Tiêu Tuấn đưa A Đình đến một cửa hàng, mua cho cô quần áo mới rồi còn chọn thêm một vài món đồ để trang điểm. Trước đây Bạch Nhược Đình rất thích chúng. Nếu như phần kí ức của cô đều bị mất đi, anh muốn dùng những phần nhỏ nhặt nhất để giúp cô nhớ lại.
Hai người vừa trở về nhà, Lan Nguyệt vẫn đang hì hục trong bếp làm bữa trưa. Cô ta biết bản thân mình trước đó hành động nông nỗi, vậy nên muốn làm chút gì đó khiến Tiêu Tuấn dễ chịu. Hiện giờ trong căn nhà này đã không còn mỗi mình cô ta là phụ nữ, mà lại xuất hiện thêm một người. Nếu như đây chỉ là một người không nhan sắc, không quan hệ thân thiết với anh thì cô ta còn miễn cưỡng chấp nhận. Nhưng điều đáng nói là, người này có gương mặt giống Bạch Nhược Đình, giống người mà anh đã yêu bằng cả sinh mạng.
Lan Nguyệt biết mình vẫn còn nhiều thời cơ, nên phải tự kìm nén bản thân để hành động khôn khéo.
"Làm gì vậy?"
Tiêu Tuấn đặt mấy túi đồ lên sô pha, liếc nhìn bóng lưng của cô ta ở trong bếp. Nếu như người đó là A Đình đang nấu ăn thì thật tốt biết bao.
"Em chuẩn bị cơm trưa chờ anh và A Đình về!"
Lan Nguyệt mang theo bộ mặt vui vẻ bày biện món ăn ra bàn. A Đình cũng biết chuyện, vội vàng bước đến chỗ cô ta.
"Để tôi giúp một tay có được không?"
Cô ta đang muốn ghi điểm với Tiêu Tuấn, đương nhiên không muốn để A Đình nhúng tay vào. Mặc dù trong lòng rất bực mình, nhưng Lan Nguyệt vẫn phải tỏ ra nhẹ nhàng với cô, cười gượng.
"Không cần đâu! Tôi tự làm được rồi!"
A Đình nhiệt tình lại ngây thơ, chỉ muốn phụ giúp cô ta một tay nên nhất mực muốn tranh làm.
"Không sao đâu! Tôi làm được mà!"
"Không cần! Đã bảo là không cần rồi mà?"
"A!!!"
Lan Nguyệt và cô cứ giằng co qua lại, kết quả là cả tô canh nóng vô tình bị hất lên người của cô. Cô ta hoảng hốt, vì bản thân không cố ý dùng sức nhưng lại thành ra thế này. Tiêu Tuấn vừa đem số đồ mua được lên phòng đi xuống, nhìn thấy A Đình như vậy thì vội vàng chạy đến.
"Đình Đình?"
Lan Nguyệt hé môi, mấp mé không biết nên giải thích thế nào. Cho đến khi, cô ta nhận ra mình vừa nghe thấy gì đó. Chính là cái cách mà Tiêu Tuấn gọi tên A Đình, hệt như gọi tên Bạch Nhược Đình ngày xưa. Lúc kịp phản ứng ra, thì anh đã bất ngờ bước đến đứng trước mặt cô ta, gương mặt lạnh lùng mang theo nét dữ tợn.
"Cô làm cái trò gì vậy hả? Trước mặt tôi thì giả vờ cười nói, sau lưng tôi thì như vậy đó sao?"
Lan Nguyệt hé môi, đôi mắt vừa hiện lên nét kinh ngạc lẫn sợ hãi.
"Tiêu Tuấn! Em..."
"Đừng có gọi tên tôi!"
Anh quay người lại nhìn A Đình đang đứng ở đó, vội vàng đưa cô đi lên lầu. Lan Nguyệt nhìn theo bóng lưng của hai người họ, tức giận đến mức cả người run lên nhưng không làm gì được. Rõ ràng người ở bên cạnh anh hai năm qua là cô ta, người chăm sóc cho anh, người luôn nghĩ cho anh cũng là cô ta. Vậy mà A Đình vừa xuất hiện, chỉ mới vỏn vẹn hai ngày đã hoàn toàn lấy đi trái tim mà hai năm qua cô ta mong muốn có được.
"Bạch Nhược Đình! Tôi nhất định... Sẽ không để cô toại nguyện đâu!"
Tiêu Tuấn nhìn hai cánh tay của A Đình, trăn trở qua lại mà ánh mắt khó giấu được nỗi lo lắng. Anh nhìn cô, nhẹ nhàng hỏi.
"Có đau lắm không em?"
Cô khẽ lắc đầu.
"Tôi không sao mà! Chỉ là hơi nóng một chút thôi!"
Anh chăm chú nhìn cô.
"Thật không?"
Đối diện với sự dịu dàng và ấm áp này của anh, A Đình vừa yên tâm mà cũng phải vừa đề phòng. Tạm thời cô không thể xác định, bản thân và anh thật sự có quan hệ gì không? Hơn nữa, hình ảnh anh ở bên ngoài lăn lộn, đánh nhau, thậm chí là gây ra án mạng đã ám ảnh cô mấy ngày liền. Cô không biết khi nào thì anh sẽ như bây giờ, còn khi nào anh lại nóng giận.
Để cho anh yên tâm và cũng không làm khó Lan Nguyệt, A Đình gật gật đầu. Tiêu Tuấn biết cô vẫn còn rụt rè, trái tim của anh bây giờ vẫn còn trăm phần xót xa. Anh nhìn cô, kiên nhẫn nói.
"Đình Đình! Hai năm qua em đã sống khổ sở thế nào vậy chứ? Tại sao anh lại không thể tìm thấy em sớm hơn?"
A Đình đảo mắt nhìn, thấy anh đang cầm lấy tay cô rồi đặt lên mu bàn tay một nụ hôn sâu đậm. Từ sau khi cha mẹ nuôi qua đời, đã không còn ai dịu dàng với cô được như thế. Trong đầu hiện ra những hình ảnh chồng chéo nhau, vừa có hạnh phúc vừa có đau thương. A Đình đột nhiên sợ hãi, bất giác rút tay lại.
Tiêu Tuấn bị hành động này của cô làm thoáng giật mình. Anh vẫn chưa có cơ hội để nói chuyện cùng cô, hỏi xem trong hai năm qua cô đã trải qua những gì. Chỉ là khi nhắc đến cha mẹ nuôi, cô cứ khóc mãi không nói thêm gì nữa. Nhìn cô như vậy, dù muốn hỏi tiếp anh cũng không đành lòng.
"Đình Đình đừng sợ! Anh sẽ không làm hại em đâu!"
A Đình nhìn anh, chớp mi mắt.
"Có thật không?"
Tiêu Tuấn nhìn cô, đã hai năm rồi ánh mắt ấy mới dịu dàng và thâm tình như vậy. Những thánh ngày không còn cô bên cạnh, màu đen u tối như bao trùm những nơi anh đến, bao trùm cả trái tim anh. Anh nắm lấy tay cô, cong môi cười nói.
"Thật! Anh sẽ không làm hại em, cũng không để ai làm hại em cả!"