Nhớ Em - Đông Ca

Chương 14: Lúm đồng tiền



Tuy cậu là một cầu thủ bóng rổ không chuyên nghiệp, nhưng màn trình diễn của Trần Lâm không không thể nghi ngờ đã làm cho người khác kinh ngạc. Cậu chỉ mất một phút để đảo ngược tình thế đang bị đàn áp. Đầu tiên là cướp bóng, sau đó  bất ngờ thực hiện một động tác ném bóng gọn gàng ăn ba điểm, đẩy những tiếng la hét trong sân vận động lên cao trào.

Các thành viên trong đội bóng hào hứng đập tay cùng chạm vai với cậu. Đôi mắt sáng ngời của Trần Lâm chỉ nhìn Hàng Cẩm đang ngồi ở hàng đầu tiên, thậm chí còn tươi cười, lộ ra chiếc má lúm đồng tiền ở một bên má.

Lần đầu tiên Hàng Cẩm phát hiện, Trần Lâm là có má lúm đồng tiền, chỉ có một bên.

Trần Lâm thi đấu xuất sắc đến nỗi Đại học Quang Hoa phải thay đổi chiến thuật và yêu cầu một hậu vệ  và một tiền đạo kèm chặt chẽ, ngăn cậu chạm vào bóng. Tình hình bây giờ lại rơi vào  nôn nóng, Trần Lâm không lấy được bóng, cậu bị kèm rất chặt, những đồng đội khác cũng không thể chạm được vào bóng, Vương Uy đã ghi liền hai điểm. 

Trần Lâm chạy trốn đến nỗi mồ hôi đầy đầu, cuối cùng cũng cướp được bóng, quanh sân lại vang lên tiếng gào thét, Trần Lâm chạy nhanh chuyền bóng cho đồng đội, truyền qua phòng thủ, cuối cùng chạy lấy đà rồi nhảy bật thật cao lên không trung, lúc này Vương Uy theo sát phía sau đã nhảy lên ngăn cản. Cậu ta đánh thật mạnh bóng ra ngoài, đâm đầu thẳng vào người Trần Lâm, làm cậu ngã mạnh xuống đất. 

Ngay lập tức trọng tài thổi còi và giơ thẻ ra hiệu cầu thủ số 6, Vương Uy của Đại học Quang Hoa đã phạm lỗi.

Mọi người trong sân đều đứng dậy, Hàng Cẩm khẽ cau mày. Rõ ràng, Vương Uy đã đánh vào tay Trần Lâm khi cản phá cú ném bóng, đây rõ ràng là một hành vi cố tình phạm lỗi.

Bác sĩ của trường nhanh chóng đi tới, cầm hộp y tế ngồi xổm xuống đất để khám cho Trần Lâm. Nhiều nữ sinh lo lắng chạy xuống sân xem, người dẫn chương trình nhanh chóng bước ra để giữ trật tự và yêu cầu mọi người tìm chỗ ngồi xuống,  bác sĩ sẽ xử lý tốt.

Vài phút sau, Trần Lâm được bác sĩ dùng cáng khiêng ra khỏi sân.

Phản ứng của trọng tài đối với sự việc này là đuổi Vương Uy ra khỏi sân, nhưng ở trận đấu buổi chiều, Vương Uy vẫn tiếp tục thi đấu, còn Trần Lâm không xuất hiện.

Đằng Bình đến hỏi thăm tình hình, bác sĩ của trường nói, đối với người bình thường, nếu bị đánh như vậy thì có thể bị gãy tay hoặc gãy xương sườn. Cậu ấy chỉ bị đập vào sau đầu và bị thương nhẹ. Chấn động não nhẹ, bây giờ không thể tham gia thi đấu nữa, nếu không sẽ bị nôn mửa và chóng mặt. 

Để chắc chắn Trần Lâm không có vấn đề gì, nhà trường đã đưa người đi kiểm tra toàn thân. Khi cậu trở về từ bệnh viện, trận đấu buổi chiều đã sớm kết thúc.

Khách hàng của Hàng Cẩm là Vương Sưởng Tân, họ hẹn nhau trong nhà hàng của khách sạn đối diện Đại học Bắc Dương. Trên bàn ăn tối, Vương Sưởng Tân không ngần ngại khen ngợi con trai mình, nói rằng Vương Uy được sinh ra là để chơi bóng rổ. Ông ta cũng nói Hàng Cẩm lần này tìm mình, chắc cũng muốn nói về chuyện đầu tư vào câu lạc bộ của bọn họ đúng không?  

Hàng Cẩm uống một ngụm trà: “Không vội.”

Cô nghiêng đầu, Đằng Bình lấy notebook đưa qua, Hằng Cẩm gật gật đầu, ý bảo Vương Sưởng Tân hãy xem. 

