Nhiễu Giường Làm Trúc Mã

Chương 1: 1





Đại Tề dân phong cởi mở, Biện Lương thành mặc dù là ngay dưới chân thiên tử, song thanh lâu hay sòng bạc một cái cũng chẳng thiếu.

Đặc biệt đứng đầu chính là Đông phố, tụ tập mở đầy ca vũ tràng của quan to hiển quý, nơi con cháu thế gia vung tiền.

Trùng hợp ngày hôm nay có một quan viên mới vào kinh, họ Triệu, gọi Triệu Vô Thành.

Hắn nghe nói nơi kinh thành tường cao kia như đi trên băng mỏng, một lời không hợp liền sẽ mất đầu.

Vì có thể êm đềm sống sót, Triệu Vô Thành đến nhận chức ngày đầu tiên liền xoay trái xoay phải bấu víu quan hệ, nhập gia tùy tục mà mời các đồng liêu đến sở quán ở Đông phố tiêu khiển.

Nhưng chẳng ngờ, vừa ngồi chưa được bao lâu, oanh oanh yến yến còn chưa kịp an bài đầy đủ, mọi người liền bị thu hút bởi một tiếng hô ngoài cửa truyền đến.

"Thẩm tiểu hầu gia đến!"
Phút chốc, toàn bộ sở quán bất kể là cô nương hay là khách làng chơi, đều theo tiếng hô mà nhìn qua, vị Thẩm tiểu hầu gia kia bên người lập tức bị các cô nương vây lại đến mức gió thổi không lọt.

Thẩm tiểu hầu gia, Triệu Vô Thành biết đến danh tiếng của vị này.

Thẩm tiểu hầu gia tên chỉ có một chữ Trúc, tự là Hoài Trực.

Vốn là tội nhân thời tiên đế còn tại vị, đương kim thánh thượng nhân từ, thời điểm đăng cơ đại xá thiên hạ, lưu lại cho hắn làm một cái thanh nhàn quan.

Tính ra Thẩm Trúc còn là thượng cấp của Triệu Vô Thành, bất quá nghe các quan lại khác kể Thẩm Trúc căn bản là chưa từng nhậm chức.


Bởi vì Thẩm lão thái gia chính là xoa mạt chược lão đầu nổi tiếng xa gần, mà Thẩm Trúc lại càng đúng với câu cha nào con nấy, tuổi còn trẻ liền kế nghiệp cha mình,bài bạc phát huy đến mức cực độ.

Từng ngày từng ngày không cầu tiến tới, không phải đi dạo kỹ viện thì chính là họa đông cung.

Mấy ngày trước xuống Giang Nam một hơi bao năm tiểu quan về nhà, lập chí muốn noi theo hoàng đế, việc này truyền khắp nơi, toàn bộ kinh thành bàn tán đến xôn xao.

Vấn đề là tiểu hầu gia chơi còn chơi ra hẳn một tầm cao mới, xuân cung vẽ đến mức quả thật mẹ nó đẹp, lối vẽ tỉ mỉ tinh tế đến một bức cũng khó cầu được.

Mà Thẩm tiểu hầu gia bản thân cũng là người tính tình rộng rãi lạc quan, cùng đại đa số khách làng chơi vui đùa cũng không tệ, chó ngáp phải ruồi trở thành nhân vật nổi danh khắp tần lâu sở quán.

Triệu Vô Thành trong lòng vừa ghét bỏ lại vừa hiếu kỳ, ôm tâm tưởng chế giễu muốn nhìn xem loại công tử con nhà quyền quý toàn ngồi không mà hưởng này ra sao.

Không nghĩ tới liếc mắt một cái, liền lập tức bất động.

Hại nước hại dân, đây là ý nghĩ đầu tiên của Triệu Vô Thành.

Thẩm tiểu hầu gia không mặc quan phục, không nhìn ra quan bậc.

Chỉ là một thân trường bào xanh biếc, giống như người không xương dựa trên chỗ ngồi.

Mái tóc được tiểu quan dùng một cành hoa hải đường cắm vào búi tóc lỏng lẻo, vài sợi tóc đen liền lơ đãng rũ ở trên vai.

Rõ ràng dáng ngồi như bùn nhão, nhưng lại ngăn không nổi sự kiều diễm của Thẩm tiểu hầu gia, con ngươi như quả hạnh ngập nước, vừa đen liền nhuận.


Hoa hải đường trong tóc đỏ đến mức bỏng mắt, cùng trường bào xanh biếc càng khiến làn da trở lên trắng hơn, môi càng thêm đỏ.

