Kết thúc bữa tiệc, Lục Vận Phục mời bạn bè lên sân khấu hát chung. Một số anh em của anh ta cầm micro và hú lên “Hôm nay là một ngày tốt lành”, khiến không khí được đẩy lên cao trào, Hàng Cẩm im lặng bước ra khỏi phòng tiệc.
Đôi mắt sắc bén của Đan Hiểu Sương thấy cô đi ra, chạy chậm đến đưa tiễn, còn đưa cho cô quả táo giáng sinh, trên đó dán ảnh của Lục Vận Phục.
“Hàng tổng, chị phải đi rồi?” Cô nàng lấy trong túi ra một viên kẹo, đưa đến trước mặt Hàng Cẩm:
“Chị thích ăn kẹo không? cái này tôi thấy rất ngon, chị nếm thử đi.”
Hàng Cẩm tiếp nhận kẹo, nói cảm ơn.
“Tôi muốn thay mặt Lục tổng của chúng tôi hỏi một câu, sếp Lục thật sự không có hy vọng gì sao?”
Đan Hiểu Sương nghiêm túc hỏi.
“Ừm” Hàng Cẩm nhẹ gật gật đầu.
“Được, tôi đã biết.” Đan Hiểu Sương lễ phép đưa Hàng Cẩm tới cửa: “Tôi sẽ tiếp tục chọn lựa đối tượng thích hợp để kết hôn với Lục tổng, chị hãy thường xuyên đến chơi với Lục tổng nhé, hẹn gặp lại.”
Hàng Cẩm nghe cô nàng nói như vậy, quay đầu nhìn về phía Lục Vận Phục trong phòng tiệc, anh ta đang cướp mic trên bục với đám anh em, bộ vest màu đỏ mận làm người ta cay mắt, còn lắc lắc mông rồi nhảy xoay vòng tròn, phía dưới mọi người đều ồn ào cười to, anh ta giả vờ nghiêm chỉnh, cầm mic nói một cách thâm tình: “Tôi giống như một ngọn lửa -ha…”
Hàng Cẩm: “……”
“Tuy đầu óc anh ấy không tốt lắm, nhưng là người rất tốt.”
Đan Hiểu Sương vừa nói xong mới ý thức được, bất cẩn nên đã lỡ nói ra lời trong lòng trước mặt Hàng Cẩm, cô nàng xấu hổ che miệng lại, lè lưỡi về phía Hàng Cẩm cười ngọt ngào:
“Tôi phải vào đây, chào chị nhé.”
Trên đường trở về, Hàng Cẩm đi ngang qua Bến Thượng Hải, cô bảo tài xế dừng lại rồi xuống đi dạo. Gió trên Bến Thượng Hải rất mạnh, càng ngày càng lạnh, cô kéo chặt cổ áo, nhìn bờ sông mênh mông nước, suy nghĩ thoáng trống rỗng.
Ông Hàng Đề Vân gọi điện thoại tới, bảo cô mai hãy về nhà ăn cơm, cô đáp lời:
“Được.”
Trở lại chung cư, điện thoại di động liên tục có tin nhắn. Ngày mai là lễ Giáng sinh, một số công ty tung ra sản phẩm mới đã mời cô đến dự tiệc chiêu đãi; Khách sạn Nile chân thành mời cô đến tham dự. Trương Đông Đao gửi tin nhắn hỏi cô có muốn sang Thành Nam chơi không, mai cô ấy bao một công viên trò chơi nhỏ. Hội đồng quản trị sẽ biểu quyết về các dự án đầu tư mới vào ngày mai; Công nghệ và Kỹ thuật số Malaysia vẫn chưa được thảo luận; và cũng có lời mời tham dự cuộc họp trao đổi vốn đầu tư mạo hiểm hàng năm. Mời cô đến phát biểu về chủ đề này…
Mail đầy ắp tài liệu cần xem.
Hàng Cẩm dựa vào thành bồn tắm ngâm mình, sau khi uống một ly rượu vang đỏ, cô đứng dậy trả lời tin nhắn, lại mở laptop xem văn kiện thu mua, chuẩn bị cho cuộc đàm phán vào ngày mai, mở notebook lên xem clip người đang phát biểu về trí tuệ nhân tạo gần đây.
Có tin nhắn mới trên điện thoại, cô mở ra nhìn, Trần Lâm nhắn tin đến, chỉ có ba chữ:
【 Tuyết rơi 】
Cô xỏ dép lê đi ra ban công đưa mắt nhìn, đúng là tuyết đang rơi, những bông tuyết trắng đang lất phất rơi xuống ánh đèn màu vàng cam, gió lạnh thổi những bông tuyết đến trước mặt, cô đưa tay ra, cảm nhận khối băng lạnh trong lòng bàn tay.
Bắc Kinh về đêm rất đẹp, cô đứng ở ban công ngắm nhìn một lát, nhớ đến ngày mai còn phải làm việc và xã giao, cô vươn vai, đi vào phòng tiếp tục công việc.
Đến gần 12 giờ, tin nhắn tràn ngập trên Wechat, những tin nhắn Chúc mừng Giáng Sinh ùn ùn kéo đến, cô không trả lời, khép laptop lại, đắp chăn nhanh chóng muốn ngủ.
Nhưng đến 1 giờ 30 phút, ý thức vẫn tỉnh táo.
Cô dậy uống một viên thuốc, mở mail ra tùy ý xem một tài liệu, dự án thể dục thể thao, phía dưới là ảnh của các vận động viên, nhóm nam sinh mặc đồng phục bóng rổ, ôm quả bóng trong ngực, ngẩn mặt lên mỉm cười nhìn vào máy ảnh.
Tất cả đều phấn chấn năng động, nhưng những gương mặt kia lại không đẹp bằng Trần Lâm.
Hàng Cẩm tắt di động, nhắm mắt trở mình, nhờ thuốc chậm rãi đi vào giấc ngủ.
Công việc cường độ cao khiến cô không tránh khỏi mơ ngay cả sau khi đã uống thuốc – trong giấc mơ có một mảnh tuyết trắng, Lục Vận Phục đang quay tròn và hát trên tuyết trong bộ đồ màu đỏ, còn Đan Hiểu Sương đang mặc áo khoác lông vũ, trong tay là một đống áo mưa chia cho Chu Đạc, Đằng Bình cầm một tách cà phê nói với cô sắp có một cuộc họp, các nhân viên đều mặc đồng phục chạy vội vã trong tuyết.
Giây tiếp theo, cô bị ai đó che miệng ấn trên mặt đất, rơi vào bóng tối.
Hàng Cẩm kinh sợ mở mắt ra, cô há to miệng thở hổn hển, trán đổ mồ hôi lạnh.
Cô đưa mắt nhìn điện thoại, 25 tháng 12, hôm nay là Giáng Sinh.