Nhìn Anh Khóc Vì Em

Chương 10: Cậu ấy đang dần dần tỉnh lại



Trời mưa dần tạnh đi, Phương Hạo cũng không có nhiều thời gian ở bên cạnh cậu, anh mau chóng rời đi trong sự lưu luyến, không ngừng quay đầu nhìn về phía 'cậu'.
Ánh mắt Kỳ Nhiên xao động nhìn theo bóng lưng chậm chạp không chịu đi của Phương Hạo, trong lòng tựa như bị sóng lớn của biển đánh vào, rộn ràng mà đau rát.
Cậu nhớ về quá khứ, cái cuộc sống tràn đầy ước mơ hoài bão của một thiếu niên năng động luôn muốn trải nghiệm những điều mới mẻ. Mọi thứ chợt tan vỡ vào cái ngày Đỗ Mạnh xuất hiện, sự xuất hiện của hắn làm mục đích ban đầu mà cậu vạch ra trở nên lệch lạc đi, và cũng là sự bắt đầu của những điều sai lầm mà hai người đã vô tình dựng lên.
"Sinh nhật vui vẻ..." Bên tai cậu chợt vang lên giọng nói trầm khàn nhẹ hẫng, Kỳ Nhiên kinh ngạc nhìn hắn tựa như pho tượng đang bất động nảy giờ, trong đầu cậu cũng nghĩ rằng là bản thân đã nghe lầm, nhưng...
"Hôm nay là sinh thần của em, nhưng anh không thể mang em đi ngắm hoàng hôn được, để lần sau... Anh nhất định... Đưa em đi." Đỗ Mạnh vẫn đứng trước cánh cửa sổ mở rộng, trời đã bắt đầu tan đi những khối đen u ám, tia nắng cũng vì thế mà ló dạng, điểm tô khung cảnh bi thương trở nên sinh động, ấm áp.
Anh nhớ sao?
Kỳ Nhiên rủ mi thật dày xuống, gợn sóng vô hình trong tim liên tiếp đập vào làm cậu thêm bồn chồn khó giải thích.
Lúc đó, cậu từng rất thích hoàng hôn. Vì cái nắng dịu nhẹ sậm đỏ làm cậu cảm thấy tựa như mình được gần mặt trời hơn, cảm giác như mình đã đứng trên đỉnh của cái thế giới này.
Tuy đơn giản nhưng rất ý nghĩa.
"Lúc đó, anh có từng thích em không?" Kỳ Nhiên vô thức hỏi nhỏ, cậu biết hắn sẽ không nghe thấy nên mới có can đảm mà hỏi như thế.
Đỗ Mạnh quay đầu nhìn về phía thân ảnh đơn bạc của 'cậu', trong đầu vô thức nghĩ về quá khứ.
Hắn chậm bước đến bên giường, chậu hoa lưu ly lam nhạt trên bàn vẫn còn tươi tốt, hắn bất chợt mỉm cười.
"Thật ra, anh cũng không biết vì sao lúc đó anh lại không nhận ra tình cảm trong lòng mình nữa. Có lẽ là chấp niệm của anh về Kỳ Long quá sâu, nên mới che đi cái tình cảm mỏng manh khó nhận ra." Đỗ Mạnh buông bỏ nét mặt nghiêm nghị thường ngày hắn, hắn bộc lộ sự buồn bã bi thương được hắn mạnh mẽ che đi.
Bộc lộ toàn bộ.
Kỳ Nhiên đứng cạnh phía thành giường đối diện, thấy rõ toàn bộ nét tang thương trên mặt hắn, nét mặt phức tạp.
"Nếu lúc đó anh chịu tìm hiểu rõ về em, chịu kiên nhẫn bên cạnh em thì có lẽ anh sẽ không phải hối hận như bây giờ." Đỗ Mạnh chạm tay lên đôi má lạnh lẽo của 'cậu', tựa như đang vuốt ve trân bảo "Tiểu Nhiên, em trừng phạt đáng lắm, anh thật sự nên chịu dằn vặt như vậy!"
Kỳ Nhiên nhìn đôi bàn tay mạnh mẽ của hắn, tay cậu vô thức đặt lên bàn tay ấy, tựa như ngày trước, cầu mà không được...
Đỗ Mạnh chợt mở to mắt, cậu giật mình rụt tay lại. Không lẽ hắn cảm nhận được sao?
Kỳ Nhiên tò mò trông chờ, nhưng đáng tiếc hắn không nói gì nữa, chỉ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của 'cậu'.
