Ngày đi công tác, thời tiết Tây Giang rất xấu, thủ đô cũng bắt đầu mưa phùn, chuyến bay theo lịch trình tạm thời bị hủy bỏ, mọi người đổi sang đi tàu cao tốc.
Kỳ Nhiên đưa Từ Tri Tuế đến trạm tàu cao tốc, đến cửa kiểm tra an ninh, những đồng nghiệp khác đều vào phòng chờ, Từ Tri Tuế còn lề mề kéo cánh tay Kỳ Nhiên không chịu buông.
“Trước kia em chưa bao giờ cảm thấy đi công tác phiền phức, nhưng lần này không biết sao trong lòng cứ thấy trống trải, chẳng muốn đi chút nào.”
Kỳ Nhiên cười nhạt: “Có phải vì không nỡ xa anh không?”
Từ Tri Tuế suy nghĩ giây lát rồi thành thật gật đầu: “Đúng vậy, đúng là không nỡ xa anh, tháng trước anh đi công tác lên tục, tháng này đổi lại là em, cẩn thận ngẫm lại thì thời gian hai chúng ta thật sự có thể ở bên nhau quá ít. Vừa nghĩ tới chuyện buổi tối không được ôm anh, còn phải ngủ trên chiếc giường lớn xa lạ của khách sạn, em lại thấy khó chịu cả người. Kỳ Nhiên, có phải em vô dụng quá rồi không?”
Kỳ Nhiên: “Không, em chỉ là quá yêu anh thôi.”
Từ Tri Tuế nhăn nhăn mũi: “Em cũng cảm thấy đúng.”
Thấy thời gian còn đủ, hai người vào siêu thị trước cổng trạm, phải ngồi tàu cao tốc đến năm sáu tiếng nên cần chuẩn bị một ít nước uống và thức ăn.
Kỳ Nhiên dùng một tay cầm giỏ mua sắm, một tay nắm tay cô, hỏi: “Lần này em đi công tác bao lâu?”
“Tạm thời là năm ngày, cụ thể còn phải xem tình hình.” Từ Tri Tuế liếc mắt nhìn qua kệ hàng, cầm hai chai sữa và một túi bánh bích quy.
“Ừm.” Kỳ Nhiên trầm ngâm, nhìn điện thoại di động, “Mấy ngày nay thời tiết Tây Giang không tốt lắm, trời đang mưa, có thể sẽ hạ nhiệt độ, em nhớ chú ý chăm sóc bản thân. Anh có để vài cái áo khoác mỏng trong vali của em, lạnh thì lấy ra mặc nhé.”
“Em biết rồi.”
Sắp chia tay nên khó tránh khỏi củi khô lửa bốc, tối hôm qua Từ Tri Tuế bị anh giày vò đến nhũn cả người, vừa ngã đầu xuống gối đã ngủ thiếp đi, nửa đêm Kỳ Nhiên phải thu dọn hành lý giúp cô. Có điều từ trước đến nay anh luôn cẩn thận, có thể nghĩ đến rất nhiều thứ mà cô không nghĩ tới, có anh thu dọn hành lý Từ Tri Tuế cũng rất yên tâm.
Đi ra khỏi siêu thị nhỏ, Kỳ Nhiên tiếp tục dặn dò: “Bên Tây Giang khẩu vị hơi cay, lúc ăn cơm em chú ý một chút, nếu đau dạ dày thì thuốc nằm ở trong túi máy tính của em. Còn nữa, kỳ sinh lý của em sắp tới rồi, gần đây đừng ăn lạnh.”
Từ Tri Tuế cười khẽ, lườm yêu anh một cái: “Em cũng đâu phải trẻ con không thể tự lo liệu cuộc sống, em sẽ tự chăm sóc bản thân.”
Kỳ Nhiên dừng bước ở cửa kiểm tra an ninh, đưa tay vuốt tóc cô: “Anh biết, trên công việc thì bác sĩ Từ nhà chúng ta rất giỏi, nhưng ở chỗ anh, anh cho phép em mãi mãi là một đứa trẻ.”
“….” Khóe miệng Từ Tri Tuế mím chặt, vùi đầu vào lòng anh: “Phiền chết đi được, anh nói thế em càng không nỡ đi.”
Kỳ Nhiên cúi đầu hôn lên tóc cô: “Ngoan, anh chờ em về.”
Hai người rất ít khi sến súa trước đám đông như vậy, nhưng tình cảm khó che giấu, cũng không bận tâm người khác đánh giá thế nào.
