Sau buổi họp báo có một bữa tiệc chúc mừng, Kỳ Thịnh Viễn gọi điện thoại tới bảo Kỳ Nhiên thay quần áo xong thì qua xã giao với khách mời.
Kỳ Nhiên cúp điện thoại, đưa tay vén mái tóc dài hai bên má của Từ Tri Tuế ra sau tai, nói: “Anh phải đi trước, lát nữa Tiểu Bồ sẽ dẫn em lên lầu sửa soạn, Kỳ Dữu đã cố ý chuẩn bị cho em mấy bộ lễ phục rồi đấy, em thử xem nhé.”
“Em cũng phải qua đó sao?” Từ Tri Tuế chớp chớp mắt, hiển nhiên không ngờ sau đó lại có chuyện của mình, còn tưởng rằng cô chỉ đến xem buổi họp báo là xong rồi.
Kỳ Nhiên thay âu phục mới, chậm rãi sửa sang lại ống tay áo: “Chẳng lẽ em cảm thấy ngoài em ra anh sẽ có bạn nữ đồng hành khác?”
“….” Từ Tri Tuế mấp máy môi muốn nói gì đó, cuối cùng chỉ hóa thành một tiếng thở dài sợ hãi: “Nhưng em chưa từng đến mấy dịp như vậy, có hơi sợ…”
“Không sao đâu.” Kỳ Nhiên tiến lên hai bước, hai tay đặt lên eo cô, kéo người vào lòng: “Chỉ là một bữa tiệc rượu bình thường thôi, những người có mặt ở đó đều là bạn bè làm ăn và bạn chí cốt của bố anh, sẽ không có ai làm khó em đâu. Hơn nữa, với tư cách là một nửa còn lại của anh, sau này sớm muộn gì em cũng phải xuất hiện ở những dịp như thế này, nên em đừng sợ, mọi thứ cứ giao cho anh xử lý, em phụ trách xinh đẹp là được rồi.”
Từ Tri Tuế nghiêm túc suy nghĩ, cảm thấy anh nói cũng rất có lý, huống hồ hôm nay là một ngày tốt, lẽ ra cô nên chúc mừng anh.
Hít sâu một hơi, như thể đã hạ quyết tâm, cô nói: “Được rồi, vậy em đi. Vừa hay em cũng muốn mượn cơ hội này cho người khác biết anh là hoa đã có chủ, đừng có mà thương nhớ đến bạn trai của em nữa!”
“Ý kiến hay.”
–
Trong sảnh tiệc ăn uống linh đình, cách trang trí của kiểu tiệc rượu thương mại này rất có phong cách, ánh đèn giống như thác nước phối hợp với một số hoa tươi điểm xuyết, bầu không khí vừa phải, nhân viên phục vụ lịch sự bưng khay đi lòng vòng trong đám đông.
Kỳ Dữu vừa kéo váy đẩy cửa vào, lập tức có người tinh mắt bắt được bóng dáng của cô ấy, dùng khuỷu tay chạm vào người bên cạnh, nhỏ giọng nói: “Yo, tới rồi kìa.”
Mấy người trao đổi ánh mắt: “Đi, qua hỏi thử xem.”
“Dữu Dữu, sao bây giờ cô mới tới? Chúng tôi đợi cô lâu lắm rồi đấy.”
Kỳ Dữu hỏi nhân viên phục vụ một ly sâm banh, vừa quay đầu lại thì thấy mấy chị em plastic* trong giới đi về phía mình, đuôi mắt cô ấy hơi nhướng lên, lười biếng dựa vào bàn, ý tứ hàm súc nói: “Chờ tôi làm gì, ngày quan trọng của anh trai tôi chẳng lẽ tôi lại không đến?”
(*chị em plastic: tình chị em giả tạo, ngoài mặt cười nói vui vẻ nhưng sau lưng lại nói xấu người ta.)
Nụ cười trên khóe miệng mấy người kia hơi cứng đờ, lại liếc mắt nhìn nhau, trong lòng thầm nghĩ có phải cô ấy đã nhìn ra điều gì đó rồi không.
