Xe cấp cứu tới rất nhanh, Chu Vận được đưa đến phòng cấp cứu của bệnh viện Trường Tế.
Nhân viên y tế ra vào liên tục, bước chân vội vàng, Từ Tri Tuế luôn đứng bên cạnh băng ghế ngồi lạnh lẽo trên hành lang, mắt nhìn chằm chằm vào hộp đèn đỏ trên cửa phòng cấp cứu.
Cô cảm giác như mình đã rơi vào một giấc mơ sâu thẳm, mọi thứ trước mắt đều là hư vô, tất cả âm thanh giống như từ một nơi xa xôi truyền đến.
Nhưng cảm giác sợ hãi lại vô cùng chân thật, trái tim lo lắng trong lúc chờ đợi càng trở nên tuyệt vọng, hai chân cô mềm nhũn, trượt dọc theo vách tường ngồi xổm xuống, lúc sắp té ngã bỗng có một đôi tay vững vàng đỡ lấy cô.
Từ Tri Tuế ngẩng đầu, ánh đèn trắng xóa trên đỉnh đầu đâm vào mắt làm cô không mở mắt ra được, một hồi lâu sau mới thấy rõ khuôn mặt người tới, nước mắt không hiểu sao lại rơi xuống.
“Kỳ Nhiên, có phải tôi sắp mất mẹ rồi không?”
Kỳ Nhiên ngồi xổm xuống, ôm cô vào lòng: “Sẽ không đâu, dì sẽ không sao, tin anh đi.”
Từ Tri Tuế tựa vào lồng ngực anh, trọng lượng cả người đều đặt trên người anh, run rẩy nói: “Là tôi không tốt, tại sao tôi lại không phát hiện ra điểm bất thường của bà ấy sớm hơn, còn tưởng rằng bệnh tình của bà ấy đã có chuyển biến tốt đẹp. Rõ ràng tôi là người hiểu rõ bà ấy nhất, bà ấy là một người sống bằng hồi ức và ảo tưởng, làm sao có thể chủ động tiếp nhận sự thật bố tôi qua đời được… Là tôi không đúng, là tôi sơ suất…”
Kỳ Nhiên ôm bả vai cô, mặc cho nước mắt của cô làm ướt áo mình: “Đừng như vậy, em đã làm đủ tốt rồi, không ai trách em cả.”
Từ Tri Tuế dường như không nghe lọt bất cứ điều gì, chỉ liều mạng lắc đầu: “Tại sao mọi người đều muốn rời xa tôi? Tại sao tôi không thể giữ được những người tôi yêu thương nhất?”
Kỳ Nhiên ôm cô chặt hơn: “Bất luận em có tin hay không, bất kể em có cần anh hay không, anh cũng sẽ không rời xa em nữa.”
……
Hai tiếng sau, đèn phòng cấp cứu tắt, bác sĩ mặc áo blouse trắng đi ra, Từ Tri Tuế sợ nghe được đáp án khiến người ta tuyệt vọng, chân nặng như đổ chì, chậm chạp không dám tiến lên.
Kỳ Nhiên vỗ vỗ bả vai cô, đứng lên đi tới trước mặt bác sĩ.
“Bác sĩ, thế nào rồi?”
Bác sĩ tháo khẩu trang xuống: “May mắn phát hiện kịp thời, nếu không chúng tôi cũng rất khó kéo bà ấy từ Quỷ Môn Quan về. Trước mắt chúng tôi đã rửa sạch dạ dày cho bà ấy, tính mạng tạm thời được bảo vệ, nhưng có thể thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm hay không còn phải xem khi nào bà ấy tỉnh lại.”
Từ Tri Tuế siết chặt nắm tay vừa buông lỏng, cả người ngã ngồi dưới đất.
Kỳ Nhiên liếc nhìn cô, tiếp tục hỏi: “Vậy bây giờ chúng tôi phải làm gì?”
Bác sĩ nói: “Lát nữa chúng tôi sẽ chuyển bệnh nhân đến phòng chăm sóc, người nhà các anh đi làm thủ tục nhập viện trước đi, có vấn đề gì chúng tôi sẽ thông báo sau.”
“Được.”
Bác sĩ đi rồi, Kỳ Nhiên đỡ Từ Tri Tuế dậy: “Không sao đâu, em đừng tự dọa mình.”
