Nhìn Gì

Chương 1



Tròn mười ba năm ròng rã, Mộ Lão Tam quyết giữ vững lập trường, nhất định không chở thằng con mình đi học, riết thành quen, Mộ Tư Bạch thấy chẳng sao.

Ai có hiếm lạ gì cái xe cà tàng của ổng, từ mẫu giáo đến giờ, trường Mộ Tư Bạch cũng chẳng cách nhà bao nhiêu, Mộ Lão Tam xòe đuôi đắc ý cái rắm. Chỉ bằng giẫm cái chân ga đã phóng vèo tới văn phòng, ngu mới lái cái xe dở đấy. Mộ Lão Tam lúc này bị chính thằng con 'ruột thừa' đóng nguyên cái dấu ngu đần còn chưa lết đầu dậy.

Tâm tư Mộ Tư Bạch chới với, xe buýt số 68, chuyến xe đầu tiên rời bến.

Người, chật như nem rán.

Mộ Tư Bạch bị đẩy từ cửa xe xuống phía sau toa, thần kì nhất là bác tài vẫn luôn miệng nói đằng sau còn chỗ đó, xuống đi. Chậc, làm như đằng sau có lắp thêm đệm du hành không gian ấy. Suýt chút bị ép thành cá mòi đóng hộp, ông chú này, sao không bật hẳn cái cốp xe luôn đi. Ha.

Nếu không phải xe đạp tự dưng bị đập nát bấy, hắn cũng chẳng rảnh hơi ở đây chen chúc chịu khổ. Xem ra về sau phải nói bái bai với mày rồi con ơi, Mộ Lão Tam đã lên tiếng, đây là chiếc xe cuối cùng ổng chi tiền ra, nếu còn làm mất phá hư, cuốc bộ tới trường đi con!

Cuốc bộ? Người lười biếng như Mộ Tư Bạch đến tập thể dục giữa giờ còn viện lí do lí trấu không đi, bảo hắn lết bộ tới trường? Nằm mơ, hắn thà làm con cá mòi còn hơn.

Từ thuở cha sanh mẹ đẻ tới giờ có đi xe buýt lần nào đâu, chẳng hiểu sao trên xe lại lắm ông bà cụ thế này. Điểm dừng chân trừ trường bọn họ ra cũng không có mấy nơi phải ra ngoài từ sớm.

Sắp đến trạm trung gian, có tiếng loảng xoảng rầm rầm vang lên, vừa rồi đám ông bà cụ kia còn lên lớp nào là phải biết kính già nào là phải biết yêu trẻ, lúc này cả đám y chang bị tiêm máu gà, hăng máu chạy nước rút 100m, bay vụt khỏi xe.

Mộ Tư Bạch liếc mắt nhìn qua, ờ, siêu thị Price Smart khuyến mãi trứng sớm-2.8 tệ một cân. Hắn không biết giá ngày thường thế nào, nhưng hắn biết trứng chiên ở trường mỗi cái giá 2 tệ, trứng này hẳn phải rẻ lắm, nếu không mấy ông bà cụ kia đã chả cần dậy sớm đến giành trứng.

Tiếp đó, lần lượt có người lục tục xuống chợ đồ ăn chín, xuống công viên trung tâm, sau nữa trên xe không còn mấy mống. Bên người vừa hay có chỗ trống, hắn lấy tai nghe trong túi ra đeo lên, cái tai nghe này do cấp dưới của mẹ hắn tặng nhân ngày sinh nhật, nghe đâu những 2 vạn, hắn cũng chả nhìn ra cái gì, nhưng chất lượng âm thanh quả thật ngon hơn mấy cái 10 tệ bán lung tung bên lề đường.

Màn hình điện thoại đen thui, bên trên hiện lên một khuôn mặt rất thiếu kiên nhẫn. Đôi chân mày nhướng lên đầy kiêu ngạo, vành môi hơi mỏng, sống mũi thẳng tắp, mắt rũ xuống lộ ra hàng mi dài, hai mắt trong veo có hồn, tuy là mắt mí lót nhưng không hề nhỏ.

Hắn nheo mắt, cúi đầu nhìn chằm chằm vào màn hình.

Bỗng nhấn nút nguồn, điện thoại lại tối đen như mực.

Khoảng đâu mười phút sau, lại mở điện thoại lên lần nữa, lần này bật hẳn camera, chỉnh sang chế độ selfie, trong camera nhiều thêm một người nữa.

Hắn trượt nhẹ tay, tách một cái chụp lại, cậu bạn trong camera giống như hóa Phật, ngồi im nãy giờ chả bỏ nhúc nhích, bền bỉ nhìn hắn chằm chằm muốn rớt luôn cái tròng ra ngoài.

Mộ Tư Bạch vốn chả phải người tốt tính gì, mấu chốt là nhìn cái mông, thằng quèn này nhìn cái đít gì mà nhìn nãy giờ, âu cũng phải gần mười, hắn lại dòm vào điện thoại, chuẩn xác 15 phút không trật phát nào.