Sống mắt đung đưa, ngược lại mang đến một loại cảm giác phong lưu khác biệt.

Triệu Vô Thành phút chốc cảm thấy nữ nhân bên cạnh hắn đều trở nên nhạt nhoà.

Các cô nương vây quanh Thẩm tiểu hầu gia vô cùng nhiệt tình, nhưng có thể dễ dàng nhận thấy tâm tư vị Thẩm tiểu hầu gia này căn bản không ở chỗ đây.

Chỉ thấy tiểu hầu gia lấy hoa hải đường trên búi tóc xuống, cắm vào giữa khe ngực trắng nõn của nữ nhân bên cạnh, con mắt nhẹ nhàng uốn cong, ôn thanh cười nói: "cục cưng, đêm nay không phải tới tìm ngươi."
Rõ ràng là lời cự tuyệt, từ trong miệng hắn nói ra lại như là một câu ve vãn ôn nhu, khiến nữ nhân kia cầm hoa hải đường mãi không phục hồi lại được tinh thần.

Mãi đến tận khi vị Thẩm tiểu hầu gia quay xe lăn rời đi đoàn người, tiến vào cửa phòng đầu bảng của sở quán, mọi người mới chậm rãi tản đi.

Xe lăn...!Thì ra cũng chỉ là người què.

Triệu Vô Thành mới vừa còn tràn đầy ghét bỏ trong lòng càng không khỏi dâng lên một chút thương hại, lại nghĩ rất nhiều phong lưu thế gia công tử thường cùng môn hạ hoặc là thư đồng phát sinh quan hệ không sạch sẽ..

Nhất thời liền quên mất vài chữ "như giẫm trên băng mỏng" viết như thế nào, động vài hồi tâm tư, quay đầu hướng viên quan bên người hỏi thăm: "Hạ quan vừa tiến kinh còn chưa từng gặp qua tiểu hầu gia, huynh đài có thể hay không chỉ giáo?"
Những quan viên này cũng đều là những tay phong nguyệt lõi đời, liếc mắt là đã nhìn ra Triệu Vô Thành tính toán điều gì, trực tiếp hỏi: "Ngươi nhìn trúng Thẩm tiểu hầu gia?"
Triệu Vô Thành: "..."
So với bị người nhìn thấy bản thân lúng túng, Triệu Vô Thành lúng túng hơn chính là: Các ngươi đều là quan lại kinh thành nói chuyện đều ngay thẳng như thế này sao? Này dầu gì cũng là tiểu hầu gia! Loại ý nghĩ này không phải là nên ở sau lưng lén lút mưu tính, sau đó nhìn nhau cười một chút lộ ra ý nghĩ không tốt sao? Tại sao các ngươi từng chuyện mà nói như thế quang minh chính đại!
Bất quá có thể là hàng năm đã thèm muốn thân thể Thẩm Trúc nhiều rồi, những quan viên kia cũng chẳng buồn nghĩ đến lo lắng của Triệu Vô Thành, chỉ là ngữ khí sâu xa nói tiếp: "Khuyên ngươi sớm một chút bỏ ý niệm này đi."

Triệu Vô Thành không rõ vì sao, hỏi: "Tại sao?"
" Một là, người ta như thế chúng ta đều trèo không nổi."
Một viên quan lâu đời trong đó nhớ lại, "Đừng xem Thẩm gia sa sút, Thẩm tiểu hầu gia từ thời tiên đế cũng là biên quân chủ soái Tây Bắc, trấn viễn Đại tướng quân."
"Trấn viễn tướng quân?" Người bên ngoài kinh thành cơ hồ đều không biết những chuyện xảy ra thời tiên đế, Triệu Vô Thành lần đầu tiên nghe đến có điểm kinh ngạc, không dám tin hỏi, "Còn là Tây Bắc biên quân chủ soái?"
Xem bề ngoài, hắn cho là Thẩm Trúc chính là công tử thế gia ôn nhu hương nhuyễn, mới dám động chút tâm tư bàng môn tà đạo.

Dù như thế nào cũng không nghĩ tới càng đã từng là quan võ, còn là tướng quân.

"Đúng, vẫn là Thẩm tiểu hầu gia chủ động xin đi giết giặc đi."
Vị lão quan kia xác nhận nói, "Mặc dù sau đó có phạm tội, nhưng mang trên người quân công cùng danh tiếng của tổ tiên để lại, đều đủ cho hắn sống hết đời."
Triệu Vô Thành thực sự không nhìn ra, bộ dạng văn nhược như vậy, còn có một thân khí chất uể oải, phóng đãng, lại là người từng có thể chịu đựng được cái lạnh buốt nơi biên ải.

