Một thời gian rất dài sau ngày đó, Từ Tri Tuế không còn gặp lại anh nữa.
Trên đường tan tầm về nhà, phía sau không còn xe hơi lẳng lặng đi theo, không còn ai bật đèn xe chiếu sáng ngõ nhỏ tối tăm cho cô.
Hình đại diện Wechat của anh im lặng nằm trong danh sách, không gửi thêm tin nhắn nào cho cô, trên vòng bạn bè cũng không lướt thấy hoạt động mới của anh.
Từ Tri Tuế tự nói với mình, như vậy không phải rất tốt sao? Bọn họ đều trở về vị trí cũ tiếp tục cuộc sống của mình, tựa như chưa từng gặp lại.
Nhưng khi cô nhắm mắt lại, trong đầu đều là gương mặt của anh, mùi hương của anh, còn cả nụ hôn bất ngờ ngày hôm đó.
Trái tim cô như bị người ta móc đi một góc, làm gì cũng thấy nhạt nhẽo.
Cô không muốn suy nghĩ sâu xem cảm xúc này từ đâu mà đến, hằng ngày vẫn đi làm như bình thường, tối đến lại thắp đèn thức khuya tranh thủ thời gian chuẩn bị luận văn, cuộc sống cứ thế tiếp tục hai điểm một đường.
Số lần Tạ Thư Dục tới tìm cô ngày càng nhiều, hai người cùng nhau ăn cơm, thỉnh thoảng lại đi xem phim, nếu không có nhiều thời gian thì sẽ tranh thủ giờ nghỉ trưa tới căn tin dành cho nhân viên bệnh viện hoặc sang quán trà đối diện đường vừa ăn vừa trò chuyện.
Ở bên anh ta, Từ Tri Tuế cảm thấy rất tự tại, bọn họ ăn ý tựa như nhìn thấy mình trong gương, hòa hợp ngoài sức tưởng tượng.
Tạ Thư Dục luôn quan tâm và tôn trọng ý kiến của cô, cũng chủ động trao đổi suy nghĩ của mình. Cô không cần phí tâm suy đoán xem anh ta đang nghĩ gì, không cần lo lắng giây tiếp theo sẽ được hay mất, cũng không hy vọng xa vời sẽ được đáp lại.
Từ Tri Tuế không chỉ một lần nghĩ, hay là cô đồng ý quen anh ta đi, dù gì tính cách của anh ta cũng rất hợp với cô, cuộc sống cứ thế bình đạm trôi qua không tốt sao?
Nhưng mỗi khi cô hạ quyết tâm, trong lòng luôn có một giọng nói ngăn cản cô ——
Mày thật sự cam tâm sao? Mày có yêu anh ta không? Nếu không yêu, vậy thì người mày yêu là ai?
Đáp án đã chực chờ thốt ra nhưng lại bị cô mạnh mẽ đè xuống.
Hôm nay là thứ Tư, để chúc mừng bài luận văn mà Từ Tri Tuế đã bận rộn chuẩn bị hơn nửa năm được xuất bản suôn sẻ, Tạ Thư Dục hẹn cô buổi trưa đi ăn cơm.
Bởi vì thời gian nghỉ trưa không nhiều nên hai người hẹn gặp mặt ở “Tĩnh Mịch” như thường lệ, nơi này cách đơn vị Từ Tri Tuế chỉ một con đường, Tạ Thư Dục lái xe tới cũng không quá mười phút.
Buổi trưa không bận, Từ Tri Tuế vừa tan ca đã qua đó, vẫn chọn vị trí cũ gần cửa sổ, vừa chờ người vừa ôm điện thoại di động nghiên cứu bệnh án.
Khoảng nửa tiếng sau, cô nhận được điện thoại của Tạ Thư Dục.
“Xin lỗi Tri Tuế, phòng thí nghiệm tạm thời có một số việc phải xử lý nên có lẽ tôi không qua đó được.”
