Nhớ Em Đã Nhiều Năm

Chương 45



Chương 45

Tạ Thư Dục khởi động lại xe, lúc anh ta quay đầu xe ở bên đường, hai người đàn ông một người trong xe một người ngoài xe nhìn thẳng vào nhau, mỗi người đều nhìn thấy sát khí trong ánh mắt đối phương.

Từ Tri Tuế đứng ở khu vực điểm mù nên hoàn toàn không biết gì về dòng nước ngầm bắt đầu khởi động giữa hai người đàn ông, cô đưa mắt nhìn Tạ Thư Dục rời đi, chờ xe lái vào đường chính mới chậm rãi xoay người đi về phía Kỳ Nhiên.

“Đó là, bạn của em?” Giọng nói của Kỳ Nhiên nghe có vẻ không nóng không lạnh.

Dưới bóng đêm nồng đậm, Từ Tri Tuế không thấy rõ mặt anh, nhưng có thể tưởng tượng được vẻ mặt anh lúc này chắc chắn sẽ không quá vui vẻ, có thể giữa hai đầu lông mày còn có nếp nhăn sâu.

Cô vén mái tóc dài bị gió thổi loạn, nhàn nhạt ừ một tiếng: “Con của thầy tôi.”

Kỳ Nhiên hơi nghiêng đầu, làm như nhớ lại: “Thế nên, ngày họp lớp em rời đi sớm là ở cùng với anh ta?”

“Sao anh biết?” Từ Tri Tuế lộ vẻ kinh ngạc.

Kỳ Nhiên hít sâu một hơi: “Hôm đó lúc em và Tần Di gọi điện thoại, cô ấy ngồi bên cạnh anh.”

Thì ra là vậy, Từ Tri Tuế dời tầm mắt khỏi người anh, mặt không chút biểu cảm lướt qua người anh đi vào bên trong: “Hôm đó anh ấy thật sự tìm tôi có việc, cho nên chúng tôi đi trước.”

Kỳ Nhiên theo sau, sải bước đi bên cạnh cô: “Vậy hôm nay thì sao? Cũng là vì có việc nên mới đi xe của anh ta về? Anh có gọi điện thoại đến phòng khám của em, đồng nghiệp của em nói em tan làm rất sớm.”

Từ Tri Tuế cảm giác được giữa ấn đường giật mạnh một cái, cô dừng bước, bình tĩnh nhìn anh: “Kỳ Nhiên, rốt cuộc anh muốn nói gì?”

“Không nhìn ra sao? Anh ghen đấy.” Kỳ Nhiên rũ mắt, vẻ mặt mất mát: “Trong tiểu khu mất điện, anh đứng chờ em gần hai tiếng, sợ em về không nhìn thấy đường, một mình sợ hãi.”

“……”

Lúc này Từ Tri Tuế mới phát hiện tiểu khu hôm nay tối đen như mực, chỉ có mấy cánh cửa sổ hiu quạnh hắt ra ánh đèn yếu ớt.

Cô nhớ tới trưa nay quản lý chung cư có gửi thông báo cho các chủ sở hữu là tạm thời kiểm tra sửa chữa mạch điện, không biết lúc nào mới có điện lại, khó trách vừa rồi lúc cô về thấy Kỳ Nhiên cứ nghịch đèn flash của điện thoại di động, thì ra là nguyên nhân này.

Cô nhìn anh, trái tim bất giác mềm nhũn, thở dài một hơi, có chút bất đắc dĩ nói: “Hôm nay tôi mệt chết đi được, có việc gì chúng ta để sau hẵng nói được không? Hơn nữa ở đây gió rất lớn, tôi thật sự rất lạnh.”

Nói xong, cô khép áo khoác lại, rùng mình một cái.