Loa phát thanh của nhà ga thông báo soát vé, đôi tình nhân lưu luyến không rời tạm biệt. Qua cửa kiểm tra an ninh, Từ Tri Tuế kéo vali đi được ba bước lại ngoái đầu nhìn: “Vậy em đi đây, anh lái xe cẩn thận nhé.”
Kỳ Nhiên gật đầu, ra dấu tay trên má, ý bảo cô liên lạc qua điện thoại.
Khi đó bọn họ cũng không biết, Tây Giang cách đó ngàn dặm sắp nghênh đón một cơn mưa to ngàn năm hiếm gặp, còn Từ Tri Tuế thì chuẩn bị đến bệnh viện trung ương Tây Giang, khu vực bị ảnh hưởng nặng nề nhất do mưa lớn lũ lụt.
……
Lúc mới tới Tây Giang, toàn bộ thành phố vừa mới trải qua một cơn mưa lớn, sắc trời âm u, trong không khí tràn ngập mùi bùn đất ẩm ướt, biển quảng cáo và cây cối ven đường bị gió mạnh thổi bay ngã tứ tung.
Mọi người cũng không để ý lắm, chỉ cho là thành phố phía Nam vào mùa hè nhiều bão, theo thường lệ tập hợp ở cửa ra vào, sau đó đón xe đi tới khách sạn nghỉ lại.
Bởi vì tỉ lệ nam nữ không đồng đều, Từ Tri Tuế được Tạ Thành Nghiệp phân cho một gian phòng đơn. Sau khi nghỉ ngơi chốc lát ở khách sạn, đoàn người kéo nhau đến bệnh viện anh em, có buổi gặp gỡ ngắn gọn với các thầy cô và lãnh đạo chịu trách nhiệm tiếp đón, đồng thời dùng bữa cơm ở một nhà hàng bình dân gần đó dưới sự chiêu đãi của người phụ trách.
Ra khỏi nhà hàng, trời lại bắt đầu đổ mưa, hơn nữa còn có xu hướng dần dần lớn hơn. Giáo viên của bệnh viện Tây Giang nói, sau khi vào hè lượng mưa ở Tây Giang rất lớn, mưa liên tục một tuần gần đây, bảo mọi người chuẩn bị đồ đi mưa đầy đủ, hằng ngày lúc đi lại nhớ chú ý an toàn.
Sau khi trở về khách sạn, việc đầu tiên Từ Tri Tuế làm là tìm ô trong hành lý, không ngoài dự liệu, Kỳ Nhiên đã sớm chuẩn bị ô và áo mưa cho cô, thậm chí còn mang theo cả máy sấy giày, dùng để sấy khô giày sau khi bị dính nước mưa.
Buổi tối tắm rửa xong, cô ôm điện thoại gọi video với Kỳ Nhiên một lát, hàn huyên vài câu về hoàn cảnh và con người bên này, bởi vì ngày hôm sau phải dậy sớm nên chưa tới một chốc sau hai người đã chúc nhau ngủ ngon rồi cúp điện thoại.
Trong hai ba ngày kế tiếp, Từ Tri Tuế và các đồng nghiệp liên tục qua lại giữa khách sạn và bệnh viện, ngày nào cũng họp hành không dứt, viết báo cáo và tổng kết không hết, buổi tối trước khi ngủ còn phải chia sẻ trải nghiệm tâm đắc của ngày hôm nay trong nhóm, còn mệt mỏi hơn bình thường đi làm rất nhiều.
Có điều mệt mỏi cũng có chỗ tốt của mệt mỏi, trong mấy ngày đi công tác, giấc ngủ của Từ Tri Tuế lại khá ổn định, không cần sự hỗ trợ của thuốc cũng có thể đi vào giấc ngủ nhanh chóng, nửa đêm sấm sét cũng không thể đánh thức cô.
Rạng sáng ngày thứ tư, thế mưa ở Tây Giang đột nhiên chuyển lớn, bầu trời giống như bị chọc thủng một lỗ, mưa chảy xuống như thác đổ, ngoài cửa sổ mờ ảo mông lung, ngay cả biển quảng cáo đối diện đường phố cũng không thấy rõ.
Cục Khí tượng địa phương đưa ra cảnh báo đỏ về mưa bão, lãnh đạo bệnh viện trung ương Tây Giang cũng nhắc nhở mọi người trong đoàn chú ý an toàn khi đi lại.