Có người nịnh nọt cười cười: “Đương nhiên là nhớ cô rồi, sau khi cô kết hôn đã bao lâu rồi chúng ta chưa gặp nhau nhỉ? Cô nhìn cô đi, hình như lại gầy đi rồi đấy?”
Ở trong giới này đã lâu, nếu không nghe ra được lời nào tốt lời nào xấu thì Kỳ Dữu cảm thấy mình đã trưởng thành vô ích. Nhưng phụ nữ mà, ai lại không không thích mấy lời nịnh nọt này chứ?
Cô ấy sung sướng cúi đầu liếc nhìn bản thân, hất tóc mái trên trán nói: “Vậy sao? Sáng nay tôi vừa cân được 44 kg, tối nay trước khi mặc lễ phục cũng không dám uống nước.”
Nói xong, cô ấy làm như cố ý vô tình vén làn váy vài cái, biểu cảm mang theo chút kiêu ngạo, chỉ còn thiếu điều khắc mấy chữ “Tiếp tục khen đừng ngừng lại” lên mặt.
Mấy chị em plastic này cũng là người hiểu biết, nhanh chóng phụ họa: “44 kg mà còn không gầy! Tôi hâm mộ muốn chết đây này. Aiz, bộ váy này của cô đẹp thật đấy, không phải là chồng cô lại đặt hàng thiết kế riêng cho cô chứ?”
Kỳ Dữu lộ ra nụ cười hài lòng, ngưỡng cổ nhẹ nhàng nói: “Cái này à, không phải đặt hàng thiết kế riêng, là tôi tự thiết kế đấy.”
Chị em plastic lập tức lộ ra biểu cảm kinh ngạc, thuận theo lời nói của cô ấy khen ngợi ríu rít, nào là “Có tài hoa” “Dáng người đẹp” “Chồng cô thật là cưng chiều cô” vân vân, nói chung là Kỳ Dữu thích nghe cái gì họ sẽ nói cái đó.
Nịnh nọt một hồi lâu, có người thấy bầu không khí đã vừa phải, bèn lặng lẽ chuyển đề tài: “Đúng rồi, Kỳ Dữu, nghe nói anh trai cô có bạn gái rồi à?”
Ý cười trên khóe miệng Kỳ Dữu dần dừng lại, liếc nhìn người nói với ánh mắt sâu xa, mỉa mai một tiếng: “Tin tức của cô cũng nhanh nhạy đấy chứ.”
Người phụ nữ kia cười khan hai tiếng: “Đây chẳng phải là tin đồn đang lan truyền trong giới sao? Chỉ là tôi muốn xác nhận với cô xem tin tức này là thật hay giả ấy mà?”
Kỳ Dữu xoay người cầm một đĩa salad hoa quả, gắp từng miếng nhỏ bỏ vào miệng nhai, lại nhấp một ngụm sâm banh, chờ cho đám người này trở nên căng thẳng, cô ấy mới thong thả nói: “Đương nhiên là thật rồi, nếu không cô cho rằng nhà tôi sẽ để loại tin tức này lan truyền khắp thế giới sao?”
Trên mặt mọi người lộ ra vẻ thất vọng, một chốc sau, có người liếc thấy một bóng dáng cao gầy nào đó, nói tiếp: “Tôi nghe nói bạn gái của anh trai cô là bác sĩ, có thật không vậy?”
Kỳ Dữu cũng nhìn theo ánh mắt của cô ta, như có như không gật đầu: “Đúng, bác sĩ tâm lý.”
“Hả? Chỉ là một bác sĩ thôi sao? Còn là một bác sĩ tâm lý, vậy thì đâu có xứng với anh trai cô!” Có người không có đầu óc nói.
Kỳ Dữu lập tức xụ mặt xuống, căm giận nhìn chằm chằm người nọ: “Cô nói vậy là sao? Bác sĩ tâm lý thì thế nào? Không phải vẫn trị bệnh cứu người à? Nghề nghiệp của người ta thiêng liêng như thế mà sao vào miệng cô lại thấp kém quá vậy? Cô coi thường bác sĩ như vậy, có giỏi thì cả đời này đừng bệnh hoạn nhé!”