Sáng nay trời trong nắng ấm, dự báo thời tiết cho thấy nhiệt độ cao hơn mấy ngày trước, nghĩ ban ngày trong bệnh viện có hệ thống sưởi, cho nên cô chỉ mặc một chiếc áo khoác lông cừu rồi ra ngoài. Nhưng thời tiết ở thủ đô thay đổi thất thường, ban ngày thì không sao, đến buổi tối là gió lớn đến mức có thể thổi bay người đi.

Kỳ Nhiên nhíu mày đánh giá cô rồi cởi áo khoác của mình khoác lên người cô: “Muốn phong cách chứ không muốn giữ ấm.”

Từ Tri Tuế vội vàng xua tay, làm bộ muốn trả lại áo cho anh: “Không cần đâu, tôi không có ý này…”

“Không muốn bị cảm thì mặc vào.” Kỳ Nhiên đè bả vai cô lại, giọng điệu không cho từ chối. Anh siết chặt vạt áo, gần như quấn cả người cô vào bên trong, chỉ lộ ra một cái đầu nho nhỏ.

Từ Tri Tuế thấy không lay chuyển được anh thì dứt khoát không giãy dụa phí công nữa, ậm ừ nói: “Vậy vào thôi.”

Kỳ Nhiên ừ một tiếng, bật đèn pin chiếu dưới chân cô: “Đường tối, cẩn thận.”

Nhân viên bảo vệ trong chốt trực phía sau đã quan sát náo nhiệt được một lúc, thấy hai người vai kề vai đi vào thì cười hì hì chào hỏi Từ Tri Tuế: “Bác sĩ Từ về rồi à!”

Từ Tri Tuế gật đầu cười gượng, thực tế cô đã xấu hổ đến da đầu tê dại, nhìn ánh mắt mập mờ của nhân viên bảo vệ thì chắc chắn đã hiểu lầm chuyện gì đó, lỡ như truyền tới tai Chu Vận, cô thật đúng là hết đường chối cãi.

Lo lắng lại gặp người quen, vừa qua chốt bảo vệ, cô lập tức đội mũ trên áo khoác lên, chỉ cần che kín thì sẽ không ai nhận ra cô được.

Kỳ Nhiên chỉ cần nhìn qua là đã hiểu thấu tâm tư của cô, anh cúi đầu cười khẽ: “Em ngại à?”

“Không hề!” Từ Tri Tuế ngửa đầu, dùng đôi mắt to tròn duy nhất lộ ra ngoài không khí trừng anh: “Tôi chỉ là không muốn bị mấy bà cô nhiều chuyện ở ngã tư nhìn thấy thôi. Bằng không, không biết ngày mai còn lan truyền ra thành phiên bản gì.”

Kỳ Nhiên cười không nói gì, xoa xoa đầu cô.

Trong ngõ nhỏ tối om, chỉ có ánh sáng yếu ớt chiếu rọi bước chân của bọn họ. Hai người sóng vai đi về phía trước, dọc đường không ai nói năng gì, trên áo khoác đều là mùi hương của anh, nhịp tim cũng tựa như đang gần trong gang tấc, Từ Tri Tuế bất giác thả nhẹ hô hấp.

Trên đường gặp mấy thợ sửa chữa đang gấp rút sửa mạch điện, Từ Tri Tuế thuận miệng hỏi một câu khi nào thì có điện lại, bọn họ trả lời là nhanh thôi. Quả nhiên, vừa mới đi đến dưới lầu tòa nhà số18, toàn bộ tiểu khu đã sáng rực, trong tòa nhà vang lên tiếng hoan hô của hàng xóm.

Từ Tri Tuế vén vành mũ lên, đang muốn nói gì đó thì đã thấy Kỳ Nhiên chuyển ánh sáng trong tay sang bãi đỗ xe ngoài trời, bước chân cũng dịch qua, cuối cùng dừng lại trước một chiếc Bugatti màu xanh đen. Anh đưa tay cọ cọ nắp xe, nhíu mày nói: “Sơn lót bị xước hết rồi.”

