Lúc Kỳ Nhiên nói câu này, đôi môi cũng đồng thời hạ xuống, không hề che giấu tình cảm trong đáy mắt.
Đầu óc Từ Tri Tuế mê man, khi phản ứng lại thì đầu lưỡi của anh đã vói vào trong. Khác với kiểu ‘nếm thử rời rời đi’ lúc nãy, nụ hôn của anh lúc này mang theo một sự cuồng nhiệt mạnh mẽ, cướp đoạt hơi thở của cô, nuốt chửng tất cả của cô.
Cô có thể cảm giác được động tác lần này của anh có nhiều ý vị khác, là khát vọng bức thiết, chiếm hữu mãnh liệt, như thể giây tiếp theo sẽ xé nát xương thịt của cô nuốt vào bụng.
Thậm chí lúc anh dán chặt lên người cô, cơ thể đã bắt đầu thay đổi…
“Ưm..” Từ Tri Tuế nức nở một tiếng, vô thức nhắm mắt lại, lùi về phía sau. Kỳ Nhiên lại ôm lấy gáy cô, không cho cô rụt lại dù chỉ một chút.
Qua một lúc lâu, môi anh trằn trọc lướt xuống, qua lại giữa vành tai, cổ và xương quai xanh của cô rồi nhẹ nhàng mút cắn, mỗi lần đều tạo ra chút dấu vết ửng hồng.
Hô hấp và nhịp tim đều bị phóng đại vô hạn, anh nặng nề thở dốc ngay bên tai cô, hơi thở nóng bỏng thiêu đốt làn da cô.
Nơi cánh môi rơi xuống mang đến cảm giác ẩm ướt vừa mềm vừa ngứa, giống như có một dòng điện chạy qua toàn thân.
Loại cảm giác này quá mức xa lạ, Từ Tri Tuế rơi vào nỗi bất an cực độ, cảm giác trống rỗng bao trùm cô. Cô căng thẳng túm lấy ga giường bên cạnh, ngón chân cuộn tròn lại với nhau.
Kỳ Nhiên hôn cô say đắm, bàn tay vuốt ve sống lưng của cô, chần chừ một lát ở góc áo rồi chậm rãi vén lên trên, lòng bàn tay rộng lớn cũng đồng thời phủ lên.
Cô cảm nhận được lòng bàn tay của anh lướt dọc theo sống lưng, chạy đến nơi cô không chịu nổi nhất.
Ngón tay mang theo lớp chai mỏng chậm rãi cọ qua làn da nơi đó.
Thậm chí.
Còn sinh ra một suy nghĩ tùy tiện….
Cảm giác bất an của Từ Tri Tuế càng lúc càng leo cao, cô cắn chặt môi dưới, cơ thể vì kìm nén mà run rẩy không ngừng.
“Kỳ Nhiên…”
Cô vô thức rên nhẹ một tiếng, giọng nói nức nở như có như không, hai tay buông chăn ra, đặt lên vai anh.
Từ Tri Tuế thành thật gật đầu, không khống chế được sự run rẩy: “Có chút.”
Kỳ Nhiên hít sâu một hơi, cuối cùng cũng thoát khỏi dục vọng nặng nề, rút bàn tay đang càn quấy trên người cô về rồi chỉnh lại vạt áo ngủ đã bị anh mạnh mẽ cuộn lên.
Anh nhắm mắt lại, vùi đầu vào hõm cổ cô để bình phục lại hô hấp, sau đó lật người xuống khỏi người cô, nhìn thẳng lên trần nhà trống rỗng, cố gắng kìm nén suy nghĩ mãnh liệt kia xuống.
Trong không khí vẫn còn tràn ngập hơi thở mập mờ kiều diễm, Từ Tri Tuế muốn nhúc nhích rồi lại không dám, cô cắn môi, mặt đỏ sắp nhỏ ra máu.