Sau khi ăn sáng ở khách sạn, Từ Tri Tuế cùng các đồng nghiệp đi bộ đến bệnh viện tham gia giao lưu.
Bệnh viện cách khách sạn các cô ở chỉ có mấy trăm mét, mưa quá lớn nên hoàn toàn không thể dùng ô, quãng đường bình thường đi vài phút là tới, hôm nay lại bởi vì mưa to mà tốn thời gian gấp mấy lần.
Khi đến đại sảnh khám bệnh của bệnh viện, quần áo của mọi người đều ướt đẫm, bị gió lạnh của điều hòa trung tâm làm lạnh cóng rùng mình.
Lúc chờ thang máy, Từ Tri Tuế nghe thấy người nhà bệnh nhân tụ tập thảo luận, nói nơi nào nước đọng, nơi nào mưa lớn hơn, hầm để xe đều bị ngập nước.
Từ Tri Tuế vừa đi vào thang máy, vừa lấy điện thoại di động ra gửi wechat cho Kỳ Nhiên: [Hôm nay mưa ở Tây Giang lớn quá, còn lớn hơn cả ngày Y Bình tìm bố xin tiền* nữa!]
(*‘Mưa hôm nay lớn hơn cả ngày Y Bình xin tiền bố’ là một từ ngữ mạng: xuất phát từ một cảnh mua kinh điển trong bộ phim truyền hình ‘Tân Dòng Sông Ly Biệt’.)
Kỳ Nhiên trả lời: [Y Bình là ai?]
Từ Tri Tuế: […anh đúng là không có tuổi thơ.]
Một lát sau, cô chưa từ bỏ ý định tiếp tục nói: [Trận mưa ngày Mộ Dung Vân Hải chia tay anh biết không?]
Kỳ Nhiên: [Anh ta chia tay thì có liên quan gì tới anh?]
Từ Tri Tuế: [… Anh không chỉ không có tuổi thơ mà trong thôn anh ở còn chưa bắt mạng nữa!]
….
Cả buổi sáng, Từ Tri Tuế đều theo Tạ Thành Nghiệp xuống khoa nghe báo cáo ca bệnh. Hội trường báo cáo nằm ở tầng cao, vừa nhìn ra ngoài là có thể thấy được màn mưa dày đặc từ trên trời rơi xuống, giống như dải ngân hà trút xuống, nối liền trời và đất, xám xịt đến mức hoàn toàn không thấy rõ cảnh tượng phía xa xa.
Từ Tri Tuế ngồi bên cửa sổ ngẩn ngơ nghĩ, mưa lớn như vậy, chẳng lẽ Thần Mưa đến Tây Giang mở buổi concert?
Bữa trưa giải quyết qua loa ở căn tin bệnh viện, buổi chiều vốn là sắp xếp mở hội nghị ở phòng họp lớn nhất bệnh viện, không ngờ vừa mới tìm chỗ ngồi xuống, người phụ trách đón tiếp bọn họ đã vội vàng chạy tới thông báo hủy bỏ hội nghị, nói mưa quá lớn nên đại sảnh khám bệnh đã tràn nước, bảo mọi người về khách sạn nghỉ ngơi trước, sau đó sẽ có thông báo khác.
Đoàn người bèn thu dọn đồ đạc xuống lầu, bác sĩ Chúc đùa giỡn với đồng nghiệp nam, nói mình chưa bao giờ gặp cơn mưa lớn như vậy trong đời, lát nữa không che dù nữa, tắm mưa một trận cho đã.
Tạ Thành Nghiệp lắc đầu, cười anh ấy đã làm cha mà tính cách vẫn còn trẻ con.
Đến đại sảnh khám bệnh, tình hình còn nghiêm trọng hơn nhiều so với tưởng tượng của mọi người. Con đường bên ngoài bệnh viện đã bị cơn mưa biến thành một dòng sông bùn, sóng nước tràn vào sảnh bệnh viện, chỗ sâu nhất đã lên đến bắp chân người trưởng thành, trong đại sảnh đứng đầy các bệnh nhân và gia đình bị mắc kẹt lại bệnh viện.
Vị trí địa lý của bệnh viện trung ương Tây Giang rất đặc thù, nằm ở ngã tư đường, là chỗ trũng nhất của toàn bộ khu vực, nước đọng bốn phương tám hướng đều chảy về phía này, khu khám bệnh và bãi đỗ xe nhanh chóng bị thất thủ.