Từ Tri Tuế không lên tiếng, vẫn chưa hoàn hồn lại trong nỗi sợ hãi cực độ, để mặc mình giống như một con rối gỗ được anh đưa tới bên ghế ngồi.
Kỳ Nhiên ngồi xổm xuống, đưa tay vén mái tóc rối bù trên trán cô, có rất nhiều sợi tóc bị nước mắt làm ướt dán chặt lên gò má.
“Em ngồi ở đây đợi một lát, dì sẽ ra ngay thôi. Anh đi làm thủ tục nhập viện cho dì, em có mang theo giấy tờ tùy thân của dì không?”
Từ Tri Tuế gật đầu, lấy một chiếc túi nhỏ trong túi xách ra, đưa cho anh: “Đều ở bên trong.”
Kỳ Nhiên nhận lấy, vỗ vỗ bả vai cô: “Ngoan, chờ anh về.”
……
Kỳ Nhiên làm xong thủ tục nhập viện trở về thì phát hiện trên hành lang đã không còn một bóng người, y tá trực ban nói cho anh biết bệnh nhân và người nhà đã được đưa đến phòng bệnh, anh lại đi đến khu nội trú.
Trong khoảng thời gian này, điện thoại di động của anh không thể yên tĩnh, liên tục có cuộc gọi đến.
Kỳ thật hôm nay anh phải đến chi nhánh công ty ở tỉnh Lâm để họp, nhanh nhất cũng phải ngày mai mới về được.
Nhưng khi nghe thấy Từ Tri Tuế bật khóc nức nở trong điện thoại, lòng anh rối như tơ vò, cũng không để ý nhiều, lật đật chạy tới bệnh viện trước.
Nhìn thấy cô một mình đứng trước cửa phòng cấp cứu trống rỗng, anh đột nhiên cảm thấy may mắn vì cuộc họp trực tuyến sang nay đã ngăn cản thời gian của anh, để anh không thể thuận lợi đi công tác.
Nếu không, anh sẽ lại một lần nữa vắng mặt trong thời khắc khó khăn nhất của cô, không thể cho cô bờ vai khi cô rơi nước mắt.
Nhưng anh đột nhiên rời đi như vậy làm cấp dưới lập tức rối loạn, Bồ Tân không ngừng gọi điện thoại tới xin chỉ thị công việc, hỏi anh là còn đến chi nhánh bên kia không.
Kỳ Nhiên nói với Bồ Tân là đẩy toàn bộ lịch trình của anh lại, tất cả đều chờ Chu Vận vượt qua giai đoạn nguy hiểm rồi nói sau.
Sắp xếp xong công việc rồi trở lại phòng bệnh thì sắc trời đã tối.
Chu Vận yên tĩnh nằm trên giường bệnh, mặt nạ dưỡng khí cũng không che được sắc mặt tái nhợt của bà, chỉ có máy theo dõi rung tích tích ở đầu giường chứng minh bà bình an.
Từ Tri Tuế ngồi bên cạnh giường, cầm tay bà, cứ lẳng lặng nhìn bà như vậy, đôi mắt đỏ bừng, cả người tiều tụy như một con búp bê không có sức sống, vừa chạm vào sẽ vỡ vụn ngay.
Kỳ Nhiên nhìn mà đau lòng, đi qua đặt tay lên vai cô: “Anh mời hộ lý đến chăm sóc dì rồi, em đi ăn chút gì đi.”
Từ Tri Tuế lắc đầu: “Tôi không đi, tôi muốn ở đây trông chừng bà ấy.”
“Cho dù muốn dì ấy sớm khỏe lại thì em cũng nên chăm sóc bản thân trước đã. Mấy ngày kế tiếp sợ là phải túc trực ở bệnh viện, bây giờ tranh thủ về nhà thu dọn đồ đạc cần thiết luôn.”
Từ Tri Tuế im lặng, một lát sau đứng lên theo Kỳ Nhiên lên xe về nhà.
Nói là thu dọn đồ đạc, kỳ thật chỉ mang theo vài bộ quần áo và đồ dùng vệ sinh cá nhân, Kỳ Nhiên đã giúp hai mẹ con cô chuyển tới phòng bệnh VIP, đồ dùng hàng ngày trong đó đã có đầy đủ, không cần cô chuẩn bị quá nhiều thứ.