Trong lúc cậu thấy vô vị mà quay mình đi đến chiếc sô pha đặt ở giữa phòng, nơi có một mẫu bánh kem nhỏ đang đợi hắn đến ăn, thì Đỗ Mạnh đột nhiên cong khóe môi.
Cậu không nhìn thấy.
Ngày hôm đó Đỗ Mạnh ngủ lại bệnh viện, nằm bên cạnh 'cậu', Kỳ Nhiên cũng không ý kiến vì cậu có ý kiến thì cũng chẳng ai nghe. Chiếc giường nhỏ đủ hai người nằm nhưng cũng đủ chặt chọi so với người cường tráng như hắn.
Hắn ôm trọn 'cậu' vào lòng, để đầu 'cậu' gác lên cánh tay hắn, an nhiên chìm vào giấc ngủ.
Kỳ Nhiên ngồi ở góc phòng nhìn chăm chú hắn, cứ như đề phòng hắn có làm gì manh động không, dù sao lúc cậu còn ý thức thì cậu và hắn cũng đã làm những gì nên làm luôn rồi, nên cậu sợ hắn chợt bùng phát thú tính mà...
"Nghĩ gì không biết nữa!" Kỳ Nhiên than nhẹ một câu, cậu ngoan ngoãn thiếp đi nơi góc phòng.
Sau khi cậu ngủ, Đỗ Mạnh chợt thức dậy nhẹ nhàng đi đến nơi góc phòng chỗ cậu đã thiếp đi, nhìn chằm chằm vào khoảng trống không có gì cả, hắn nhìn về phía người thiếu niên đang an ổn nằm trên giường, nói.
"Anh cứ có cảm giác là em đang theo dõi anh." Đỗ Mạnh nói xong câu đó chợt thấy buồn cười.
Có lẽ là do dạo này tâm tình hắn không tốt nên mới có cảm giác vô hình như vậy.
Sau đó gạt bỏ tất cả vướng bận, một lần nữa trở về giường ngủ cùng 'cậu' đến sáng mai.
Nửa đêm, không gian yên tĩnh hiu hắt tối đen, Kỳ Nhiên đang an ổn ngủ say chợt thấy toàn thân đau đớn, cậu từ kinh hoảng thức dậy, đôi mắt mờ mịt rất nhanh bị sự bàng hoàng thay thế. Linh hồn như bị cái gì đó kéo đi, đau đớn tựa như bị xé rách.
"Ưm" Kỳ Nhiên không kiềm được rên rĩ, đau đớn của linh hồn khác xa với đau đớn trên cơ thể lúc sinh tiền. Nó nóng ran như bị thiêu đốt, nó lại đau đớn như bị ai đó xé tan...
Cậu ngồi co ro chờ cơn đau qua đi, cậu không biết vì sao cậu lại đau đớn như thế, cậu không biết nó có phải là cơn đau của sự kết thúc hay không, cậu có lẽ là không còn gì để sợ nữa nhưng nỗi đau này đến quá bất ngờ, cậu không có chuẩn bị tâm lý kịp.
"Tiểu Nhiên?" cậu nghe thấy tiếng gọi của Đỗ Mạnh, cậu nâng mắt nhìn hắn, nhưng căn phòng tối đen, cậu không thấy gì cả, sau đó lại nghe tiếng bước chân dồn dập nện vào sàn nhà, vội vàng gấp gáp.
'Tách———'
Căn phòng bất chợt được rọi sáng, cậu không thấy chói mắt vì cái ánh sáng đột ngột xuất hiện này, cậu nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của Đỗ Mạnh hướng về phía giường, cậu chưa bao giờ thấy người đàn ông này tỏ ra vẻ mặt lo lắng như vậy trước đây. Kỳ Nhiên nhịn đau quay đầu nhìn lên giường.
Chỉ thấy thân xác của cậu phủ đầy mồ hôi, tựa như là phát sốt nhưng không phải vậy, Kỳ Nhiên chợt thấy được việc thân xác cậu xuất hiện bất thường cùng linh hồn cậu chịu đau đớn là có liên quan với nhau.
Đỗ Mạnh nắm chặt tay 'cậu', không ngừng lấy khăn lau đi lớp mồ hôi lạnh lẽo của 'cậu', chuyện này trước đây chưa từng xảy ra, Kỳ Nhiên hôn mê tận hai năm, ngay cả ngón chân cũng không thèm động nhưng hôm nay 'cậu' lại chảy mồ hôi?