Từ Tri Tuế cũng không suy nghĩ nhiều, gật đầu lia lịa: “Không sao, anh cứ làm việc của anh đi, hôm khác chúng ta gặp cũng được.”
Sau khi cúp điện thoại, cô nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩn ngơ một lúc, nhớ đến chuyện bụng mình vẫn trống rỗng, bèn giơ tay kêu nhân viên phục vụ tới, gọi một món mì Ý mình thường ăn.
Giúp cô đưa thức ăn lên là bà chủ Khương Từ ở đây.
Dọn thức ăn lên xong, Khương Từ cũng không gấp gáp rời đi mà đầy hứng thú bưng ly nước chanh ngồi xuống đối diện cô.
“Aiza, bác sĩ Từ của chúng ta đúng là giỏi hiểu lòng người, bị đối tượng theo đuổi cho leo cây như vậy mà vẫn không oán hận lấy một câu.”
Khương Từ từng là bệnh nhân của Tạ Thành Nghiệp, khi đó Từ Tri Tuế còn làm thực tập sinh dưới tay Tạ Thành Nghiệp, có lẽ là hai người có trải nghiệm tương tự, tuổi tác cũng xấp xỉ nhau, thường xuyên qua lại nên lâu dần cũng trở thành một trong số ít bạn bè có thể trò chuyện.
Từ Tri Tuế nghiêng đầu suy nghĩ một hồi lâu cũng không nói rõ vì sao mình không có cảm xúc gì. Sau khi nhận được điện thoại của anh ta, phản ứng duy nhất của cô dĩ nhiên là —— à, vậy thì mình phải tranh thủ ăn cơm, lát nữa còn phải vào làm nữa.
Cô nhíu mày nói: “Có gì phải tức giận chứ, mọi người đều có công việc riêng, hiểu nhau mà.”
Khương Từ lắc lắc ly nước, nhìn cô đầy ẩn ý: “Rốt cuộc là cô không tức giận, hay là không hề mong đợi gì?”
Từ Tri Tuế hơi cụp mắt xuống.
Âm nhạc trong quán trà chuyển từ nhạc cổ điển nhẹ nhàng sang thể loại tình ca u sầu, Từ Tri Tuế nhận ra giọng hát trầm thấp khàn khàn này, đồng thời cũng không muốn tiếp tục đề tài vừa rồi nữa, cô liếc nhìn Khương Từ rồi nói: “Từ bao giờ cô chuyển sang thích thể loại nhạc buồn này vậy?”
Khương Từ nhướng mày: “Ừm, được một khách hàng nam giới thiệu, thấy cũng khá hay nên thường mở đi mở lại nghe. Anh ta bảo đây bài hát là anh ta yêu thích nhất lúc còn học ở nước ngoài, ‘Ngày Âm U Vui Vẻ’ của Trần Dịch Tấn, cô cảm thấy thế nào?”
Từ Tri Tuế trầm mặc không nói gì, Khương Từ đánh giá vẻ mặt cô rồi tiếp tục nói: “Vị khách hàng nam kia khá thú vị, sáng nào cũng đến đây yên lặng ngồi ở vị trí hiện tại của cô, gọi một ly Americano, không làm gì cả, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, cho đến khi nhìn thấy người nào đó xuất hiện ở góc đường, vội vã băng qua đường rồi bước vào bệnh viện, bấy giờ anh ta mới yên lòng rời đi. Ngày qua ngày như thế, đến cả tôi cũng bị anh ta làm cảm động luôn rồi.”
Từ Tri Tuế không chút biểu cảm nói: “Vậy sao? Vậy cô cũng quá cảm tính rồi đấy.”
Khương Từ đặt cái ly xuống: “Người ta đã hèn mọn như vậy, bác sĩ Từ thật sự không cho chút cơ hội nào sao?”
Từ Tri Tuế cười khẩy: “Cô bị anh ta mua chuộc làm thuyết khách đúng không?”