Từ nhà đi ra, Kỳ Nhiên dẫn cô đến quán cơm, Từ Tri Tuế không có khẩu vị, cứ mãi lo lắng cho người đang nằm ở phòng bệnh, chỉ ăn vài ngụm cháo rồi buông thìa xuống.
Buổi tối trở lại bệnh viện, hộ lý đã tới chăm sóc, Từ Tri Tuế không yên tâm, vẫn bảo người ta đặt cho cô một cái giường gấp bên cạnh giường bệnh.
Đây là nơi cô sẽ nghỉ ngơi trong vài ngày tới.
Sắp xếp mọi thứ xong xuôi thì đêm đã khuya, Từ Tri Tuế thấy Kỳ Nhiên không có ý rời đi, bèn mở miệng nói: “Anh về nghỉ ngơi trước đi, ở đây có tôi là đủ rồi.”
Kỳ Nhiên lắc đầu: “Anh không yên tâm để em ở đây một mình, nếu em không ngại…” Anh chỉ chỉ chiếc sô pha bên ngoài: “Đêm nay anh có thể ngủ ở đó không?”
Từ Tri Tuế nhìn ra bên ngoài, trong phòng khách đúng thực là có một chiếc sô pha, nhưng nhỏ đến đáng thương, chiều dài không tới một mét năm, làm sao đủ cho một người đàn ông trưởng thành như anh nằm nghỉ.
Đang do dự có nên đổi chỗ ngủ với anh không, Kỳ Nhiên đã bước tới bên cạnh sô pha ngồi xuống: “Em không nói lời nào coi như đã đồng ý. Yên tâm đi, anh sẽ không quấy rầy em, có chuyện gì em cứ gọi anh bất cứ lúc nào.”
Nói xong, anh lấy laptop ra, tiếp tục công việc chưa hoàn thành, ánh đèn trong trẻo phản chiếu gương mặt góc cạnh của anh, đôi mắt nhìn chằm chằm vào màn hình càng thêm thâm thúy.
Từ Tri Tuế mím môi, tay vịn khung cửa: “Vậy được rồi, tôi nghỉ ngơi trước đây.”
Kỳ Nhiên cười với cô: “Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Từ Tri Tuế đóng cửa phòng lại.
Chu Vận chưa thoát khỏi nguy hiểm, Từ Tri Tuế không dám ngủ, chỉ tựa vào giường nghỉ ngơi một lát, dễ dàng bị tiếng gió thổi rèm cửa sổ đánh thức.
Cô vô thức kiểm tra người trên giường bệnh, thay bà dịch chăn lại.
Cách một cánh cửa, cô loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng gõ bàn phím bên ngoài, trái tim cũng yên ổn hơn một chút.
Ngồi lại trên giường gấp, mượn ánh đèn yếu ớt ở đầu giường, cô lấy một tờ giấy kraft từ trong túi ra.
Đây là thứ hôm nay cô tìm thấy ở trong phòng Chu Vận, đặt cùng một chỗ với thẻ ngân hàng và sổ tiết kiệm, trên bìa viết: Thân gửi Tuế Tuế.
Từ Tri Tuế do dự rất lâu mới cố lấy can đảm mở phong bì ra, lá thư bắt đầu với hai chữ khiến người khác hoảng sợ —— di thư.
Chỉ vừa liếc mắt nhìn, nước mắt lại vỡ đê.
……
Thư rất dài, ước chừng có hai trang giấy.
Trong thư Chu Vận nhắc tới rất nhiều chuyện thời thơ ấu của cô, cũng nhớ lại rất nhiều khoảnh khắc ấm áp của gia đình ba người. Nói đến cái chết của Từ Kiến Minh, lời văn của bà trở nên đau khổ, từng câu từng chữ đều lộ ra sự tuyệt vọng.
Cuối thư bà nói: [Tuế Tuế, con đừng buồn vì mẹ, cuối cùng mẹ cũng phải đoàn tụ với bố con thôi, đây đối với mẹ là một loại giải thoát. Mấy năm nay mẹ đã khiến con chịu nhiều đau khổ, là mẹ có lỗi với con, bây giờ mẹ đi rồi, một mình con phải sống thật tốt đấy…]
Đọc đến đây, Từ Tri Tuế không còn can đảm để đọc tiếp nữa, cô xé bỏ hai chữ di thư, gấp lá thư lại rồi nhét vào tay Chu Vận đang hôn mê, quật cường nhìn bà.