Người nọ không ngờ chỉ một câu nói vô tâm của mình đã chọc Kỳ Dữu nổi giận, sợ tới mức rụt vai lại, vội vàng nhận lỗi: “Tôi… tôi không có ý đó.”
Người bên cạnh cũng vội vàng hòa giải, sợ Kỳ Dữu không kìm được cơn giận: “Đúng vậy Dữu Dữu, Tiểu Thải chỉ thuận miệng nói thôi, cô đừng cho là thật.”
“Thuận miệng nói cũng không được!” Kỳ Dữu hất bàn tay đang nắm cánh tay cô ấy ra, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn những người đang vây quanh cô ấy, nghịch ngợm móng tay của mình: “Đúng vậy, làm bác sĩ đâu có giàu bằng mấy người các cô, nhưng anh trai tôi thích, người nhà tôi cũng thích! Lát nữa chị dâu tôi tới đây, nếu để tôi nghe thấy ai dám nói lời này trước mặt chị ấy, chưa cần đến anh tôi mở miệng, Kỳ Dữu tôi sẽ là người đầu tiên xé xác cô ta!”
“Biết rồi.”
Các chị em plastic ngượng ngùng gật đầu, chờ Kỳ Dữu vừa đi, mấy người họ lại châu đầu ghé tai.
“Cô ta ra oai gì chứ, chẳng phải cũng vừa gả cho một người chồng giàu sụ sao! Để xem cô ta có thể làm được gì!”
“Có điều nói đi cũng phải nói lại, trước đây có cả đống phụ nữ dòm ngó đến anh trai cô ta, nhưng cô ta không thèm để ý một ai, sao lần này lại bảo vệ ghê thế nhỉ?”
“Hừ, tôi ngược lại muốn xem thử, rốt cuộc là loại phụ nữ gì mới có thể trèo lên đóa hoa lạnh lùng như Kỳ Nhiên!”
“Được rồi, bớt bớt lại đi. Chúng ta coi như đến xem kịch, người thật sự đau buồn là một người khác!”
Nói xong, tầm mắt mọi người không hẹn mà cùng liếc về một góc.
……
Chiếc Bentley màu đen chậm rãi dừng lại trước cửa khách sạn, Bồ Tân bước xuống khỏi ghế lái phụ, vừa cài âu phục vừa mở cửa xe phía sau.
Đôi giày cao gót màu đỏ chạm đất, làn da của người phụ nữ trắng nõn, đôi chân dài cân xứng trần trụi dưới làn váy, Bồ Tân đúng lúc giơ tay lên, Từ Tri Tuế vịn vào cánh tay của anh ấy bước xuống khỏi xe, khẽ nói một câu: “Cảm ơn.”
Bồ Tân đáp lại một tiếng, cũng không dám ngước mắt lên, máy móc nhìn đồng hồ trên cổ tay rồi nói: “Tôi đã gọi điện thoại cho tổng giám đốc Kỳ rồi, anh ấy sẽ nhanh chóng xuống đón cô.”
“Được.”
Từ Tri Tuế thu tay lại, dưới sự dẫn dắt của nhân viên phục vụ bước vào cửa lớn khách sạn, đi ngang qua chiếc gương toàn thân trong đại sảnh, bước chân của cô thoáng dừng lại, hơi nghiêng đầu đánh giá mình trong gương.
Tuy rằng trước khi ra cửa đã soi muốn nát gương, nhưng lần nữa nhìn thấy mình trong gương vẫn chưa kịp thích ứng.
Một tiếng trước, Bồ Tân dẫn cô đến phòng nghỉ để sửa soạn, vốn tưởng cô sẽ tự trang điểm rồi thay quần áo gì đó, không ngờ bên trong đã có thợ trang điểm chuyên nghiệp chờ sẵn, chỉ riêng lễ phục cho cô chọn lựa đã có hơn mười hai mươi bộ, nhìn mà hoa cả mắt.