Cô cũng không biết mình bị làm sao, rõ ràng hai người đã là người trưởng thành, tuy rằng chưa trải ‘sự đời’ nhưng cô cũng không phải đạo sĩ trên núi chưa từng vứt bỏ thất tình lục dục, cũng không phải là hoàn toàn không có khát vọng.
Cô chỉ là……
Cô chỉ là……
Được rồi, cô thừa nhận cô sợ.
Chẳng lẽ lúc nãy uống ít rượu quá nên không có tác dụng tăng thêm can đảm?
Kỳ Nhiên bình tĩnh lại chốc lát rồi trở mình, kéo Từ Tri Tuế vẫn đang trong trạng thái ảo não vào lòng, cằm chống lên trán cô, dịu dàng nói: “Xem ra là anh quá hấp tấp nên làm em sợ rồi, chuyện này phải tiến hành từng bước mới tốt.”
Từ Tri Tuế vùi mặt vào ngực anh, ngón tay bất giác túm lấy cổ áo anh: “Thật ra em, em… bây giờ có thể…”
Từ Tri Tuế nói năng lộn xộn, chính cô cũng không biết mình muốn biểu đạt điều gì. Cô không nói thể nói quá rõ ràng, nhưng nếu lặp lại một lần nữa, cô chưa chắc sẽ không có phản ứng như vừa rồi.
Nhưng Kỳ Nhiên chỉ nắm lấy tay cô ấn vào lồng ngực mình, đặt một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước lên trán cô: “Ngoan, lần này ngủ thật nhé.”
Nghe anh nói vậy, suy nghĩ không an phận gì đó của Từ Tri Tuế ngược lại có vẻ không thích hợp nữa. Chẳng biết tại sao, trong lòng cô lại thở phào nhẹ nhõm theo.
Cơn buồn ngủ lại ập tới, Từ Tri Tuế ôm eo anh, chui vào lòng anh: “Được.”
–
Một đêm không mộng mị.
Từ Tri Tuế không nhớ đã bao lâu rồi mình chưa ngủ một giấc ngon lành như vậy, bình thường không có thuốc ngủ phụ trợ thì cô rất khó ngủ, huống hồ cô còn mắc chứng lạ giường.
Tật xấu lạ giường của cô có chút nghiêm trọng, nghiêm trọng đến mức trong mấy ngày tết Âm lịch về Nam Hồ, nếu như không uống thuốc ngủ thì cô sẽ khó tránh khỏi thức trắng đêm, trơ mắt nhìn sắc trời bên ngoài từ đen kịt đến khi mặt trời ló dạng.
Tâm lý học nói đây là biểu hiện của sự thiếu cảm giác an toàn.
Điều hiếm thấy là cô lại trải qua một đêm ngon giấc nhất trong những năm gần đây ở trên giường của Kỳ Nhiên.
Lúc tỉnh lại, bầu trời bên ngoài đã sáng choang, gối bên cạnh cũng trống không.
Từ Tri Tuế cuộn chăn chậm rãi ngồi dậy, đôi mắt ngái ngủ nhìn quanh phòng ngủ nhưng không thấy bóng dáng Kỳ Nhiên đâu.
Cô vô thức sờ điện thoại di động, vừa thò tay vào dưới gối mới sực nhớ tối hôm qua đã đánh rơi ở bàn trà, không mang vào đây.
Ngồi trên giường từ từ tỉnh táo lại, cô giẫm chân trần xuống giường, vừa đi tới cửa thì đụng phải người đàn ông từ phòng tắm đi ra.
Kỳ Nhiên vừa mới tắm xong, đuôi tóc còn đang nhỏ nước, trên người khoác một chiếc áo choàng tắm lỏng lẻo, cổ áo chữ V sâu tùy ý mở rộng, vừa nhìn thoáng qua đã thấy được lồng ngực rắn rỏi và vòng eo săn chắc của anh.
Từ Tri Tuế nuốt nước miếng, lui về phía sau hai bước.
