"Này! Rốt cuộc thì các người trông chừng anh ta kiểu gì thế hả?"
Sau khi xác định tinh thần của Tiêu Tuấn đã ổn định, Liêu Ninh tiêm cho anh một liều thuốc an thần để dễ chịu hơn. Anh ta quay sang chất vấn từng người một. Rõ ràng biết thừa rằng sức khống chế của Tiêu Tuấn không tốt, vẫn còn cố gắng khiến anh mất bình tĩnh. A Tân là người hoang mang nhất, vì anh ta không ngờ hậu quả xảy ra lại khôn lường như vậy.
"Là... Là lỗi của tôi. Mà... Không đúng! Là lỗi của cô ta mới phải!"
A Tân không cam tâm chuyện mình bị Tiêu Tuấn trách móc. Vì anh ta nghĩ rằng, bản thân chỉ đang làm tốt nhiệm vụ bảo vệ người đứng đầu tổ chức. Có trách thì trách sự xuất hiện của A Đình làm mọi thứ đảo lộn. Liêu Ninh nhìn cô một cái rồi nhìn anh ta, lúc này cũng chẳng còn tâm trí đâu mà hỏi nhiều.
Cầm tay Tiêu Tuấn lên, anh ta cẩn thận bắt mạch cho anh một lúc lâu rồi đứng dậy. Đi lướt qua mặt Lan Nguyệt và A Tân, anh ta đến thẳng vị trí của A Đình đang đứng rồi nói.
"Trông chừng anh ta cẩn thận chút! Nếu như có phát sốt hoặc co giật bất thường, thì gọi cho tôi ngay!"
Liêu Ninh nói rồi lấy trong túi áo ra một tấm danh thiếp bằng bạc đặt vào lòng bàn tay A Đình. Anh ta rời khỏi phòng, xem như đã hoàn thành nhiệm vụ. Vừa đi xuống lầu, anh ra vẫn có chút hiếu kỳ mà phải ngoái lại nhìn một chút. Người con gái này, quả nhiên đối với Tiêu Tuấn còn quan trọng hơn cả sinh mạng, là cả lí trí và nghị lực của anh. Một người đàn ông cầm quyền tổ chức có tiếng ở Trùng Khánh, suốt hai năm qua chưa biết xót thương cho một người. Vậy mà cũng có lúc, Liêu Ninh nhìn ra được anh có một điểm yếu chí mạng.
Sau khi Liêu Ninh rời đi, trong phòng của Tiêu Tuấn đương nhiên cũng căng thẳng hơn bao giờ hết. Vì cả Lan Nguyệt và A Tân lúc này, đều xem A Đình giống như một kẻ thù không đội trời chung. Cô ta giật lấy tấm danh thiếp trên tay cô, hằn học nói.
"Ra ngoài đi! Để tôi trông chừng anh ấy!"
"Nhưng mà..."
Lan Nguyệt vừa định lấn át A Đình, thì A Tân đã vội vàng ngăn lại.
"Chị Nguyệt! Bác sĩ Liêu vừa nói nhất định không được để anh Tuấn kích động thêm lần nào nữa. Chi bằng, chị cứ để cô ta chăm sóc anh ấy đi!"
"Cả cậu cũng nói như vậy?"
A Tân khó xử.
"Em biết chị không hài lòng, nhưng tính mạng của anh Tuấn quan trọng hơn mà! Không phải sao?"
Lan Nguyệt nhìn anh ta rồi nhìn A Đình bằng ánh mắt không cam tâm. Xem như lần này cô có được lợi thế, có cả Liêu Ninh đứng ra chỉ định còn được A Tân nói giúp. Ném tấm danh thiếp lên bàn, Lan Nguyệt tức giận bỏ đi. A Tân nhìn cô một lúc lâu, rồi cùng lẳng lặng đi ra ngoài.