Trong đầu Từ Tri Tuế lập tức hiện lên gương mặt phúng phính của con mèo mập nào đó và cả ‘hiện trường gây án’ của nó, cô trợn mắt há hốc mồm hỏi: “Đây… Đây là xe của anh?”



“Ừ.” Kỳ Nhiên cúi đầu kiểm tra thân xe, buồn rầu nói: “Còn là chiếc xe anh thích nhất.”

Từ Tri Tuế: “…”

Rốt cuộc anh có bao nhiêu chiếc xe vậy?

Không, đây cũng không phải trọng điểm, trọng điểm là “hung thủ phạm tội” nào đó giờ phút này đang lăn lộn trên sô pha nhà cô, sợ là còn chưa tìm được chủ nhân cho nó thì đã bị Kỳ Nhiên bắt lại hỏi tội rồi.

Lỡ như Kỳ Nhiên cảm thấy cô là chủ nhân của con mèo… rồi bắt cô bồi thường thì phải làm sao bây giờ?

Tiêu đời rồi, đây là Bugatti đấy, có bán cô rồi bán cả nhà cô cũng không bồi thường nổi đâu.

Nghĩ tới đây, Từ Tri Tuế chợt nổi da gà toàn thân, rùng mình một cái.

Thấy cô như có điều suy nghĩ, Kỳ Nhiên chỉ vào vết xước trên xe, hỏi: “Em biết là ai làm à?”

Từ Tri Tuế lắc đầu như giã tỏi, cởi bỏ áo khoác ngoài, không nói lời nào nhét vào trong lòng anh: “Tôi đương nhiên không biết. Gì ấy nhỉ… tôi…về nhà trước đây.”

Nhìn bóng lưng mảnh khảnh chạy trối chết của cô, Kỳ Nhiên chậm rãi đứng thẳng người, nghiêng người dựa vào thân xe, lắc đầu bật cười.

……

Về đến nhà, Chu Vận đang ôm mèo ngồi trên sô pha. Hoàng thái hậu lúc trước sống chết không cho con mèo này vào cửa, bây giờ ngày nào cũng ôm nó không rời tay, đi đâu cũng ôm theo bên mình.

Nghe thấy tiếng mở cửa, Thịt Viên nhảy xuống khỏi sô pha, Chu Vận cuống quít giấu kỹ đồ hộp cá trong tay, làm như không có việc gì tiếp tục xem tivi, nhưng vẫn bị Từ Tri Tuế tinh mắt bắt được.

“Mẹ, mẹ lại lén cho nó ăn đồ ăn vặt đúng không?”

Chu Vận cây ngay không sợ chết đứng nói: “Aiza, con mèo nó đáng thương thế kia, cho ăn chút đồ ăn ngon thì đã sao?”

Từ Tri Tuế nghẹn lời, đây là người mẹ lúc trước mắc chứng sạch sẽ nói tuyệt đối không cho nuôi thú cưng của cô đây sao?

“Đây không phải là chuyện đáng thương hay không đáng thương, bác sĩ nói rồi, nó bị thừa cân, vì sức khỏe của nó nên không thể cho nó ăn nhiều nữa.”

Chu Vận liếc mắt đứng lên: “Biết rồi biết rồi, lần sau mẹ không đút nữa.”

Nhìn vẻ mặt của bà, Từ Tri Tuế biết bà lại coi lời mình nói như gió thoảng bên tai, bất đắc dĩ lắc đầu.

Mặc dù nuôi thú cưng có đủ loại phiền phức, nhưng không thể không thừa nhận, từ khi Thịt Viên đến nhà này, trạng thái tinh thần của Chu Vận đã tốt hơn rất nhiều. Bà không còn hay lẩm bẩm với không khí nữa, số lần nửa đêm giật mình tỉnh giấc cũng ít đi. Có lẽ có một nhóc con bầu bạn sẽ phân tán lực chú ý của bà, bệnh tình của bà có thể cũng tốt lên rất nhiều.