Mưa quá lớn, lúc này đi ra ngoài càng thêm nguy hiểm, mọi người chỉ có thể đến phòng khám bệnh tránh mưa trước.
Trong đám đồng nghiệp có người trêu chọc: “Bác sĩ Chúc, vừa rồi là ai nói muốn tắm mưa về ấy nhỉ? Nhanh lên còn kịp kìa!”
“Đừng tắm mưa nữa, bơi về luôn đi!”
“Ha, sao giờ lại rén thế!”
“Được được được, là tôi tuổi trẻ nông nỗi! Đừng ép tôi nữa mà!”
Từ Tri Tuế vừa nghe các đồng nghiệp nam chọc cười, vừa lấy điện thoại di động ra lướt Weibo, cục khí tượng liên tục phát ra ba cảnh báo mưa to, dưới những từ ngữ liên quan đến Tây Giang đều là ảnh chụp và video người dân bị mưa lớn vây khốn, xe cộ khắp nơi đều bị ngập, đường xá tắc nghẽn, thành phố gần như rơi vào trạng thái nửa tê liệt. Hơn nữa theo tình hình trước mắt, cơn mưa này không thể dừng ngay trong chốc lát.
Đang muốn đưa video cho Tạ Thành Nghiệp xem, phía sau đột nhiên vang lên giọng nói dồn dập của y tá.
“Khoa X-quang bị ngập rồi, người trong phòng khám mau đến hỗ trợ!”
Khoa chụp X-quang và khoa siêu âm của bệnh viện trung ương Tây Giang đều nằm ở tầng hầm số một và số hai của bệnh viện, trong đó có rất nhiều thiết bị y tế cỡ lớn và đắt tiền như CT, MRI, một khi bị ngập nước thì tổn thất khó có thể đo lường.
Nghe được tin này, trong lòng Từ Tri Tuế chấn động, vô thức nhìn về phía Tạ Thành Nghiệp: “Thầy…”
Các đồng nghiệp của bệnh viện Trường Tế lập tức dừng lại trò đùa lúc nãy, vẻ mặt căng thẳng. Với tư cách là nhân viên y tế, bọn họ hiểu rõ hơn ai hết nếu bệnh viện bị ngập thì sẽ đối mặt với điều gì, càng không thể nhắm mắt làm ngơ trước tình cảnh khó khăn của bệnh viện anh em.
Mọi người nhìn nhau, gần như đồng thời đưa ra quyết đinh.
“Đi! Đi hỗ trợ nào!”
……
Lúc chạy tới tầng hầm, trần nhà khoa X – quang đã bắt đầu rỉ nước, nhân viên y tế đang khẩn cấp vận chuyển thiết bị, Từ Tri Tuế và các đồng nghiệp yên lặng trao đổi ánh mắt, không cần quá nhiều ngôn ngữ, nhanh chóng vùi đầu vào công tác cứu trợ.
Cô giúp đỡ mấy y tá dời máy móc lên chỗ cao, có thể cứu được cái nào thì hay cái đó. Những đồng nghiệp khác cũng mang bao cát và chăn bông đến chặn miệng cống, để tránh nước bùn chảy sâu xuống cầu thang.
Nhưng mọi người đã đánh giá thấp sức mạnh của cơn bão lũ này, mưa trên mặt đất càng lúc càng lớn, mực nước sông Bạch Thủy nằm ở phía đông bệnh viện tăng vọt, nước sông bắt đầu chảy ngược về phía thành phố.
Mực nước trong phòng khám bệnh của bệnh viện trung ương tăng nhanh, chẳng mấy chốc đã phá tan bao cát, mang theo khí thế hung hãn tràn vào tầng hầm.
Chỉ chốc lát sau, nước trong phòng X-quang đã qua đầu gối, tầng hầm số hai lại có người hô: “Mau đến hỗ trợ đi, bên này nước đã đến thắt lưng rồi!”
Nhóm người lại đổ dồn vào tầng hầm số hai để cứu hộ.
Gara ngầm và trung tâm phân phối điện nối liền với tầng hầm số hai, lúc này cũng bị ảnh hưởng bởi lũ lụt.
Hơn trăm chiếc xe hơi bị nước nhấn chìm, trôi nổi theo dòng nước như không trọng lượng, nước lũ ào ào dâng cao, trung tâm phân phối điện đang gặp nguy hiểm, một khi xảy ra rò rỉ điện, người ở cả hai tầng lầu đều sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng.