“Dậy rồi à.” Kỳ Nhiên đỡ lấy cánh tay cô, cúi đầu nhìn đôi chân trần của cô: “Sao em không đi dép?”
“À.” Từ Tri Tuế hoàn hồn, chỉ về phía phòng khách, “Em định đi lấy điện thoại xem mấy giờ rồi.”
“Mười một giờ trưa rồi.”
“Trễ vậy rồi sao? Sao anh không gọi em dậy?”
“Thấy em ngủ quá say nên không nỡ.” “Kỳ Nhiên cười khẽ một tiếng, buông khăn lông xuống, bế cô lên quay lại giường, ngồi xổm xuống cầm mắt cá chân của cô đi dép vào cho cô.
“Trong phòng tắm có đồ dùng vệ sinh cá nhân mới em có thể dùng, còn quần áo…”
Kỳ Nhiên hơi ngẩng đầu, ánh mắt lưu luyến trên áo ngủ màu trắng của Từ Tri Tuế, như là có điều suy nghĩ: “Hình như không có đồ cho em mặc, nếu cần thiết thì em cứ mặc đồ của anh trước.”
Từ Tri Tuế quay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy trong tủ quần áo mở rộng có treo mấy chiếc áo so mi trắng ngăn nắp. Không biết tại sao, hình ảnh nữ chính mặc áo sơ mi của nam chính vào buổi sáng sau khi trải qua một đêm ‘vần vũ’ trong phim bỗng hiện lên trước mắt, vành tai cô nóng lên, vội vàng nói: “Không sao, lát nữa em xuống dưới lầu thay.”
“Cũng được.” Kỳ Nhiên khẽ gật đầu, phút chốc lại nở nụ cười, “Có điều sau này chỗ anh cũng phải chuẩn bị mấy bộ mới được.”
Từ Tri Tuế trừng mắt nhìn anh cười, cố ý phản bác lời anh: “Vì sao? Em cũng đâu phải không có nhà để ở.”
Kỳ Nhiên mím môi, hai tay nâng má cô lên, khẽ hôn lên khóe môi cô: “Bởi vì nơi này sẽ là ngôi nhà thứ hai của em.”
“……”
Từ Tri Tuế cảm giác được tim mình đang điên cuồng kêu gào, giống như một giây sau sẽ nhảy ra khỏi cơ thể, cô xấu hổ đẩy Kỳ Nhiên ra, giẫm lên dép lê đi vào phòng tắm.
“Em…em đi rửa mặt đây.”
“Được.” Kỳ Nhiên đứng lên, chậm rãi đi theo cô tới cửa phòng tắm, đặt khăn lông vừa vứt lung tung lại trên giá, sau đó lấy bàn chải đánh răng mới ra, nặn kem đánh răng cho cô.
“Em rửa mắt trước đi, anh đi làm chút đồ ăn cho em.”
Có lẽ do anh vừa mới tắm xong, trong phòng tắm vẫn còn hơi nước mờ mịt, trong không khí cũng thoang thoảng mùi sữa tắm, giống hệt với mùi trên người anh.
Từ Tri Tuế đưa tay lau đi lớp sương mù trên gương, nhìn gương mặt mộc của mình trong đó, khóe miệng nhếch lên nụ cười thư thái đã lâu không thấy.
Nhà Kỳ Nhiên, phòng ngủ của Kỳ Nhiên, bọn họ có một đêm ôm nhau ngủ…
Cảm giác này quá mức kỳ diệu, kỳ diệu đến không chân thật, Từ Tri Tuế đưa tay véo má mình.
Ừm, đau.
Sau nhiều năm, cuối cùng cô cũng được ở bên cạnh người đàn ông mình yêu, cảm giác rung động này lại trở về, cô cảm giác trong cơ thể mình như có thứ gì đó đang từng chút từng chút sống lại.
Có lẽ bắt đầu từ ngày hôm nay, cuộc đời cô cuối cùng đã bước sang trang mới. <!-- AI CONTENT END 1 -->