Trên máy tính bảng là đoạn video Vương Uy đang chơi bóng,  Vương Sưởng Tân cười hỏi:

“Sao vậy? Cô muốn đầu tư vào con trai tôi thôi? việc này hơi khó.”  

“Ông xem đi đã.” Hàng Cẩm đưa tay ra  làm động tác mời.

Vương Sưởng Tân  không biết trong đầu cô có chủ ý gì, click mở video lên xem qua, đã thấy phát đoạn Vương Uy đang cản phá một cú đánh bóng, bị trọng tài giơ tay lên thổi còi, đây là năm đầu tiên Vương Uy thi đấu ở Thanh Châu, dưới là video năm ngoái cậu ta thi đấu ở Bắc Kinh, cũng lấy đầu mình  đâm vào người khác. 

Hình ảnh video lại tiếp tục cho đến trận đấu sáng nay.

Trận hôm nay Vương Sưởng Tân ngồi ngay vị trí đầu, cũng nhìn thấy rõ ràng hơn so với bất kỳ ai.  

Nhưng ông ta không hiểu, Hàng Cẩm cho mình xem video này là có ý gì.

“Hàng tổng, nếu có chuyện muốn nói thì cứ nói thẳng đi.”

Nụ cười trên mặt Vương Sưởng Tân đã sớm tắt, ông ta chỉ mới vừa tròn năm mươi, nhưng da dẻ được chăm sóc rất tốt, nhìn qua cũng chỉ tầm bốn chục, mặc vest, không có bụng bia, thắt lưng Prada lóa mắt trên eo. 

“Thành thật mà nói, hôm nay tôi đến xem trận đấu và cũng đã cân nhắc việc hợp tác với câu lạc bộ của ông. Sau khi xem màn trình diễn của con trai ông, tôi hơi thất vọng, tôi cũng hơi nghi ngờ về câu lạc bộ của ông, tôi không biết, những vận động viên đó bằng cách nào có thể lấy được huy chương? nếu đều dựa vào chiêu trò ngày hôm nay, chúng ta thật sự không cần phải hợp tác.”  

Hàng Cẩm nói chuyện rất thẳng thắn, hơn nữa khi cô nói, biểu cảm trên mặt cũng không bao giờ giao động.

Nghe vậy sắc mặt  Vương Sưởng Tân đỏ bừng, tức giận muốn đập bàn, nhưng cách tu dưỡng tốt làm cho ông ta không thể phát tiết trước mặt phụ nữ, chỉ kìm nén cơn tức giận nói:

“Khi chơi bóng rổ, va chạm cơ thể là điều không thể tránh khỏi.”

Đằng Bình nói trợ lý của Vương Sưởng Tân đã đưa cho Trần Lâm một số tiền làm viện phí, nhưng Trần Lâm không muốn.

Có lẽ ông ta cảm thấy Trần Lâm chỉ là một tên oắt con, không đáng để ông ta hỏi đến, nên đã không thèm quan tâm đến cậu. 

“Vương tổng.” Hàng Cẩm biết sau khi xong bữa cơm này, Vương Sưởng Tân chắc chắn sẽ cho người đi điều tra chi tiết về Trần Lâm. Nên cô không ngại nói thẳng: 

“Trần Lâm là học sinh mà tôi giúp đỡ.” 

Quả nhiên, Vương Sưởng Tân sửng sốt một chút, sau đó cau mày hỏi cô:

“Hàng tổng, vậy bây giờ cô muốn gì?”

“Theo quyết định của trọng tài, công bằng công khai công chính(*)” Hàng Cẩm lễ phép cúi đầu:

(*) Công bằng, công khai và chính đáng.

“Ông cứ dùng, tôi về trước.” 

Vương Sưởng Tân ngồi trước bàn một hồi lâu, mới bình tĩnh bấm điện thoại:

“Hủy kết quả trận đấu chiều nay của Vương Uy, ngày mai cũng không được thi đấu, cứ vậy đã.” 

Nửa tiếng sau, Vương Uy tức giận chạy đến khách sạn hỏi Vương Sưởng Tân: 

“Tại sao ba có quyền quyết định, không cho con tham gia trận thi đấu ngày mai?!”

Vương Sưởng Tân đã cố gắng áp lửa giận từ nãy, lúc này đã hoàn toàn bộc phát, ông tát một cái vào mặt Vương Uy: 

“Mày cho rằng cái kỹ xảo đó của mày người khác không thấy được hả? Vương Uy, mày biết hôm nay đã đụng vào ai không?”  

Vương Uy tức giận trừng mắt nhìn Vương Sưởng Tân, cậu ta không cần phải biết hôm nay đã đụng vào ai, chỉ cần biết, ai làm khó mình thì mình sẽ làm khó người đó.  
— QUẢNG CÁO —