“Không, tôi chỉ đứng ở góc độ người ngoài cuộc hy vọng bạn bè của tôi nhận rõ tình cảm của mình thôi.”
Từ Tri Tuế không muốn ăn nữa, buông nĩa xuống nghi hoặc nhìn người trước mặt: “Vị họ Chu kia cũng ba ngày năm bữa tới tìm cô, sao không thấy cô cho anh ta một chút cơ hội đi?”
Khương Từ thu lại cười trên mặt, trong mắt lóe lên chút mỉa mai: “Chu Mộ Trì không giống anh ta.”
Từ Tri Tuế nói: “Đều giống nhau cả thôi.”
Hai người đồng thời rơi vào im lặng, giọng hát tràn ngập cảm giác kể chuyện vẫn đang tiếp tục:
Sau khi vượt đủ khó khăn,
Nhưng vẫn chẳng thể nắm bắt được tình yêu,
Em như một bài ca dù hát khản cả giọng nhưng cứ thích mãi.
Ngồi một lát trên chặng đường ấy,
Tôi ngồi trên chiếc xích đu,
Thì ra những đã bỏ lỡ bây giờ có nhớ thương cũng vô ích,
Đều là kết quả của tháng ngày ấy mà thôi
……
Để ngày âm u ấy đừng phiền nữa
Nhớ em đã rất lâu rất lâu như vậy rồi
Vừa ngước mắt lên đã thấy lúm đồng tiền của em……*
(*bản dịch của Cầu Vồng Subteam)
….
Từ Tri Tuế không thể nán lại thêm một giây nào nữa, cô vội vàng tính tiền rồi rời khỏi Tĩnh Mịch, sợ nghe thêm một giây, nước mắt đã lâu không thấy sẽ vỡ đê.
–
“Bác sĩ Từ, chị không sao chứ?”
Trên đường trở về bệnh viện, Từ Tri Tuế gặp thiếu nữ mười bảy tuổi Quý Vi được chẩn đoán nhập viện trong vườn hoa.
Từ Tri Tuế cố gắng cười với cô bé: “Không sao, chị đương nhiên không sao rồi.”
Quý Vi do dự nhìn cô: “Nhưng sắc mặt chị thoạt nhìn rất kém.”
Nghe vậy, Từ Tri Tuế dùng chiếc gương nhỏ phía sau ốp điện thoại soi lại mình, lúc này mới phát hiện sắc mặt của mình trắng bệch, trạng thái nhìn qua vô cùng tồi tệ.
Cô xoa má, cố làm cho mình trông bớt đáng sợ hơn.
“Em thì sao? Em ở đây làm gì?”
Lúc này Từ Tri Tuế mới phát hiện Quý Vi ngồi một mình đứng ở đây, bên cạnh cũng không có người chăm sóc, trên người mặc một chiếc áo bông trông không mấy ấm áp, bên trong là quần áo trắng tinh của bệnh viện, kích cỡ người lớn mặc trên cơ thể gầy gò của cô bé nhìn qua không được phù hợp, cả người tái nhợt giống như một tờ giấy mỏng vừa chạm vào là rách.
Quý Vi rũ mắt, tâm sự nặng nề đá vào hòn đá nhỏ ven đường: “Em ra ngoài hít thở không khí.”
Từ Tri Tuế nhận ra có chỗ không thích hợp, nắm lấy cánh tay cô bé hỏi: “Bố mẹ em đâu? Có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
Quý Vi né tránh ánh mắt cô, một lúc lâu mới nói: “Bố mẹ em đang nói với bác sĩ Chu chuyện em xuất viện.”
“Xuất viện?” Từ Tri Tuế nhíu mày.
Hai ngày trước cô mới gặp bác sĩ điều trị chính của Quý Vi ở căn tin, lúc nói chuyện phiếm có hỏi thăm tình hình của Quý Vi, cô nhớ rõ nguyên văn bác sĩ Chu nói lúc đó là “Tình trạng sinh lý sau khi điều trị đã có chuyển biến tốt đẹp, nhưng khúc mắc của cô bé quá nặng, còn cần quan sát thêm”.