Người phụ trách khoa X-quang lội nước đến ngang hông liếc nhìn xuống dưới, lập tức hết hồn hết vía, hắng giọng hô lên với lầu trên: “Lên cả đi! Lên trên cả đi! Đừng để ý đến máy móc nữa!”
Mọi người đều sửng sốt, nhanh chóng phản ứng lại, buông đồ trong tay chạy lên lầu.
Nhưng lúc này thế lũ rất dữ dội, trên cầu thang hiện ra cảnh tượng thác nước trút xuống, nào có chuyện dễ dàng đi lên trên.
Để phòng ngừa rò rỉ điện, người phụ trách cắt đứt công tắc điện, xung quanh lập tức rơi vào một mảng đen kịt. Từ Tri Tuế vô thức lần tìm điện thoại di động trong túi, nhưng lại trống không, trong túi áo đã không còn thứ gì, điện thoại di động đã bị nước lũ cuốn đi trong lúc hỗ trợ vận chuyển máy móc. Còn di động của các đồng nghiệp khác thì hầu như vì ngâm trong nước lũ nên không thể khởi động máy.
Cũng may chiếc đồng hồ Kỳ Nhiên tặng cho cô vẫn bình yên vô sự, ngoại trừ không có tín hiệu thì những chức năng khác đều bình thường. Cô bật đèn pin, dùng ánh sáng yếu ớt chiếu sáng cho mọi người, những đồng nghiệp khác có di động vẫn còn hoạt động cũng giơ điện thoại lên cao trên đỉnh đầu, chiếu sáng lối ra.
Từ Tri Tuế đi theo dòng người chốc lát thì đột nhiên sực nhớ không thấy bóng dáng Tạ Thành Nghiệp đâu, mắt ông ấy mắc chứng mù nhẹ về đêm, trong bóng tối tầm mắt sẽ nhòe đi, lớn tuổi đi đứng cũng khá chậm chạp, Từ Tri Tuế lo lắng cho sự an toàn của ông ấy, bật đèn pin xoay người kiểm tra.
Vừa xoay người lại cô đã nhìn thấy Tạ Thành Nghiệp rớt xuống cuối hàng, ông ấy lần mò đi về phía trước, đột nhiên dưới chân bị hụt, cả người ngã vào trong nước, bị dòng nước cuốn trôi vài mét.
“Thầy!” Từ Tri Tuế hoảng loạn hét lên, gần như là theo phản ứng bản năng nhào xuống nước.
Những đồng nghiệp còn lại cũng quay đầu, vội vã tham gia cứu viện.
Từ Tri Tuế biết bơi, nhưng lúc này xung quanh mờ tối, nước lại chảy xiết, nước bùn chảy vào mắt làm tầm nhìn trở nên mơ hồ.
Trong lúc hỗn loạn, bắp chân của cô bị thứ gì đó cào một cái, nhất thời đau đến không thở nổi. Nhưng lúc này cô cũng không rảnh để ý nhiều, chỉ có thể cúi đầu bơi về phía Tạ Thành Nghiệp, thời điểm bắt được cánh tay Tạ Thành Nghiệp, bác sĩ Chúc đã chạy theo phía sau kéo cô lại.
Cứ thế người sau kéo người trước, dựng thành một bức tường người, cuối cùng cũng đưa được Tạ Thành Nghiệp về khu vực an toàn.
“Vẫn ổn vẫn ổn, chưa tới mức bỏ lại mạng già ở đây.” Tạ Thành Nghiệp tựa vào tay nắm cầu thang, thở lấy thở để.
Từ Tri Tuế đỡ ông đi lên trên: “Thầy, thầy đừng nói bừa!”
Tạ Thành Nghiệp cười cười, “Được, không nói nữa, lên hết đi.”
Mọi người tay nắm chặt tay nhau leo lên cầu thang, cứ tưởng tới mặt đất rồi sẽ an toàn, nào ngờ tình hình ở đại sảnh bệnh viện cũng rất nguy cấp, mực nước lũ đã cao tới ngực, toàn bộ bàn ghế đã bị nhấn chìm trong nước, đám đông chờ được giải cứu chỉ có thể chạy tán loạn lên trên lầu.
Một nhân viên an ninh hét lên: “Trung tâm phân phối điện và máy điều hòa trung tâm đã bị ngập hết rồi!”
