Vinh Hoan giơ tay lên vẫy tới lui trước mặt nam chính một chút.
Kết quả đối phương không có chút phản ứng, bày cái mặt u buồn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chị đại Vinh sám hối không thôi: “Thôi xong rồi Tiểu Học Ca, nam chính tiếp xúc với sách giáo khoa văn có bút tích của tôi xong, có phải bị khí phách quân vương ẩn giấu ở bên trong của tôi dọa cho choáng váng hay không? Sao mà người trẻ tuổi như cậu ta đã không chịu không nổi đả kích thế này? Tôi còn chưa bày ra kinh thiên động địa thật đâu, dạng thắng lợi dễ như trở bàn tay như vậy đúng là không có cảm giác thành tựu.”
Tiểu Học Ca: “...” Tôi thì thấy cô là tên cặn bã khi tuổi còn trẻ.
Rất lâu sau Từ Thanh Khê mới lấy lại tinh thần.
Anh u sầu nhìn về phía đại ca tương lai, rồi lại thở dài buồn bã.
Vinh Hoan không hiểu ra sao.
Từ Thanh Khê quyết định từ bỏ ước mơ cả đời của mình để trở thành một người đàn ông vĩ đại của một ông trùm xã hội đen.
Đúng vậy, trải qua một đêm trằn trọc ngày hôm qua, nam chính cuối cùng đã đưa ra lựa chọn… anh muốn từ chối lời yêu thương của chị đại.
Quyết định này anh đã được anh đưa ra rất gian nan.
Dù sao cuộc sống tràn ngập sức hấp dẫn thuộc về người đàn ông của đại ca đã ăn mòn sâu sắc ý chí kiên cường của anh.
Nhưng không có cách nào, Từ Thanh Khê biết rõ điểm yếu của mình, nhà họ Tưởng sẽ không tiếp nhận một chàng dâu nghèo rớt mùng tơi. Nếu anh gả qua lại không có gia thế bối cảnh gì, nhất định sẽ bị ăn hiếp tới chết!
Vì muốn nghĩ đến cái mạng nhỏ, anh vẫn nên cách xa người thừa kế băng đảng xã hội đen này cho xa đi!
Từ Thanh Khê ổn định tâm tư của mình, tiện tay lật một trang, thần thái lạnh lùng xa cách: “Được rồi, cậu đọc đi.”
Vinh Hoan ngẩn người: “Hả? Đọc cái gì?”
Từ Thanh Khê đang vì mình buông tha cho giấc mộng vĩ đại mà mất đi hết cả niềm tin, nào có tâm tư nghe cô nói gì, tùy tiện nói có lệ một câu: “Muốn đọc thuộc cái gì thì đọc cái đó!”
Vinh Hoan dựa theo nguyên tắc trước dễ sau khó, không chút do dự lựa chọn phần mà cô thấy dễ nhất. Cô lắc đầu lắc đầu lắc đầu như ông thầy đồ: “Trăng sáng biển xanh, châu đổ lệ. Khói vương nắng ấm, ngọc Lam điền. Tình này sớm tạo niềm nhung nhớ. Là buổi đầu tiên, chút nỗi niềm*.”
*Bản dịch của Huỳnh Minh Đức về bài Cẩm sắt – Lý Thương Ẩn (thivien.net)
“Rầm!”
Tiếng vỗ của tay vang dội làm cả lớp kinh ngạc.
Mọi người quay đầu nhìn, chỉ thấy học sinh siêu giỏi lớp bọn họ như không có việc gì mở ra một trang sách khác, nhân tiện giấu bàn tay đã vỗ đến đỏ bừng ở sau lưng.
Bọn họ không biết chính là thánh học siêu của bọn họ có mặt ngoài tỉnh táo lại là con cọp giấy, nội tâm đang lâm vào tình cảnh rối loạn như cả ngàn con lạc đà Alpaca đang gào rú chạy qua.
Má nó nó nó ooooo, ông đây bị làm cho sợ tới run cả chân!
Anh một lòng một dạ từ chối cô, nhưng ai biết cô lại mượn cơ hội học thuộc lòng để thổ lộ với anh!
Nghe này, khói vương nắng ấm, ngọc Lam điền!
Nghe này, tình này sớm tạo niềm nhung nhớ!
Cô yêu anh đến mức sâu lắng như vậy, cho dù không được đáp lại, cũng phải ăn cả ngã về không giao phó chuyện cả đời!