“Con trả lại thư cho mẹ đấy, con sẽ làm như không nhìn thấy gì, mẹ phải nhanh tỉnh lại, không thể bỏ lại con một mình.”
Không biết có phải là ảo giác của cô hay không, lúc nói những lời này, ngón tay Chu Vận khẽ động đậy.
……
Kỳ Nhiên đẩy hết công việc trên tay lại, gần như ở bên cạnh Từ Tri Tuế 24/24, mấy số liệu và tài liệu cần anh đích thân xem qua, anh đều chọn thời gian nghỉ ngơi ở bệnh viện để hoàn thành.
Sáng sớm hôm sau, Giang Đồ và Kiều Lâm nghe tin chạy tới bệnh viện thăm, đi cùng bọn họ còn có hai cậu ruột của Từ Tri Tuế.
Từ Tri Tuế nhìn thấy hai người đó thì sống lưng cứng đờ, ánh mắt khó hiểu nhìn về phía Giang Đồ.
Giang Đồ ho một tiếng, xấu hổ nói: “Là cậu thông báo cho bọn họ, tình hình nguy cấp, cậu nghĩ lỡ như…”
Lỡ như Chu Vận có mệnh hệ gì, thân làm anh trai của bà cũng phải đến gặp mặt lần cuối cùng.
Từ Tri Tuế gật đầu, sau đó ngẫm lại cũng có thể hiểu được.
Hai người cậu này đến phòng bệnh để thăm Chu Vận, nhưng một chốc sau lại dời sự chú ý sang một người đàn ông có vẻ ngoài khôi ngô tuấn tú khác trong phòng bệnh.
Ánh mắt cậu cả liên tục đánh giá Kỳ Nhiên, nhíu mày hỏi: “Tuế Tuế, vị này là bạn của cháu à? Sao không giới thiệu cho cậu làm quen chút?”
Từ Tri Tuế cười nhạt, cũng không muốn trả lời.
Kỳ Nhiên lại không rõ sự xa cách giữa cô và hai người cậu, chỉ tưởng rằng trong lòng cô vẫn chưa thật sự chấp nhận anh, ánh mắt không khỏi mất mát, nhưng cũng nhanh chóng nở nụ cười, chủ động bắt tay ba người cậu: “Chào cậu, cháu là bạn học cấp ba của Tuế Tuế, cháu tên là Kỳ Nhiên.”
Cậu cả tinh mắt nhìn thấy chiếc đồng hồ có giá trị xa xỉ trên cổ tay anh, hàng mày đang cau chặt lập tức giãn ra, ân cần bắt tay chào hỏi. Trong vòng nửa tiếng sau đó, ông ta vừa hỏi thăm công việc của anh, vừa hỏi thăm bối cảnh gia đình anh.
Kỳ Nhiên thấy sắc mặt Từ Tri Tuế không đúng, chỉ nói mình làm lãnh đạo nhỏ ở một công ty điện tử nào đó, cậu hai lập tức đề xuất mình có một đứa con trai vừa mới mất việc, hy vọng anh có thể hỗ trợ sắp xếp đến công ty làm việc.
“Chuyện này…” Kỳ Nhiên không đồng ý ngay mà liếc nhìn sắc mặt Từ Tri Tuế trước, sau đó nói: “Công ty có chế độ quản lý riêng của công ty, nếu cậu không ngại thì cứ bảo em trai gửi sơ yếu lý lịch cho công ty trước, được tuyển dụng hay không sẽ do bộ phận nhân sự quyết định.”
Sắc mặt cậu hai lập tức trầm xuống, nhưng vẫn để lại thông tin liên lạc cho Kỳ Nhiên.
Lúc chuẩn bị rời đi, Kiều Lâm lén kéo Từ Tri Tuế qua một bên: “Nói thật với mợ đi, hai người các cháu có quan hệ gì?”
Từ Tri Tuế quay đầu nhìn thoáng qua người đàn ông đang nói chuyện với Giang Đồ ở cửa phòng bệnh, ấp a ấp úng không biết nên trả lời thế nào.