Bác sĩ Chúc quay đầu mắng ngoài trời một câu: “Mẹ kiếp! Mưa vẫn chưa chịu dứt sao?”
Từ Tri Tuế trầm giọng nói: “Đừng quan tâm nhiều như vậy, mọi người lên lầu trước đã.”
Bệnh viện bị ngập trên diện rộng, thời điểm này không có gì quan trọng hơn tính mạng, cùng với mực nước tiếp tục dâng lên, dòng điện cao thế trong bệnh viện bất cứ lúc nào cũng có nguy cơ bị nổ, lãnh đạo bệnh viện không thể không nhanh chóng đưa ra quyết định khó khăn —— chủ động cắt điện.
Đi kèm với đó là càng có nhiều khó khăn hơn, nơi này là bệnh viện, một số bệnh nhân bị bệnh nặng phải dựa vào thiết bị để duy trì sự sống, không có nguồn cung cấp điện thì những bệnh nhân này sẽ khó bảo toàn tính mạng!
Đám người Từ Tri Tuế mới dừng ở lầu ba thở phào một hơi đã nghe thấy có nhân viên y tế hô: “Giúp chuyển máy phát điện đi!”
“Bên ICU cũng cần người giúp!”
Máy thở là điều kiện cần thiết để đảm bảo an toàn tính mạng cho người bị bệnh nặng, mà lúc này, một lượng lớn máy thở bị cắt điện, pin dự phòng chỉ đủ chống đỡ hơn một giờ.
Thần kinh mọi người vừa mới buông lỏng lại căng thẳng lần nữa, đàn ông đến bộ phận hậu cần chuyển nguồn điện dự phòng, phụ nữ đi bộ lên phòng bệnh nặng tầng 11 để hỗ trợ.
Điều khiến người ta không ngờ là ở bộ phận hậu cần cũng không may mắn thoát nạn trong trận lũ lụt này, mấy máy phát điện bị ngập, cứu viện bên ngoài nhất thời cũng không vào được, tình huống đầy rẫy nguy cơ.
Một tiếng sau, máy thở bị mất điện, nhân viên y tế chỉ có thể sử dụng phương pháp bóp túi khí nguyên thủy nhất để giúp bệnh nhân duy trì hơi thở.
Tần suất bóp túi khí phải cố định, mười lăm đến hai mươi lần trên một phút, trước khi máy thở hoạt động bình thường, túi khí không thể dừng lại một giây, nhân viên y tế cứ hai người một tổ, thay phiên nhau bóp túi khí.
Từ Tri Tuế và y tá bệnh viện địa phương hợp thành một tổ, cứ nửa tiếng lại đổi người trực, cứ thế bóp túi khí tới mấy tiếng đồng hồ, khớp ngón cái sưng to, cổ tay run rẩy dữ dội, nhưng vì bệnh nhân phải cắn răng kiên trì.
“Này, xử lý vết thương của cô trước đã.”
Lúc tựa vào tường nghỉ ngơi, bác sĩ Chúc đưa tới một chai oxy già, cúi đầu quan sát vết thương của cô, “Chậc chậc, rạch một vết lớn như vậy, nước bùn lại bẩn, cô không sợ nhiễm trùng sao?”
Lúc này Từ Tri Tuế mới sực nhớ trên chân mình có vết thương, chắc là bị quẹt vào cạnh ghế ngồi làm bằng sắt, vết thương lớn bằng bàn tay, có vẻ chảy khá nhiều máu, chỉ là bận rộn nên quên mất, cũng không cảm giác đau.
Cô nhận lấy thuốc, uể oải nở nụ cười: “Cảm ơn.”
Bác sĩ Chúc ngồi trên mặt đất bên cạnh cô, nhìn người nhà bệnh nhân ghé vào cửa sổ chú ý đến tình hình bên trong, thở dài một hơi.
“Aiz, không ngờ đi công tác lại gặp phải chuyện này, nếu là bệnh viện của chúng ta, tôi thật sự không dám nghĩ tới.”
Từ Tri Tuế cúi đầu xử lý vết thương, nói: “Đúng vậy, cũng không biết khi nào cứu viện mới đến, nếu không bệnh nhân trong phòng này phải làm sao đây.”
“Có lẽ phải đợi đến ngày mai, nghe nói có bệnh viện còn thảm hơn, chỗ chúng ta ít nhất không có thương vong.”