Còn tưởng rằng đây là một người con gái thô bạo chỉ biết đánh đánh giết giết, thì ra, thì ra, cũng có một mặt cảm giác tinh tế tỉ mỉ như vậy sao!
Từ Thanh Khê cảm thấy xấu hổ vì chuyện trông mặt mà bắt hình dong của mình.
“… Này, cậu làm gì vậy?”
Chị đại Vinh đang nhìn chằm chằm vào một người.
Đối với sự kiện bất ngờ này, cô cho rằng nam chính có vẻ ghen tị với chuyện cô bật hack, đọc quá trơn tru, cho nên cố ý đập bàn để quấy nhiễu mạch não của cô!
Độc ác, quá độc ác!
Phải biết rằng học thuộc lòng cũng giống như nghiên cứu chiến lược, quan trọng nhất chính là thừa thế xông lên như cọp, một khi bị đánh gãy giữa đường thì rốt cuộc nhớ không nổi khúc sau là cái giống ôn gì!
Chẳng lẽ nam chính đã nhận ra ý đồ cô rục rịch muốn cướp đi ngai vàng đệ nhất hằng năm trong lớp của anh ta, bèn trước tiên cho cô một cái ra oai phủ đầu?
Trong lòng Vinh Hoan run sợ, quả nhiên, nam chính à, cái thứ xấu tính này, cô không thể coi thường dù là một chút. Không thể bởi vì mình đầu nhập vào trận doanh người tốt mà quên sạch tính nguy hiểm của nam chính không còn một chút!
“Ờm... Bài này cậu thuộc lắm rồi, đổi sang bài khác đi.” Từ Thanh Khê cố gắng giả bộ bình tĩnh, che dấu cái não úng nước của mình.
“Đổi một bài khác? Được thôi!”
Vinh Hoan híp mắt lại, thế cho cậu một bài khó vãi loằn.
Vì thế cô đọc du dương trầm bổng: “Duy một mình ta yêu hoa sen ở chỗ bùn nhơ ra mà chẳng nhiễm, gội sóng trong mà chẳng có cái đẹp lả lơi. Trong thông ngoài thẳng, không nhánh không cành, hương xa càng thanh đạm; thẳng băng mọc lên trong sạch, nên xa trông chớ chẳng ngắm khinh lờn*.”
*Bản dịch của Giáo sư Nguyễn Văn Ba cho bài Ái Liên Thuyết (Yêu Sen) - Chu Đôn Di
Tai Từ Thanh Khê ửng đỏ.
Ở trong lòng cô, mình đúng là dạng chàng tiên nam xuất trần như vậy sao?!
Tuy rằng anh luôn luôn cho rằng như vậy, nhưng thật sự nghe được người khác nói ra thì vẫn rất là ngại.
Từ Thanh Khê nghĩ đến chuyện mình sắp từ chối cái người ngồi cùng bàn yêu anh cuồng si này thì không thể không nhỏ giọng an ủi: “Thật ra nhìn lâu hoa sen thì cũng chỉ vậy thôi, mấy loài hoa khác cũng rất tốt.”
Chân trời nơi nào không có cỏ thơm, đừng khổ sở chấp nhất với anh nữa!
Trái tim anh thật sự lộn xộn lắm rồi, chịu không nổi một chút dao động nữa!
Vinh Hoan đã sớm đề phòng chiêu này của anh.
Nghe đi, lời này của nam chính cho thấy dụng tâm hiểm ác thế nào!
Tác giả người ta viết bài này chính là vì ca ngợi phẩm giá cao ngạo của hoa sen. Nay anh ta nói thế chẳng phải là muốn đánh lừa cô trả lời sai về ý nghĩa nội dung chính làm bài thi, làm cô vĩnh viễn cũng không theo kịp thành tích của anh ta sao? Là một trùm phản diện thông minh, cô kiên quyết không bị lừa và đồng thời kiên quyết bày tỏ: “Không, tôi thích hoa sen trắng.”
Cùng lúc đó đại ca kích động, phát động kỹ năng trào phúng quân địch: “Cổ nhân nói ‘dù cho nước rộng ngàn sông, chỉ cần một gáo no lòng mà thôi’, người chân trong chân ngoài là người không có tương lai!”
Cô liếc mắt nhìn nam chính một cái, mùi ám chỉ rất nồng.
Nhưng mà ánh mắt sắc bén của cô vừa mới quét qua, Từ Thanh Khê đột nhiên giơ sách giáo khoa ngữ văn lên, che đi hơn phân nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra một cái trán đẹp trai.