Bình thường tình huống giống như cô bé không nên điều trị ở nhà, nằm viện là lựa trọn thận trọng nhất, bác sĩ Chu có kinh nghiệm nhiều hơn cô nên sẽ không có khả năng đưa ra đề nghị như vậy.
Cô nhìn Quý Vi, lo lắng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì rồi đúng không?”
Quý Vi cúi đầu: “Bố mẹ em nói bệnh viện này làm tiền, nói em căn bản không bị bệnh, chỉ là đang giả vờ giả vịt, bọn họ không muốn lãng phí tiền nữa.”
Từ Tri Tuế nhất thời không biết phải nói gì, không ngờ đã qua lâu như vậy mà đôi vợ chồng này vẫn không chịu bỏ đi những định kiến và thực sự hiểu rõ con gái của họ.
Cô đưa Quý Vi về phòng nội trú, vừa ra khỏi thang máy đã gặp mẹ Quý đang tìm người khắp nơi. Bà ta kéo con gái đến bên cạnh mình, dùng ánh mắt đề phòng đánh giá Từ Tri Tuế, quay đầu trách cứ: “Con chạy đi đâu vậy? Lỡ xảy ra chuyện gì là mẹ với bố con phải chịu tội đấy.”
Từ Tri Tuế hít sâu một hơi, nhẫn nại nói: “Mẹ Quý Vi, nghe nói gia đình chị định xuất viện?”
Mẹ Quý tức giận nói: “Không phải định, mà là đã! Chúng tôi đã làm xong thủ tục xuất viện, lập tức đi ngay. Giáo viên trong trường nói nếu con bé không lên lớp nữa thì sẽ cho con bé nghỉ học, chúng tôi không muốn nó bỏ học.”
Nói xong, bà ta kéo Quý Vi về phòng bệnh thu dọn hành lý.
Từ Tri Tuế đi theo, gặp bác sĩ Chu ở cửa phòng bệnh.
Bác sĩ Chu đỏ bừng mặt, gân xanh trên cổ nổi lên, hiển nhiên vừa cãi nhau với bố Quý một trận, thấy Từ Tri Tuế đến thì kìm nén lửa giận, chỉ vào người bên trong nói: “Thực sự không có cách nào giao tiếp với gia đình này nữa!”
“Tôi nói sai rồi sao? Các người chỉ là một lũ lang băm chuyên moi tiền của người khác! Con gái tôi không hề bị bệnh, không hề bị bệnh!” Bố Quý lao ra, tư thế như muốn đánh nhau với bác sĩ Chu, may mà được người nhà bệnh nhân tốt bụng xung quanh ngăn cản mới tránh được nhiều phiền toái.
Bác sĩ Chu cố gắng nhẫn nhịn, dựa vào tố chất nghề nghiệp của mình mới nhịn được kích động muốn đánh nhau. Anh ấy đóng cửa trở về phòng làm việc, bố Quý lại được voi đòi tiên mắng chửi khó nghe hơn.
“A——!”
Trong sự hỗn loạn, Quý Vi bịt tai lại và hét lên: “Đừng ầm ĩ nữa, con về với bố mẹ! Con không điều trị nữa, không điều trị nữa!”
Từ khi Từ Tri Tuế làm bác sĩ tới nay đã gặp qua rất nhiều ca bệnh, nhưng chưa có lần nào khiến cô lực bất tòng tâm giống như cô bé trước mắt này.
Cô không ngăn được quyết tâm muốn cho con gái xuất viện của bố Quý, đành phải dặn dò Quý Vi phải uống thuốc đúng giờ, nếu có bất cứ chỗ nào không ổn thì nhất định phải quay về bệnh viện chữa bệnh, tuyệt đối đừng làm chuyện ngu ngốc tổn thương mình.