Từ Tri Tuế trầm mặc nhìn ra ngoài cửa sổ, toàn bộ Tây Giang đều bị nước lũ bao phủ, trong tầm mắt là đại dương màu bùn vô tận, hàng ngàn hàng vạn chiếc ô tô ngâm mình trong nước, chỉ có thể nhìn thấy nóc xe.
Bác sĩ Chúc đột nhiên nói: “Cô có biết hiện tại việc tôi muốn làm nhất là gì không?”
Từ Tri Tuế mờ mịt nhìn anh ấy, bác sĩ Chúc ngượng ngùng cười cười, ánh mắt trở nên mềm mại hiền lành: “Tôi muốn gọi video cho con gái tôi, nói cho nó biết bố nó không sao, chỉ là đột nhiên rất nhớ nó.”
Nói xong, anh ấy lấy điện thoại di động trong túi quần ra, dùng sức vung mạnh, trên mặt đất xuất hiện một vệt nước dài, ấn mãi mà màn hình vẫn một màu đen.
“Đáng tiếc điện thoại đã bị hỏng, hàng quốc tế cũng không chống nước được!”
Từ Tri Tuế vô thức sờ sờ cổ tay của mình, trong lòng thầm nghĩ: Tôi cũng nhớ bạn trai của tôi.
Một lát sau, bác sĩ Chúc hỏi đồng nghiệp mượn điện thoại di động có thể sử dụng, chạy ra ngoài tìm tín hiệu.
Từ Tri Tuế cúi đầu nghịch ngợm chiếc đồng hồ di động Kỳ Nhiên tặng, lượng pin vẫn còn một nửa, chẳng qua lúc trước cô không cắm sim vào đồng hồ, sau khi mất điện thoại, đồng hồ cũng không lên mạng được, lúc này không có một chút tín hiệu.
Tây Giang rơi vào trạng thái tê liệt, đoán chừng bọn họ cũng không thể trở về khách sạn ngay, Kỳ Nhiên không liên lạc được với cô hẳn là sẽ rất sốt ruột.
Từ Tri Tuế trái lo phải nghĩ, quyết định mở trạng thái khẩn cấp của đồng hồ ra, ít nhất phải để Kỳ Nhiên kiểm tra được vị trí của cô.
……
Thủ đô, vịnh Tinh Hà, nhà họ Kỳ.
Kỳ Nhiên vừa nhận được điện thoại thì lập tức chạy về nhà, nghe giọng điệu của Kỳ Thịnh Viễn trong điện thoại còn tưởng đã xảy ra chuyện gì ghê gớm lắm, về tới nhà mới biết ông già và Kiều Tầm Tuân đang cãi nhau, muốn tìm người uống rượu giải sầu.
“Sao thế bố?” Kỳ Nhiên ngồi xuống phòng ăn, nhận lấy ly rượu Kỳ Thịnh Viễn đưa tới, trầm giọng hỏi một câu.
Kỳ Thịnh Viễn hừ một tiếng: “Còn có thể thế nào nữa? Bảo cô ấy theo bố đi tham gia một bữa tiệc rượu, cô ấy nói không rảnh! Kết quả lại cùng vợ người khác đi dạo trung tâm thương mại, mua một đống đồ linh tinh.”
Kỳ Nhiên cười khẽ: “Chỉ đi dạo trung tâm thương mại đã khiến bố tức giận thành như vậy sao?”
Kỳ Thịnh Viễn đặt mạnh ly rượu xuống, nghiêm mặt nói: “Bố đâu có nói chuyện đi dạo trung tâm thương mại? Ý bố là chuyện một mình bố tham gia tiệc rượu! Con nhìn mấy người bạn già của bố đi, có ai không mang theo vợ con tham gia đâu chứ, có người còn ôm cả cháu trai, còn bố thì sao?”
“…” Kỳ Nhiên không lên tiếng, yên lặng nhấp một ngụm rượu.
Kỳ Thịnh Viễn bình tĩnh liếc nhìn anh, bưng ly rượu lên thở dài: “Aiza, bố cũng lớn tuổi rồi, con cũng đã tiếp xúc với công việc công ty nhiều năm, bố nên dần dần chuyển giao quyền quyết sách cho con là vừa. Chờ con chính thức tiếp nhận công ty, bố sẽ về hưu ở nhà hưởng thụ niềm vui gia đình. Đến lúc đó tay trái ôm một đứa cháu nội, tay phải ôm một đứa cháu ngoại, miễn bàn có bao nhiêu tuyệt vời.”