Nghĩ tới đây, Từ Tri Tuế ôm lấy Thịt Viên làm nũng bên chân cô nãy giờ, chọc chọc vào cái đầu nhỏ tròn trịa của nó, nói: “Mày đó, mày gặp rắc rối rồi đó biết không hả?”

Con mèo mở to đôi mắt to tròn ngây thơ vô tội nhìn cô, cái đầu nhỏ cọ cọ trên vai cô.

Từ Tri Tuế thở dài một tiếng, yên lặng lấy điện thoại ra kiểm tra tài khoản ngân hàng của mình.

Bây giờ kỹ thuật phát triển như vậy, Kỳ Nhiên chỉ cần đến phòng an ninh xem lại camera giám sát là có thể biết ai phá hoại xe của anh, hẳn là chưa tới bao lâu sẽ tìm được cô thôi.

Aiza, cũng không biết số dư trong thẻ của cô có đủ sơn lại xe cho anh không, con mèo này đúng là biết gây chuyện cho cô mà…



Sáng sớm hôm sau, trong bệnh viện có một cuộc họp mà toàn thể nhân viên y tế đều phải tham gia. Từ Tri Tuế có thói quen đi sớm, không ngờ trong thang máy lại gặp Tạ Thành Nghiệp đến sớm hơn cô.

“Em chào thầy.” Từ Tri Tuế sửng sốt giây lát rồi gật đầu chào hỏi ông ấy.

Tạ Thành Nghiệp mỉm cười đứng sang bên cạnh, nhường chỗ cho cô: “Em ăn sáng chưa?”

“Dạ ăn rồi ạ.” Sắc mặt Từ Tri Tuế ngượng ngùng, nghĩ đến chuyện xảy ra hôm qua với Tạ Thư Dục, nhất thời không biết nên đối mặt với thầy giáo như thế nào.

Tạ Thành Nghiệp trầm mặc giây lát rồi nói: “Hôm qua Thư Dục về có kể hết mọi chuyện cho hai vợ chồng thầy nghe.”

Từ Tri Tuế cúi đầu, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim: “Em xin lỗi thầy, đã phụ lòng thầy rồi.”

“Đừng, em tuyệt đối đừng nói như vậy. Thằng nhóc Thư Dục này… cũng do cách giáo dục của hai vợ chồng thầy từ nhỏ đã có vấn đề, khi đó vợ chồng thầy chỉ tập trung bồi dưỡng năng lực cho nó, cái gì cũng yêu cầu nó phải làm tới mức tốt nhất, hy vọng nó lớn lên thành tài, nhưng lại phớt lờ nhu cầu tình cảm của nó, khiến cho nó bây giờ bị lãnh đạm về mặt tình cảm, chỉ biết tập trung vào công việc.”

“Con trai thầy là người thế nào trong lòng thầy biết rõ, em cũng không phải là cô gái đầu tiên đưa ra quyết định như vậy. Chuyện duyên phận không thể cưỡng cầu, cho nên em cũng đừng có gánh nặng tâm lý. Mặc kệ hai đứa có thể thành đôi hay không thì em vẫn mãi là học trò của thầy, là người mà cô em thích nhất.”



Nghe ông ấy nói vậy, Từ Tri Tuế càng thấy khó chịu, chóp mũi cay xè, rầu rĩ nói: “Em cảm ơn thầy.”

……

Thời điểm gần cuối năm, bảng tổng kết công việc làm mãi không hết, các cuộc họp cũng diễn ra liên tục.

Lịch làm việc vào dịp tết Âm lịch đã sắp xếp xong, bởi vì có thực tập sinh mới vào nên kỳ nghỉ năm nay của Từ Tri Tuế nhiều hơn trước hai ngày, cuối cùng cũng không cần phải giống như năm ngoái, ngay cả giao thừa cũng phải làm việc.

Tin tức này khiến cô hạnh phúc về cả thể xác lẫn tinh thần, ngay cả hiệu suất làm việc cũng được nâng cao.