Hiện tại cô đang mặc một chiếc váy đuôi cá màu đỏ thẫm, chất liệu mịn màng, kiểu dáng thanh lịch, đôi chân thon dài thẳng tắp như ẩn như hiện, vạt váy trước cũng xẻ thấp, hoàn hảo tôn lên những đường cong quyến rũ của cô.
Thợ trang điểm cũng rất biết cách làm nổi bật ưu thế của cô, sau một hồi cân nhắc, mái tóc dài của cô được vén lên thật cao, đê lộ ra cái cổ trắng nõn tinh tế và xương hồ điệp rõ ràng, kết hợp với lối trang điểm tinh xảo, trong sự tao nhã lại có chút gì đó rất gợi cảm.
Kỳ Nhiên thoát thân khỏi đám người a dua nịnh hót, vừa chạy tới đại sảnh đã thấy Từ Tri Tuế lạnh lùng ngồi trên ghế khách quý, hoàn toàn không hay biết bản thân đã hấp dẫn bao nhiêu ánh mắt đàn ông đi ngang qua, cúi đầu nghịch điện thoại di động.
Có hai người đàn ông sau khi vào cửa ánh mắt cứ bám chặt trên người cô, vẻ mặt viết rõ mấy chữ thèm nhỏ dãi, nếu không phải nhân viên phục vụ nhắc nhở, hai người đó suýt nữa đã đụng vào cánh cửa thủy tinh phía trước.
Kỳ Nhiên nhíu mày, bước nhanh tới trước mặt Từ Tri Tuế, ngăn cách tầm mắt của những người đàn ông khác.
“Em chờ lâu chưa?” Anh nói.
Từ Tri Tuế nghe tiếng đứng lên, trong ánh mắt như có muôn vàn vì sao: “Không lâu, em vừa mới tới được một lát.”
“Ừm.”
Kỳ Nhiên trầm ngâm, ánh mắt thâm thúy đánh giá cô, cuối cùng dừng lại ở đường cong hơi nhô lên trước ngực cô.
Từ Tri Tuế chú ý tới tầm mắt của anh, vô thức lấy tay che lại, thẹn thùng nói: “Đây đã là bộ váy bảo thủ nhất rồi, có phải… hơi khó coi không?”
“Không, rất đẹp.”
“Nhưng, cũng rất quyến rũ.”
Từ Tri Tuế rất ít có cơ hội ăn mặc như vậy, ngày thường đi làm để tiện cho công việc nên cô ăn mặc rất đơn giản, nhưng cô có vốn liếng trời ban, dù có để mặt mộc thì cũng có thể khiến người ta lóa mắt, sau khi ăn mặc cẩn thận lại càng tuyệt vời.
Tựa như một ly rượu mạnh tác dụng chậm, chẳng hạn như Trà đá Trường Đảo*, ban đầu thưởng thức chỉ cảm thấy nó ngọt ngào, hương vị và màu sắc giống như hồng trà hay được bày bán trên các kệ hàng của siêu thị, nhưng chỉ có người thực sự đã uống nó mới biết loại rượu này mạnh đến mức nào.
(*Trà đá Trường Đảo: tên tiếng Anh là Long Island Iced Tea, được pha chế từ 5 loại rượu chính là Tequila, Vodka, Rum, Gin, Triple kết hợp với Cola thêm vài viên đá trong veo và một lát chanh vàng. Khi thưởng thức loại cocktail này, bạn phải ngậm vài giây rồi mới từ từ nuốt xuống để thong thả cảm nhận các vị cay, đắng, chua, ngọt của nó.)
Ánh mắt Kỳ Nhiên lưu luyến trên người cô, yết hầu vô thức cuộn tròn, ôm eo cô rồi thấp giọng nói bên tai cô: “Nhưng vừa nghĩ tới chuyện lát nữa sẽ có rất nhiều đàn ông nhìn chòng chọc vào em là anh lại không nỡ.”
“…” Từ Tri Tuế ngẩng đầu lườm anh, “Anh ghen à?”
Kỳ Nhiên cười không nói gì, vô cùng tự nhiên cầm tay cô khoác lên cánh tay mình, “Đi thôi, bên trong đã bắt đầu rồi.”