15 phút! Quần què bộ có bệnh hay gì?! Hắn gầm lên trong lòng.

Ba mươi giây sau, moẹ, tên này vẫn nhìn không dứt!

"Nhìn cái gì?" Mộ Tư Bạch rất không kiên nhẫn, nếu giây kế tiếp không đưa ra câu trả lời thỏa đáng, hắn sẽ nhét vào cốp xe Mộ Lão Tam ngay và luôn.

Song, cậu bạn này vẫn chẳng nói gì, vẻ mặt mờ mịt.

Ơ kìa, má nó chứ. "Nhìn cái gì đấy?"

Lần này, nếu vẫn không cho ông một câu trả lời thỏa đáng, ông đây sẽ đánh đến khi mẹ mày cũng chả thèm nhận con ạ.

Cậu chàng:...

"Nhìn cái đéo gì?" Mộ Tư Bạch thực sự tức giận rồi.

Bà chị kế bên không biết moi đâu ra chuyện cười nào còn hề hước hơn cái bầu không khí nơi góc xe biết đâu sắp xắn tay áo lao vào tẩn nhau, mở mồm cười há há không dứt.

Mộ Tư Bạch thình lình quay sang, có lẽ mặt hắn thật sự lạnh hơn cả băng ở Nam Cực, bà chị kia mới thức thời ôm bụng ngậm miệng, còn rất không cho mặt mũi ợ lên một cái.

Cậu bạn hóa Phật cuối cùng cũng đáp lại: "Xin lỗi cậu, hình như công thức trên áo cậu có hơi sai sai."

What the hell???

Vặn hỏi cả buổi, kết quả là thế này đây hả.

Giống như hai bên cầm dao sống chết lao vào tẩn nhau giành địa bàn, kết quả bên kia dùng dao rựa ra bổ dưa hấu?

Quả thực, tức chết ông rồi.

Mộ Tư Bạch kéo cái ống áo ngắn tay của mình lên nhìn thử, bên trên là hệ phương trình, cái gì mà X, còn Y gì đó nữa, ai mua đồ còn ngó xem công thức có đúng không hả trời?

Chả nhẽ còn đòi hỏi người ta thạo Toán? Sao quản lắm thế! Rảnh thế sao không bận tâm cớ gì sông Trường Giang chảy ngược sang bên kia đi? Sai công thức thì sai! Ông cam lòng! Đã zừa lòng mày chưa?

Như có rất nhiều cảnh quay lướt qua đầu Mộ Tư Bạch, hắn lùa tới lùa lui cuối cùng lại bốc ra được đáp án vừa giữ kẻ còn không mất vẻ làm màu.

Vừa toan mở miệng phản kích, kết quả người kia chêm vào một câu: "Ngại quá bạn à, tôi đến trạm rồi, phiền cậu nhường một chút?"

Mộ Tư Bạch nhìn thấy bảng hiệu trung học số 13. Hà? Khéo phết, bạn cùng trường!

Hắn cũng xuống xe theo những người khác, đến tận cổng trường, hắn chẳng ừ hử gì theo sau người kia.

"Bạn nè, tôi đến rồi, cậu không cần tiễn nữa đâu." Người kia đột nhiên quay đầu lại, lộ ra nụ cười vô hại.

Ô hô, thằng này ngon.

Thằng cháu trai này chính xác là lưu manh giả danh tri thức lừa dân lành mà!

Hừ, đừng tưởng ông mày không biết.

Người kia sải chân đi về phía trước, Mộ Tư Bạch nhấc chân bắt kịp, nắm lấy cánh tay người trước mặt: "Nhìn cái đít ấy!"

Hắn nói xong liền quay đầu rời đi, không cho người ta cãi lại. Trong lòng thầm nghĩ, sao phải đợi phản ứng của cậu ta chứ, thần kinh!

Khai giảng đầu năm học, hầu hết học sinh trong trường đều có cha mẹ theo cùng. Người này xem lớp, người kia nhìn ký túc xá.

Hai tay Mộ Tư Bạch trống không, ngoại trừ di động với ví tiền ra chẳng còn gì sất.

Tề Tễ chỉ đeo một cái ba lô đen, nhấc ngón trỏ đẩy gọng kính lên, tới trước bảng thông báo xem lớp cùng kí túc xá của mình.

Vẫn còn sớm nên trực tiếp vào lớp luôn, hầu hết học sinh bên trong đã ngồi vào chỗ, ở đây không có bạn của cậu, bố cậu Tề Nam Sơn vừa được điều sang bên này làm thị trưởng, cậu cũng 'thi', vào được trường cấp ba chuyên Thành phố.

Đúng thật là trăm nghe không bằng một thấy.

Ngoại trừ sân bóng đá với sân bóng rổ ra, không có nơi nào khiến cậu hài lòng.

Tòa nhà dạy học bên ngoài tráng lệ, bài trí bên trong khó nói thành lời, dát vàng khắp nơi như kiểu nhà giàu mới nổi là có ý gì?