Trong căn phòng chỉ còn mỗi cô và Tiêu Tuấn đang nằm trên giường. Cô thở phào một hơi, chuyện xảy ra vừa rồi khiến cô thấy căng thẳng. Ngồi xuống bên mép giường, cô cũng không biết làm gì để giúp ích được cho anh, nên chỉ đành vắt khăn cho ráo nước rồi giúp anh lau mặt. Hoá ra anh mắc căn bệnh liên quan đến tâm lí, thế nên tính khí mới thay đổi thất thường. Có thể nói, lúc nãy không những anh đang phát bệnh mà còn bị sốc thuốc. Nếu như không phải Liêu Ninh đột nhiên gọi đến hỏi thăm, thì cũng chẳng ai biết được anh xảy ra chuyện gì.
Đã là 1 giờ sáng.
Thuốc an thần hết tác dụng, Tiêu Tuấn thường ngày ngủ không nhiều nên cũng theo đó mà thức dậy. Trong phòng chỉ mở một cái đèn ngủ màu vàng ấm, có bóng người kế bên. Ban đầu cứ tưởng là Lan Nguyệt, anh giật mình một cái khiến người kia trăn trở. Đến khi quay sang, mới phát hiện ra đó là A Đình. Cô chăm sóc cho anh mấy tiếng đồng hồ, cũng vì mệt mà ngủ quên không hay biết.
Anh nhìn cô đang say giấc, trái tim vừa ấm áp lại vừa thấy đau. Anh của bây giờ, đã không còn là Tiêu Tuấn mà Bạch Nhược Đình từng yêu say đắm nữa. Anh trở thành người xấu, anh giết người, buôn hàng, lại đang mang bệnh. Nếu như là A Đình của hiện giờ, cũng khó mà chấp nhận được.
Bàn tay anh bất giác đưa ra, những đầu ngón tay run rẩy, phải khó khăn lắm mới chạm được vào tóc của A Đình. Đôi môi mỏng mấp máy, sóng mũi dâng lên một thứ gì đó cay nồng khiến anh không tự chủ được.
Phải làm sao thì A Đình mới có thể thấu hết được, trái tim anh đã hao mòn đến độ nào. Nó hầu như không còn nhịp đập nữa, chỉ là một mô hình không rõ khi nào thì bị chính tay cô nhàu nát đi. Anh muốn ôm chặt cô trong lòng, muốn hoà tan vào cô, để cô có thể nhìn thấy được trong mỗi tế bào của anh đều có hình bóng của cô.
Anh rũ mi mắt, một giọt lệ dưới ánh đèn vàng như viên pha lê mỏng manh. Trái tim đau thắt lại. Đôi lúc anh đã phải đấu tranh tâm trí rất nhiều lần. Phải chăng định mệnh trớ trêu vẫn chưa muốn buông tha, mới để cho anh gặp lại cô một lần nữa. Vẫn là hình hài ấy, nhưng đọng lại trong đầu cô chỉ có sự sợ hãi và cách xa.
Trong đầu anh ùa về một hình ảnh, khoảnh khắc cùng cô ngồi uống cà phê nóng ngoài ban công. Phía xa là thành phố rực rỡ đèn màu hoa lệ, trước mặt lại có người mình thương.
"Sau này nếu như anh không thể bên cạnh em mỗi ngày, em cũng phải thật mạnh mẽ!"
Tiêu Tuấn nhìn về một khoảng không vô định, đã từng trầm tư nói với Bạch Nhược Đình điều này. Cô nhìn anh, ngây ra một lúc lâu rồi mỉm cười ngọt ngào, nhào vào lòng anh mà nói.
"Sẽ không đâu! Dù anh không có bên cạnh em, em cũng sẽ tìm anh cho bằng được! Em sẽ đeo bám anh, đến hết kiếp này mới thôi!"
Đình Đình! Rõ ràng em đã hứa như vậy, nhưng tại sao chỉ còn mỗi anh là nhớ tới lời hứa đó?