“Hiện tại cháu cũng không biết rốt cuộc cháu và anh ấy là quan hệ gì.”
Kiều Lâm là người từng trải, vừa nghe như vậy thì trong lòng cũng hiểu được đôi ba phần, cô ấy cầm tay Từ Tri Tuế, nói: “Ban đầu mợ cứ lo lắng cho cháu mãi, lúc trước mẹ cháu nói với mợ là cháu vẫn còn hoài niệm những chuyện thời học sinh, khi đó mợ còn rất hối hận. Năm xưa khi cháu nói với mợ những chuyện đó, lẽ ra mợ nên khuyên cháu không nên cố chấp như vậy…
Có điều bây giờ tốt rồi, nhìn thấy bên cạnh cháu có người bầu bạn mợ cũng yên tâm, ở đời này không nhất thiết phải nhớ mãi không quên một người không có kết quả, có một số chuyện nên buông xuống thì phải buông xuống.”
Từ Tri Tuế cúi đầu cười nhạt: “Nhưng nếu cháu nói, anh ấy chính là người đã khiến cháu nhớ mãi không quên nhiều năm thì sao?”
“…Hả?” Kiều Lâm quay đầu nhìn bên kia, hồi lâu sau mới phản ứng lại, bừng tỉnh nói: “Bao nhiêu năm vật đổi sao dời mà vẫn đến được với nhau như thế, Nguyệt Lão đúng là thiên vị hai người các cháu mà.”
Từ Tri Tuế cụp mắt không nói gì.
……
——-
Mấy ngày sau, các dấu hiệu sống của Chu Vận dần dần hồi phục, lúc bác sĩ tới kiểm tra phòng có nói bà đã bình an vượt qua giai đoạn nguy hiểm, nhưng không biết vì sao mà mãi vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
Mãi cho đến một buổi chiều nọ, Từ Tri Tuế vì quá mệt mỏi mà nằm sấp bên giường bệnh ngủ thiếp đi, trong lúc mơ mơ màng màng cảm giác được có một đôi tay đang nhẹ nhàng vuốt ve tóc của cô.
Cô mở mắt ra, Chu Vận đang rưng rưng nước mắt nhìn cô.
“Mẹ, mẹ tỉnh rồi à?”
Từ Tri Tuế kinh ngạc, tư thế muốn đứng dậy gọi bác sĩ đến kiểm tra, Chu Vận giữ cô lại, yếu ớt nói: “Tuế Tuế, đừng đi, để mẹ nhìn con thật kỹ.”
Giọng nói của bà vô cùng nhẹ, mang theo sự khàn khàn và suy yếu sau khi bệnh nặng mới khỏi, Từ Tri Tuế ngồi xuống lại, cầm tay bà thân thiết hỏi: “Hiện tại mẹ cảm thấy thế nào rồi?”
Chu Vận lắc đầu: “Tuế Tuế, mẹ gặp được bố của con rồi. Ông ấy vẫn giống như khi còn trẻ, mang kính trông rất lịch thiệp, nụ cười trên mặt rạng rỡ, còn mẹ thì lại già nua, ở trước mặt ông ấy chỉ còn lại một thân xác tàn tạ và mệt mỏi.
Mẹ bảo ông ấy đưa mẹ theo với, nhưng ông ấy không chịu. Ông ấy trách mẹ, nói mẹ không chăm sóc tốt cho con gái của chúng ta, càng không thể để lại con một mình trên đời này.
Ông ấy bảo mẹ ở lại. Ông ấy nói muốn mẹ thay ông ấy bảo vệ con, không thể để cho người đàn ông khác bắt nạt con gái yêu quý của ông ấy. Ông ấy muốn mẹ thay ông ấy chứng kiến hạnh phúc mỹ mãn của con, muốn mẹ nhìn con lập gia đình, thay ông ấy ôm cháu ngoại nhỏ bé của ông ấy…
Tuế Tuế, mẹ xin lỗi con, mấy năm nay để con chịu khổ rồi, về sau hai mẹ con ta phải sống thật tốt.”
Từ Tri Tuế nắm tay mẹ dán lên má mình, gật đầu thật mạnh: “Chỉ cần mẹ ở bên cạnh con, con sẽ không cảm thấy khổ chút nào.”