“……”
Kỳ Nhiên ho khan một tiếng, vẫn giữ trầm mặc. Kỳ Thịnh Viễn thấy anh không tiếp lời thì dứt khoát nói rõ: “Con với Tri Tuế định khi nào thì tiến hành chuyện này?”
“Đang chuẩn bị ạ.”
“Lần nào hỏi con, con cũng dùng mấy câu nói qua loa trả lời bố cho xong chuyện! Hai đứa con quen nhau đã lâu, cũng đến tuổi rồi, nên cầu hôn thì cứ cầu hôn, nên đăng ký kết hôn thì cứ đăng ký kết hôn, cứ kéo dài chuyện này là thế nào?”
Kỳ Nhiên bất đắc dĩ cụng ly với ông già, cười nhạt nói: “Được rồi, chờ cô ấy về con sẽ bàn bạc với cô ấy.”
“Nói rồi đấy nhé, lần này không được qua loa với bố đâu đấy.”
“Con nói lời giữ lời mà.”
Đang nói chuyện thì điện thoại di động của Kỳ Nhiên phát ra một chuỗi âm thanh cảnh báo dồn dập, anh nhíu mày lấy ra xem thử, trên màn hình nhấp nháy biểu tượng màu đỏ, sau khi mở khóa thì lập tức nhảy ra một định vị.
[Bệnh viện Trung ương Tây Giang]
Gần như là đồng thời, Bồ Tân gọi điện thoại đến.
“Alo, tổng giám đốc Kỳ, Tây Giang xảy ra mưa lớn lũ lụt, bệnh viện trung ương nơi bác sĩ Từ đi công tác là khu vực bị ảnh hưởng nặng nề nhất.”
“……”
–
Trận mưa to ở Tây Giang kéo dài đến giữa trưa ngày hôm sau mới dần dần có dấu hiệu ngừng lại, bệnh viện trung ương bị ảnh hưởng nghiêm trọng, ba tầng dưới bị ngập toàn bộ, mực nước ở đại sảnh lầu một lên tới thắt lưng người trưởng thành.
Sau khi nhận được thông tin xin giúp đỡ của bệnh viện, thành phố đã cử lính cứu hỏa đến giúp người gặp nạn sơ tán, bên phía bệnh viện cũng liên lạc với bệnh viện anh em, gấp rút chuyển người bệnh nặng đến phòng bệnh an toàn.
Hai ngày kế tiếp, bệnh viện trung ương ngừng khám bệnh đối ngoại, dốc toàn lực rửa sạch lượng nước ứ đọng.
Sau khi nước lũ rút đi, Từ Tri Tuế và đồng nghiệp của Trường Tế tiếp tục ở lại bệnh viện giúp nhân viên y tế cùng nhau vận chuyển bệnh nhân.
Cô không nhớ rõ đã bao lâu rồi không nghỉ ngơi, đêm mưa to ở trong phòng ICU bóp túi khí cả đêm, sáng sớm hôm sau lại hỗ trợ lãnh đạo bệnh viện trấn an bệnh nhân.
Bệnh viện không giống mấy nơi khác, người bình thường vẫn có thể tự cứu mình nhưng bệnh nhân thì không, thậm chí đến thời điểm khó khăn, bác sĩ cũng phải làm tròn trách nhiệm của mình.
Buổi tối ngày hôm sau, Từ Tri Tuế đang giúp đỡ bệnh nhân chuyển lên xe thì bỗng nhiên nghe thấy trong đám người có người gọi tên mình, bác sĩ Chúc tiến lên vỗ vai cô một cái, nói: “Này, bác sĩ Từ, đó không phải là bạn trai cô sao?”
“Hả?”
Từ Tri Tuế thở hồng hộc quay đầu lại, nhìn theo hướng bác sĩ Chúc chỉ thì thấy Kỳ Nhiên mặc áo gió màu đen đứng sau đám người, đôi mắt dưới vành nón đỏ bừng, ánh mắt dừng lại trên người cô.
Giống như cảnh quay chậm trong phim, vừa liếc mắt đã vạn năm.
Đôi mắt buồn ngủ của Từ Tri Tuế lập tức tràn ngập ánh sáng, vượt qua đám người chạy về phía anh.
“Sao anh lại tới đây?”
Kỳ Nhiên nhìn cô thật sâu, cầm cổ tay cô kéo vào trong ngực, ôm chặt lấy cô: “Em ở đây, bất kể thế nào anh cũng phải tới.”