Buổi chiều bệnh nhân ít, Từ Tri Tuế làm xong công việc trên tay thì cầm bình giữ nhiệt đi đến bàn y tá tán gẫu với Phùng Mật.

Đang nói tối nay có muốn cùng nhau đi dạo trung tâm thương mại không, ánh mắt chợt liếc về phía đầu cầu thang, một người đàn ông hơn năm mươi tuổi nhìn thẳng vào cô.

Thấy cô nhìn qua, người đàn ông chần chờ giây lát rồi chậm rãi đi về phía cô.

“Tiểu Tuế, còn nhớ chú không?”

Từ Tri Tuế sửng sốt, nghiêm túc đánh giá người trước mắt, mặt mày của ông ấy thoạt nhìn rất quen thuộc, giống như đôi mắt nhìn cô tối hôm qua, lúc mỉm cười với cô, độ cong nơi khóe miệng cũng giống hệt với Kỳ Nhiên.

“Chú Kỳ, chú là bố của Kỳ Nhiên phải không ạ?” Từ Tri Tuế kinh ngạc lên tiếng.

Kỳ Thịnh Viễn híp mắt, ý cười càng thêm tươi: “Đúng vậy, đã lâu không gặp.”

“Đúng ạ, sau khi cháu tốt nghiệp trung học thì không gặp lại chú nữa.” Từ Tri Tuế cũng cười, ánh mắt rơi vào sổ bệnh án trong tay ông ấy, thử hỏi: “Chú có chỗ nào không thoải mái sao?”

“Không có gì, tiện đường tới đây nên kiểm tra sức khỏe thôi.” Kỳ Thịnh Viễn chần chừ giây lát: “Cháu bận không? Có thời gian ngồi nói chuyện với chú một lát không?”

“…”

Ngồi trong quán cà phê yên tĩnh và trang nhã, Từ Tri Tuế nhấp một ngụm cà phê, lần nữa đánh giá Kỳ Thịnh Viễn.

Bây giờ ông ấy đã hơn năm mươi tuổi, dáng người tướng mạo được bảo dưỡng kỹ càng, khóe miệng đuôi lông mày tuy có nếp nhăn nhưng đáy mắt vẫn sáng rực, có lẽ là cuộc sống với người vợ sau này rất hài hòa. Mỗi một cử chỉ hành động cũng toát lên vẻ thành thục và uy nghiêm của doanh nhân, nhìn thấy ông ấy như nhìn thấy được dáng vẻ của Kỳ Nhiên sau khi già đi.

Kỳ Thịnh Viễn mỉm cười, đi thẳng vào vấn đề: “Thật ra vừa rồi chú không nói thật với cháu, lần này chú tới đây không phải để kiểm tra sức khỏe, mà là cố ý tới tìm cháu.”

Từ Tri Tuế vâng một tiếng, chờ đợi câu sau của ông ấy.

“Nhắc tới cũng xấu hổ, thân làm cha mà con trai mình bị thương nằm viện lại không biết gì cả, cuối cùng còn biết được tin tức từ miệng người khác. Thằng nhóc Kỳ Nhiên này tâm tư sâu kín, chuyện gì cũng không để cho người khác biết.”

Từ Tri Tuế cắn môi trong im lặng, cúi đầu suy nghĩ mục đích ông ấy nói lời này, trong đầu bất chợt nhớ tới những bộ phim truyền hình cẩu huyết hào môn đã xem qua, lỡ như lát nữa ông ấy quăng ra một tấm thẻ ngân hàng muốn cô rời khỏi con trai ông ấy, cô có nên nhận không nhỉ…

Dù sao cũng đâu có bố mẹ nào hy vọng con trai mình đánh cược tính mạng vì một người phụ nữ.

Kỳ Thịnh Viễn như đoán được cô đang suy nghĩ gì, ôn hòa nói: “Cháu đừng sợ, chú không có ý trách cháu, có một số việc là do thằng bé quyết định, chú không có quyền can thiệp, cũng sẽ không can thiệp. Chú tới đây chỉ là cảm thấy có một số chuyện nhất định phải cho cháu biết.”