Mười giờ tập trung, hành lang đầy rẫy tốp ba tốp bốn học sinh xúm lại tán gẫu, cậu đeo balo một bên đi về ký túc xá, trong lòng thầm cầu nguyện, kí túc xá nhất định đừng quá quê mùa.

Bên này, Mộ Tư Bạch nhìn số giường của mình, giẫm lên cái ghế đẩu ở giữa phòng, vọt chân nhảy lên trên.

Hắn thích ở giường trên. Đắp cái chăn xanh sọc trắng do trường phát xong, giày cũng chẳng thèm cởi đã vùi đầu ngủ mất.

Lúc Tề Tễ mở cửa bước vào, năm người khác trong ký túc xá đều có mặt, còn có vài phụ huynh nữa ở đây, cậu nhìn giường trên, hóa ra có người đang ngủ, chả trách lại yên tĩnh đến lạ.

Trừ bạn học đang ngủ kia ra, mọi người đều biết nhau.

Bốn người khác lần lượt là Diêm Lương, Văn Tố, Vương Chí Cường, Đoàn Ngọc Lâm. Sắp 10 giờ, Tề Tễ nhìn người ngủ khì trên giường kia, nên gọi một tiếng chứ.

Cậu vừa mới đưa tay ra, đã bị bốn người khác giữ lại, bọn họ ra hiệu cấm nói kéo nhau ra ngoài.

Tề Tễ khó hiểu.

Nhẹ nhàng đóng cửa lại, bốn người kia mới thở phào nhẹ nhõm.

"Cậu ta là con trai hiệu trưởng, Mộ Tư Bạch, nổi tiếng không thể trêu vào đâu. Từ cấp hai đã cố chấp cứng đầu, chọc giận không ít giáo viên, vào được trường này cũng nhờ một tay ba cậu ta hết, hiệu trưởng Mộ ấy." Diêm Lương lắc đầu.

Chọc giận giáo viên?

Con trai hiệu trưởng?

Vẫn ổn... So với bạn học cũ của cậu trước đây, còn tốt chán.

Mộ Tư Bạch bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, gọi tới là Mộ Lão Tam.

"Mộ Tư Bạch, gan đấy, khai giảng đầu năm cũng dám ngủ thẳng cẳng ở ký túc xá à. Còn không lên lớp, ba sẽ cắt hết sinh hoạt phí của mày, tự xem rồi làm, làm đây mất mặt, đừng nói cha con gì ở đây hết." Mộ Lão Tam hận rèn sắt không thành thép rống sang.

"Có nói hay không ai kia cũng là ba con thôi, con không nói người ta cũng biết. Đã nói không đến đây học, còn sống chết bảo tới, đ.m." Mộ Tư Bạch ném chăn trên người ra, nhảy bịch xuống giường, lảo đảo bước ra cửa.

"Thả rắm ba mày đấy à, đ* ai đấy? Cút lên lớp đi." Mộ Lão Tam trực tiếp cúp điện thoại, tất cả cáu kỉnh của ông tựa hồ đều do con trai ảnh hưởng.

Cúp điện thoại xong, ông chỉnh lại cà vạt, trở lại hình ảnh hiệu trưởng Mộ học vấn uyên thâm, nho nhã thường ngày.

"Mộ Tư Bạch." Giáo viên trên bục là một người phụ nữ luống tuổi, đang điểm danh, Mộ Tư Bạch không sớm không muộn tới kịp lúc. Hắn đút hai tay vào túi, ngáp một cái đáp lại.

"Đúng giờ lắm, mười giờ một phút không hơn." Giáo viên trên bục âm dương quái khí nói.

"Con người em trước giờ luôn đúng giờ mà, sớm đến vài phút còn không bằng tới như bây giờ." Hắn vừa nói vừa bước vào lớp.

Học sinh trong lớp đồng loạt hít một ngụm khí lạnh, ngày đầu tiên khai giảng đã trêu vào giáo viên, tận ba năm liền đụng mặt, sao chịu nổi đây trời?

Mấy người Diêm Lương nhìn sang Tề Tễ, vẻ mặt như thể tôi đâu có đơm đặt bịa chuyện đâu.

Tề Tễ nghe thấy tiếng mới ngẩng đầu lên, vừa nhìn, cậu đã muốn xuất khẩu thành sách, tên sách phải là "Mọi sự trùng hợp trong đời tôi đều vì chờ cậu".

Trong lớp chỉ còn một cái ghế trống, bên cạnh Tề Tễ, hắn ngẩng đầu, dùng hai chân kéo cái ghế gần Tề Tễ ra, đặt mông ngồi phịch xuống, tiếp đó nằm bò lên bàn mê man thiếp đi.

Ngay cả cậu bạn bên cạnh chính là 'Nhìn gì' cũng không kịp xem.

Tề Tễ đưa ra kết luận, trong mắt Mộ Tư Bạch thực sự chỉ có mỗi bản thân.