“Tiếp tục đọc đi.” Anh cất giọng ồm ồm.
Vinh Hoan có chút khó chịu, đây là cái gì, chiến thuật né tránh à?
Là đàn ông nên cùng cô đánh một trận quang minh chính đại, chứ không phải chơi trò lén lút từ sau lưng!
Chị đại rất tức giận nhưng lại không thể ra tay đánh người, nhất là khi Tiểu Học Ca còn liên tục làm cho cô bình tĩnh, nói không chừng nam chính chỉ thuận miệng nói mà thôi.
Cái đít, là anh ta cố ý!
Nội tâm Vinh Hoan tụng dân chủ giàu mạnh văn minh hài hòa, cuối cùng cũng đè ngọn lửa ác độc đó xuống.
Điều khiến Tiểu Học Ca tuyệt vọng chính là tiết học đầu tiên vào cuối giờ đọc buổi sáng là ngữ văn, điều này trực tiếp kích hoạt kịch bản học thuộc lòng nguy hiểm.
“Hôm nay chúng ta kiểm tra tình huống học thuộc lòng một chút nào.” Cô dạy văn cười tủm tỉm nói.
Cả đám ngồi phía dưới kêu rên cả cụm.
Tiểu Học Ca cũng đang kêu rên, nó cũng không muốn xem kịch bản đại ca dùng tay xé nam chính vô cùng thê thảm.
“Quy tắc cũ, mở chuyến tàu nhỏ. Hôm nay là ngày thứ tư, bắt đầu từ hàng thứ tư, cứ thế ngang qua là tốt. Mỗi người một bài, tùy ý phát huy.”
Theo một cái vỗ tay của cô dạy văn, một thằng cu giả ngơ từ hàng thứ tư sợ hãi đứng lên, lí nhí đọc một bài thơ về đề tài nông thôn.
*Thằng cu giả ngơ được thay cho ý gốc là Tiểu Đậu Đinh: chỉ thằng nhóc này, trong phim hoạt hình “Đồ Đồ tai to” (大耳朵图图), chuyên gây ra chuyện xong giả ngây thơ để Đồ Đồ gánh thay.
Vinh Hoan và nam chính ngồi ở giữa hàng thứ tư, sau đó đã đến phiên nam chính.
Từ Thanh Khê len lén nhìn người kia một cái, phát hiện cô ngồi ngay ngắn, trên mặt không có biểu lộ cái chi.
Chẳng lẽ lúc vừa nãy cô ấy nói nước rộng ngàn sông mà mình không trả lời nên tức giận sao?
Từ Thanh Khê hối hận vì do dự quá lâu không thôi.
Anh nghĩ một hồi rồi làm ra một hành động lấy lòng, thân thể nghiêng một nửa sang bên cạnh cô.
Nghiên cứu tâm lý học đã chứng minh rằng cơ thể con người sẽ không tự chủ được mà nghiêng về phía người mà mình muốn được thân mật… thế như này thì cô ấy luôn luôn có thể nhận ra rằng mình cũng có chút ý muốn như vậy hen?
Chúa tể kiến thức-đọc-thuộc-tâm-lý-học đã âm thầm khen ngợi sự giãi bày đầy súc tích của mình.
Khi nam sinh gầy gò cao cao đứng lên, góc áo trên vai cậu lướt qua chóp mũi Vinh Hoan, là một mùi xà bông sạch sẽ mát lạnh.
Tuy nhiên, chị đại Vinh không cảm giác được sự khoan khoái nhẹ nhàng đặc thù của thiếu niên mười sáu tuổi, cô cho rằng uy nghiêm của mình bị khiêu khích nghiêm trọng!
Cô lập tức mách lẻo Tiểu Học Ca: “Cậu xem, vị trí của hai chúng tôi rộng như vậy mà anh ta nhất định phải dựa vào bên cạnh tôi, còn dùng quần áo phết mũi tôi, còn nói không phải cố ý à oắt con!” Cô càng nói càng tức giận, “Anh ta làm rõ là tuyên chiến với tôi rồi! Cậu đừng ngăn tôi, tôi làm nhân vật phản diện nhiều năm như vậy, không tin còn không làm được gì một thằng oắt con!”
Tiểu Học Ca không dám lên tiếng.
Đại ca ở trạng thái cuồng bạo rất đáng sợ, cả người lộ ra hơi thở “nuốt tươi người sống”.
Nó chỉ có thể cầu nguyện nam chính tự cầu phúc đi.