Từ Tri Tuế nắm nhẹ cốc nước, trong lòng thở dài nhẹ nhõm: “Chú nói đi ạ.”

Kỳ Thịnh Viễn nhìn cô, ánh mắt nhuộm ý cười hiền hòa: “Aiza, mới chớp mắt mà mấy đứa nhỏ các cháu đã lớn tới chừng này rồi, chú cũng đã già đi. Chú còn nhớ lúc các cháu tốt nghiệp tiểu học, chú có đi xem buổi lễ tốt nghiệp của các cháu, khi đó cháu còn thắt hai bím tóc nhỏ, lúc cười rộ lên đáng yêu vô cùng. Chú nghĩ chứ, nếu chú có một cô con gái như vậy thì tốt biết mấy.”

Từ Tri Tuế cụp mi cười khẽ: “Vậy sao ạ, cháu cũng không nhớ rõ lắm.”

“Không sai đâu, sau khi tốt nghiệp tiểu học, thằng nhóc kia cứ giấu bức ảnh tốt nghiệp ở dưới gối đầu của mình, ngày nào cũng lấy ra xem, chú với mẹ nó mà động vào là nó nổi đóa với bọn chú ngay. Cách đây không lâu tấm ảnh kia bị con mèo nhà chú làm hư, nó tức giận lắm, vọt tới nhà em gái nó bắt con mèo kia đi, bây giờ cũng không biết đang nuôi ở đâu.”

Kỳ Thịnh Viễn cười cười, đáy mắt thấp thoáng chút ưu thương: “Thực ra chú với mẹ thằng bé đã sớm biết tâm tư của nó, mẹ thằng bé rất thoải mái, nói ai mà không có tuổi trẻ chứ. Bọn chú không phản đối cũng không cổ vũ, nghĩ cứ để hai cháu tự do phát triển là được.

Có đôi khi chú hay nghĩ, nếu như không có chuyện cấp ba, có lẽ hai đứa các cháu đã sớm thành một đôi, nào còn cần giống như bây giờ, anh tới tôi lui.

Buổi tối hôm thằng bé quyết định ra nước ngoài du học, hai bố con chú đã nói chuyện điện thoại rất lâu, chú hỏi nó là có cần chú sắp xếp cho cháu ra nước ngoài học luôn không, khi đó công ty tuy rằng đang khó khăn, nhưng chú vẫn có khả năng đưa hai cháu đi du học. Thằng bé lại nói là thôi đừng, bản thân cháu có đồng ý hay không chưa nói đến, nhưng một cô gái đang sống yên bình như cháu, dựa vào cái gì phải ra nước ngoài chịu khổ với nó đây?

Sau đó chú cũng không biết đã xảy ra chuyện gì mà hai cháu cứ thế cắt đứt liên lạc. Mấy năm nay thằng bé chỉ một lòng một dạ tập trung vào công việc, tuy rằng không nói ra nhưng chú đều hiểu được, thằng bé chỉ nghĩ đến cháu. Có điều thấy em gái nó đã lập gia đình mà nó vẫn còn lang bạt một mình, thân làm cha mẹ như chú sao thể không lo lắng cho nó được, đúng không?”

Từ Tri Tuế như nghẹn ở cổ họng, hốc mắt cũng ẩm ướt: “Cho nên, chú muốn hỏi thử ý kiến của cháu sao?

“Đúng vậy.” Kỳ Thịnh Viễn nhếch khóe môi: “Tiểu Tuế à, cháu là một đứa trẻ thông minh, hẳn có thể hiểu được tấm lòng của bậc làm cha mẹ như bọn chú. Kỳ Nhiên đã dành cả trái tim cho cháu, chú hy vọng cháu cũng sẽ cân nhắc thật kỹ, hoặc là tác thành cho thằng bé, hoặc là để thằng bé đi.”

……