Quý Vi gật đầu, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Trước khi cả nhà thu dọn hành lý vào thang máy, Quý Vi xoay người ôm Từ Tri Tuế: “Chị, cảm ơn chị.”
……
Nếu như thời gian có thể quay lại, Từ Tri Tuế thề, dù thế nào cô cũng phải giữ Quý Vi lại vào buổi chiều hôm đó, cho dù là phải cãi nhau ầm ĩ với bố mẹ cô bé như bác sĩ Chu, hoặc là dùng phương thức vụng về nhất là ứng tiền thuốc men cho cô bé, cũng tuyệt đối không đồng ý để cô bé xuất viện.
Một buổi tối một tuần sau, Từ Tri Tuế tan tầm về nhà, có đồng nghiệp chia sẻ một tin tức trong nhóm —— thiếu nữ mười bảy tuổi nhảy lầu tự sát.
Cô gái đứng trên sân thượng vừa cô độc lại tuyệt vọng kia chính là Quý Vi.
Cô bé đã dùng cách thức này để kết thúc cuộc đời của mình.
Đêm đó, Từ Tri Tuế gặp ác mộng cả đêm, trong mộng đều là hình ảnh đứng trên lầu cao kia.
Khuôn mặt cô bé đôi khi là Quý Vi, đôi khi là chính cô.
Ngày hôm sau, Từ Tri Tuế đi tàu điện ngầm như thường lệ, có lẽ là do đêm trước ngủ không ngon giấc nên trên đường đi tinh thần có hơi lơ đãng.
Đến cửa bệnh viện, cô mua một nắm xôi nếp ở quán ăn sáng thường mua, vừa mới trả tiền xoay người, sau lưng đã bị người ta đẩy mạnh, cô lảo đảo ngã xuống đất, nắm xôi cũng rớt khỏi tay lăn ra xa vài mét.
“Đồ lang băm nhà cô, trả con gái lại cho tôi!”
Từ Tri Tuế quay đầu lại, bố Quý Vi vẻ mặt dữ tợn nhào về phía cô, cô cả kinh, xoay người lăn sang bên cạnh mới tránh thoát được một kiếp.
Sau khi phản ứng lại, một nhận thức khủng khiếp nổ tung trong đầu.
Gây rối y tế!
Bố Quý lại nhào về phía cô, kéo túi xách của cô, muốn ngăn cản cô chạy trốn.
“Các cô nói chỉ cần uống thuốc là khỏi! Kết quả thì sao? Tiền của tôi đã tiêu hết mà con gái cũng không còn nữa!”
Từ Tri Tuế buông túi xách của mình, nhanh chóng bò dậy khỏi mặt đất.
Thời gian còn sớm, người qua lại trước cửa bệnh viện cũng không nhiều, chỉ có mấy người qua đường lẻ loi đứng ở xa xa quan sát tình hình bên này, lại bởi vì không rõ tình huống lắm nên không dám tùy tiện tiến lên.
Cô hét lên, liều mạng chạy về phía chốt bảo vệ.
Bố Quý đuổi theo, túm lấy tóc của cô: “Tôi mặc kệ, hôm nay cô và tên lang băm họ Chu kia nhất định phải cho tôi một lời giải thích! Nếu không tôi sẽ cho các cô cùng xuống địa ngục!”
Từ Tri Tuế bị kéo ngã về phía sau, cũng may lúc này trong chốt bảo vệ đã nhìn thấy cô cầu cứu, đang tổ chức nhân viên đi về phía này.
“Chúng tôi là lang băm, vậy ông là cái gì? Ông đặt tay lên ngực tự hỏi xem ông đủ tư cách làm cha không? Ông có bao giờ thực sự hiểu con gái của mình không? Các ông không ngừng chèn ép và hạ thấp cô bé, các ông đã từng nghiêm túc nghe lời cầu cứu của cô bé chưa?”