Đỗ Mạnh nhanh tay gọi bác sĩ tới, dù biết là đêm hôm rồi nhưng trong lòng lại lo lắng bất an, hắn dùng gần như là giọng điệu ra lệnh gọi bác sĩ tới đây.
Bác sĩ giờ vẫn đang ngủ ở nhà nên việc có mặt ngay là chuyện không thể nào. Tận gần một tiếng sau, một người đàn ông trung niên với chiếc áo blouse trắng mới xuất hiện.
Ông khám cặn kẽ thân thể 'cậu', lâu lâu lại đánh ngáp một cái, nhìn rất buồn cười.
Kỳ Nhiên lẳng lặng ngồi ở góc phòng, qua một lúc cơn đau dần dần lui đi, sau một lúc thì hoàn toàn biến mất. Lúc đó, bác sĩ cũng vừa vặn khám xong.
Ông uống một ít nước loãng lấy giọng, sau đó hướng Đỗ Mạnh đang ngồi trên sô pha bồn chồn ngóng đến.
"Đỗ tổng, Kỳ thiếu gia không sao cả, đây không phải là chuyển biến xấu mà là chuyển biến tốt nên ngài không cần lo lắng!" Vị bác sĩ dọn dẹp một vài dụng cụ khám bệnh vào túi lớn.
"Như thế nào là chuyển biến tốt?" Đỗ Mạnh mờ mịt hỏi.
"Chuyển biến tốt là não của Kỳ thiếu gia đã phản ứng được một chút với môi trường bên ngoài rồi, có lẽ sẽ không hôn mê sâu nữa. Nói cách khác cậu ấy đang dần dần tỉnh lại!" Vị bác sĩ vẫn luôn tập trung dọn dẹp nên không chú ý đến ánh mắt kinh hỉ của Đỗ Mạnh, Kỳ Nhiên thì vẫn đang bàng hoàng khi nghe những gì bác sĩ nói nên không thấy được ánh nước mỏng manh trong mắt Đỗ Mạnh.
Vị bác sĩ rời đi lúc nào hai người cũng không hề hay biết, màn đêm dần dần lộ ra ánh dương quang nhè nhẹ.
Kỳ Nhiên trong lòng ngũ vị tạp trần, cậu không biết mình nên kinh hỷ khi được tỉnh lại hay nên buồn bã vì sắp phải đối mặt với Đỗ Mạnh. Cậu biết mình hèn nhát khi không thể đối mặt với hắn nhưng cậu sợ mình sẽ lại lập lại sai lầm ngày xưa. Trong lòng Kỳ Nhiên không biết có bao nhiêu mâu thuẫn, cậu chợt nhìn sang Đỗ Mạnh, tò mò xem phản ứng của hắn khi nghe tin cậu sắp tỉnh lại.
Tách———
Khuôn mặt Đỗ Mạnh vẫn tràn đầy kinh hỷ nhưng đáy mắt lại chảy ra một dòng nước mắt vô tri...
Kỳ Nhiên giật mình.
Giọt lệ chảy dọc theo hình dáng chiếc cằm mạnh mẽ của hắn, sau đó là rơi xuống sàn nhà lạnh lẽo.
"Cuối cùng em cũng chịu tỉnh lại!" Đỗ Mạnh kích động lên tiếng, hắn đi đến bên giường quỳ xuống cạnh 'cậu', tay run rẩy sờ lên đôi má trắng nõn, "Cuối cùng em cũng chịu tỉnh lại..."
Kỳ Nhiên vẫn kinh nghi nhìn hắn, nước mắt của Đỗ Mạnh dễ rơi vậy sao?
Dù hắn chịu áp bức từ gánh nặng công việc, dù hắn nhìn người hắn yêu thành hôn hay nhìn huynh đệ trong nhà vì gia sản mà bày mưu tính kế hắn. Nước mắt của người đàn ông này chung quy vẫn không hề rơi xuống.
Nhưng hôm nay, hắn lại vì câu đoán mơ hồ của bác sĩ mà rơi nước mắt. Mọi sự nghiêm nghị cứng rắn mà nửa đời hắn dựng lên cho nhân sinh chiêm ngưỡng đều lần lượt đổ vỡ.
Mọi vỏ bọc đều lần lượt tan biến.
Kỳ Nhiên im lặng đứng sau lưng nhìn đôi vai run rẩy của Đỗ Mạnh, vì sao lại khóc vì em? Cậu biết câu hỏi này mãi mãi cũng sẽ không được hắn giải đáp...
Bình minh cũng dần dần ló dạng...