“Chị Nguyệt! Rốt cuộc có chuyện gì? Cô ta làm sao mà lại ngã cầu thang thế?”
A Tân theo lệnh của Tiêu Tuấn về nhà lấy thức ăn, nhưng vẫn không nhịn được mà hỏi Lan Nguyệt chuyện xảy ra vừa rồi. Bây giờ ai cũng biết, Bạch Nhược Đình với Tiêu Tuấn giống như cả sinh mạng. Ngay từ lúc ân tình giữa anh và cô ta chấm dứt, trong mắt anh cô ta đã không còn là vướng bận.
“Làm sao tôi biết? Là… Là cô ta tự mình ngã xuống. Liên quan gì đến tôi?”
“Chị không nhìn thấy đâu! Khi nãy anh Tuấn thật sự rất giận, rất đáng sợ. Nếu như người gây ra tai nạn này cho cô ta thật sự là chị, nhất định anh ấy sẽ không bỏ qua.”
A Tân nói rồi tranh thủ vào trong bếp chuẩn bị mang thức ăn đi. Lan Nguyệt đứng yên bất động một chỗ, trái tim vẫn đang đập loạn xạ lên vì sợ hãi xen lẫn đố kỵ. Bao nhiêu ngày qua dùng chút tình nghĩa hai năm chăm sóc giúp đỡ để ở lại căn nhà này, chỉ mong được Tiêu Tuấn để ý. Nhưng kể từ giây phút Bạch Nhược Đình nhớ lại, cô ta đã biết mình không còn vị trí. Chỉ là cô ta không cam tâm, bản thân cũng không quá tệ lại một lòng vì anh. Vì sao cô vừa xuất hiện liền là người quan trọng nhất, còn cô ta lại không là gì.
Thời gian gần đây các mối làm ăn của Tiêu Tuấn hầu như bị anh đóng băng hoàn toàn. Vì nơi anh là nguồn cung cấp lớn, một khi tuyên bố đóng băng thì bọn chúng chẳng khác gì hổ đói. Có điều hiện giờ anh bận chăm sóc Bạch Nhược Đình, bỏ ngoài tai những lời nói vớ vẩn của bọn đàn em.
“Hiện giờ các bến cảng liên tục hỏi thăm thời gian giao hàng, nhưng anh vẫn chưa ra lệnh nên em chỉ có thể tìm cách trì hoãn.”
A Tân ngoài mặt thì nói thế, nhưng trong lòng lại sốt ruột không thôi. Từ sau khi người con gái kia xuất hiện, Tiêu Tuấn không còn biết gì ngoài tình yêu nữa. Anh ta tôn trọng quyết định của anh, nhưng cũng không thích việc anh bị tình cảm và công việc chi phối.
Tiêu Tuấn đứng ở hành lang, tay cầm điếu thuốc rít một hơi rồi nhả khói. Anh hơi nheo mắt, đăm chiêu nhìn tàn cây khô dưới sân bệnh viện.
“Trì hoãn được thì cứ trì hoãn đi! Tạm thời chuyện hàng hoá, đừng tùy tiện nói lung tung.”
“Nhưng mà cũng đã hơn 2 tháng rồi chúng ta không có động tĩnh gì. Cứ tiếp tục như vậy, e là việc làm ăn sẽ gặp nhiều khó khăn.”
Anh từ từ quay người lại nhìn A Tân.
“Bước vào con đường này, thì không có việc khó hay dễ. Thứ chúng ta có là hàng, thứ bọn nó cần lại là thứ mà chúng ta đang có. Mày có hiểu, một khi sự thèm khát lên đến đỉnh điểm, thì dù chỉ 1 gram mày bán ra với giá trên trời, chúng cũng sẽ mua cho bằng được.”
Tiêu Tuấn quá rõ những kẻ tham lam và đầy rẫy dục vọng ngoài kia. Anh đã gần 40 tuổi rồi, đã từng chứng kiến con người ta yêu nhau rồi ghét nhau, chứng kiến người ta còn đó mất đó. Sinh tử là chuyện thường tình, vật chất lại quyết định tất cả. Đứng trong bóng tối như anh, nhìn thấy ánh sáng ngoài kia càng rực rỡ bao nhiêu thì trong lòng chỉ cảm thấy khiếp sợ. Biết đâu chừng lại là một chiếc bẫy hoa lệ, sa chân vào liền không còn đường thoát.
Thế lực ở Trùng Khánh ngày một lớn mạnh, cái tên Tư Bằng ở Thượng Hải kia cũng không còn ảnh hưởng gì đến Tiêu Tuấn nữa. Dù là như vậy, anh vẫn không muốn gặp lại hắn ta thêm bất cứ lần nào.
“Đợi Đình Đình xuất viện rồi, bắt đầu gọi mọi người đến tổ chức để họp, chuẩn bị cho đợt nhận hàng mới.”
A Tân còn đang mù mịt vì những lời Tiêu Tuấn nói khi nãy, bấy giờ mắt đã sáng rực lên. Anh ta im lặng một lúc, chợt có một câu vẫn nên hỏi với anh cho rõ ràng. Bạch Nhược Đình và anh từng sống ở Thượng Hải bằng việc kinh doanh. Cô là người thông minh lại có tính cách làm việc nhạy bén, nhưng dù sao cũng là một cô gái chân yếu tay mềm. Nếu nhìn thấy Tiêu Tuấn ngày ngày ở bên ngoài chém giết, mưa máu gió tanh. Lẽ nào, lại im lặng không lên tiếng?
“Anh Tuấn! Chị Đình biết anh làm việc ở tổ chức, không nói gì sao ạ?”
Tiêu Tuấn thả điếu thuốc vừa cháy rụi dưới chân, đưa mũi giày giẫm lên chà đạp nó mấy cái.
“Không. Cô ấy không quản, cũng không thể quản. Tao đã đi trên con đường này hai năm rồi, không lui được mà chỉ có thể tiến. Mày thử nghĩ xem, một ngày nào đó tao rửa tay gác kiếm, thì bàn tay này có lau sạch máu tanh không? Cơ thể này, có xoá sạch sẹo không?”
A Tân mặc dù không có thiện cảm nhiều với Bạch Nhược Đình, nhưng về khoản này anh ta cũng phải thầm nể phục cô. Nếu như là người con gái khác, biết Tiêu Tuấn yêu mình nhiều như vậy, sống chết gì cũng sẽ bắt anh bỏ nghề.
Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện với A Tân, Tiêu Tuấn quay lại phòng bệnh. Anh vừa đẩy cửa vào, đã thấy Bạch Nhược Đình đang ngồi gọt táo.
“Đừng động! Để anh!”
Tiêu Tuấn bước nhanh đến giành việc gọt táo với cô, chậm rãi ngồi xuống ghế.
“Em tự làm được rồi! Anh đừng chăm em như trẻ con vậy!”
“Không phải trẻ con thì là gì?”
Anh có thể máu lạnh với những kẻ bên ngoài, có thể lạnh lùng thờ ơ với kẻ khác. Nhưng với người con gái anh yêu, tất cả ôn nhu dịu dàng đều chỉ dành cho riêng cô mà thôi.