“Cô nói bậy! Cô chưa từng nuôi con nên làm sao biết được làm cha mẹ có bao nhiêu khó khăn! Con bé là cục thịt tách ra từ cơ thể chúng tôi, chẳng lẽ chúng tôi lại không muốn con bé sống tốt!”
Bố Quý vô cùng kích động, tức giận đến đỏ mắt. Thừa dịp sức lực của ông ta hơi thả lỏng, Từ Tri Tuế gập khuỷu tay chọc vào bụng ông ta.
Tay ông ta buông lỏng, Từ Tri Tuế có thể chạy thoát.
Thế nhưng hành động này đã hoàn toàn chọc giận bố Quý, ông ta lấy một con dao phay trong túi ra, bất chấp chém về hướng cô.
Tất cả mọi người đều giật mình trước hành động này của ông ta, người xung quanh bắt đầu thét chói tai, bảo vệ liều mạng thổi còi cảnh cáo, Từ Tri Tuế ngơ ngác nhìn con dao phay sáng bóng giơ lên trước mắt, lòng bàn chân bỗng nhiên nặng như đổ chì, không thể chạy được nữa.
Khoảnh khắc mạng sống của cô như đang treo lơ lửng, có người nhào tới trước mặt cô, bịt mắt cô lại rồi kéo cô vào lòng.
Từ Tri Tuế không nhìn thấy gì cả, chỉ có mùi hương thoang thoảng của cây ngô đồng trên chóp mũi nhắc nhở cô người tới là ai.
Nhưng còn chưa kịp suy nghĩ vì sao anh ở đây đã nghe một tiếng rên rỉ đau đớn, con dao phay chém mạnh lên xương bả vai bên phải của anh.
Mùi máu tươi nồng đậm tràn ngập trong không khí, tiếng thét chói tai cắt ngang chân trời……
Trong nháy mắt, Từ Tri Tuế như một lần nữa nhìn thấy hình ảnh Từ Kiến Minh ngã xuống vũng máu, trái tim cô co rút mạnh mẽ, đau đến tột cùng.
Người ôm cô dần dần mất đi sức lực, sức nặng toàn thân đều đè lên người cô. Trước khi hoàn toàn ngã xuống, anh dịu dàng xoa xoa tóc cô, gằn từng chữ một bằng chất giọng khàn khàn: “Đừng sợ, Tuế Tuế.”
Bố Quý dần dần tỉnh táo lại từ trong cơn phẫn nộ ban đầu, vô thức bỏ lại dao phay muốn chạy trốn, thế nhưng bảo vệ đã nhào tới giữ người lại, có người gọi điện thoại báo cảnh sát, có người hỗ trợ gọi bác sĩ, xung quanh vô cùng hỗn loạn.
Từ Tri Tuế ôm lấy Kỳ Nhiên ngã ngồi dưới đất, cổ họng như bị người ta bóp chặt, nghẹn ngào không thở nổi.
Cô đưa tay sờ lưng anh, một cảm xúc ẩm ướt ấm nóng xuyên qua quần áo anh nhuộm đỏ lòng bàn tay cô.
“Kỳ Nhiên, Kỳ Nhiên…” Từ Tri Tuế luống cuống gọi tên anh, nỗi sợ hãi ẩn sâu nhiều năm từ từ sống lại.
Kỳ Nhiên cầm tay cô, nhìn cô cười, sắc mặt tái nhợt, từng giọt mồ hôi chảy xuôi theo gò má.
“Hôm nay vốn phải đi công tác, cảm thấy lo lắng nên muốn tới đây nhìn thử, cũng may…. cũng may anh đã đuổi kịp.”
Nói xong, anh nhướng mày, đau đớn nhắm mắt lại.
Từ Tri Tuế hoàn toàn hoảng loạn, đau khổ la hét về phía đại sảnh bệnh viện: “Cấp cứu đâu! Mau tới cứu người!”