Kia Thẩm Trúc sau đó là thế nào biến thành như vậy?
Nghĩ đến chắc là do tội cũ của Thẩm gia.

Lát sau, Triệu Vô Thành mặc dù đối với Thẩm Trúc hiếu kỳ, nhưng là trong lòng biết cái gì nên hỏi cái gì không nên hỏi, liền dời đi chuyện này, sau dó liền tiếp tục nói: "Kia thứ hai là cái gì?"
Lần này mấy viên quan biểu tình cũng thay đổi, rốt cục như Triệu Vô Thành suy nghĩ nhìn nhau một chút, lộ ra vẻ mặt tươi cười của mẹ hiền, chầm chậm nói, "Thứ hai, hắn là Hoài Vương con dâu nuôi từ bé."
"Ai, ai?" Triệu Vô Thành cảm thấy được chính mình nói chuyện đều nói lắp, lặp lại xác nhận dường như một lần: "Hoài, Hoài Vương?"
Một đám quan chức không hề có một tiếng động gật gật đầu.

Bàn về đại Tề quyền thần nóng bỏng tay, Hoài Vương là đệ nhất.

Hoài Vương, họ Lý tên Giác, tự là Thức Ngọc.

Giết hại phụ mẫu vượt qua hàng thúc bá làm Bình cấp thân vương, ỷ vào hoàng đế thiên vị ở trên triều đình kết bè kết cánh chơi quyền làm thế.

Làm người cực đoan quá khích, hỉ nộ vô thường, thủ đoạn bạo ngược đến không ai có thể sánh được, là kẻ điên nổi danh.


Nghe thế, Triệu Vô Thành liền lạnh nửa người, nghĩ muốn quất chết sắc tâm nổi lên của chính mình.

Hắn lại dám cùng Hoài Vương chia sẻ người, sợ không phải là muốn trở người đầu tiên trong lịch sử ngày đầu tiên tiến kinh liền bị Hoài Vương băm nát.

Triệu Vô Thành sợ đến lời nói đều nói không lưu loát, còn ôm một tia hy vọng có thể cứu lại, run run rẩy rẩy hỏi: "Nhưng, nhưng hạ quan nghe nói Thẩm Tiểu Hầu cùng Hoài Vương gia luôn luôn không hợp nhau, sao, làm sao còn có thể có...!chuyện con dâu nuôi từ bé này?"
Theo lý mà nói, hỏi đến đây mấy vị quan viên nên cười một cách kín đáo, sợ chết mà lắc đầu một cái.

Lại chẳng ngờ mấy vị này chẳng những không chỉ không sợ,mà ngược lại xem ra còn càng hung phấn hơn.

Mấy quan viên vỗ đùi, "Này" một tiếng, một mặt gà mẹ nói: "bên ngoài cãi nhau bên trong ân ái! Thẩm tiểu hầu gia nhiều lần giận Hoài Vương, lần nào mà chẳng thấy Hoài Vương đem hắn như vậy."
Hả?
Triệu Vô Thành bắt được một tia vi diệu không đúng.

Bọn họ không phải đang thảo luận quyền mưu sao? Này hướng đi làm sao có chút...!
Tiếp đấy, dường như là để chứng thực cho những suy nghĩ trong lòng Triệu Vô Thành.

Những quan viên kia đắc ý vung đũa, hướng bên trong sảnh chỉ tay: "Thấy không? Kia đều có đánh cuộc, đánh cược ai công ai thụ.

Ta mua Hoài Vương, kiến nghị ngươi theo ta mua, kiếm bộn không lỗ."
Triệu Vô Thành tay mơ vừa tới nằm nhoài lan can lầu hai, nhìn canh bạc cao ngất bên trong đại sảnh lầu một, cả người đều bối rối.

Chuyện gì thế này?
Đều nói kinh thành tường cao như đi trên băng mỏng đâu? một lời không hợp liền mất đầu đâu?
Hoài Vương cùng Thẩm tiểu hầu gia đều là hoàng thân quốc thích, ở bên trong kinh thành thịnh hành loại đánh cuộc này đều không người quản sao? Bạo ngược vô đạo Hoài Vương liền dung túng những người này làm như vậy?
Thì ra đây chính là kinh thành sao?
Đại Tề dân phong phóng khoáng, thật đúng chẳng sai tí nào..