Nhớ Em - Đông Ca

Chương 43: Người tuyết



Sau khi đến bệnh viện thăm Lý Đổng, Hàng Cẩm trở lại văn phòng ký hai phần tài liệu, sau đó dẫn theo giám đốc cấp cao cùng giám đốc thị trường, cùng với phó giám đốc xuất phát đến sân bay đi Nam Thành.

Dự án của công ty trước đây Hàng Cẩm đầu tư có vấn đề, CEO là Tô Tổng đã liên hệ với cô, mời cô nếu có rảnh hãy đến xem xét cho ý kiến, cô định cho giám đốc cấp cao qua đó hỗ trợ, nhưng kế hoạch của công ty là năm sau phải đưa sản phẩm này ra thị trường, trước mắt không thể xảy ra sai lầm nào, lúc này cô mới tự thân xuất mã, dự định ở lại Nam Thành hai ngày, vì cô muốn trước tết sẽ về tham gia bữa tiệc tối của giới đầu tư.

Trước khi máy bay cất cánh, cô họp video với các phòng ban. Giữa cuộc họp lại nhận được điện thoại của Hàng Dục, hỏi tết cô có về ăn cơm với gia đình không, chắc mẹ cô đã nói qua với em trai, bảo em trai đứng ra hòa giải.

“Nếu đã vậy, đến lúc đó cho ba uống say, em bảo ba vào phòng nghỉ ngơi, sau đó chị vào ngồi ăn cơm cùng em với mẹ.” 

Hàng Dục đưa ra vài ý kiến: “Nếu không được, em đặt hai phòng ở ngoài, chị ngồi phòng bên cạnh, chờ ba đi rồi thì chị qua.”

“Đến lúc đó tính sau.”  Hàng Cẩm không muốn đi lắm, mỗi lần gặp Hàng Đề Vân đều khắc khẩu, cô không muốn cãi nhau với người nhà, những lời nói tổn thương thường đến từ người thân cận với mình nhất.

Cô không muốn làm họ tổn thương.

Càng không muốn, nghe thấy Hàng Đề Vân nói mấy lời tổn thương đó.

Ngồi trên máy bay, Hàng Cẩm cởi áo khoác, nằm xuống một lát, lại mở điện thoại ra, nhắn tin cho Trần Lâm: 【 Đi công tác vài ngày, sẽ không về. 】

Hi vọng cậu đừng đến nhà tìm cô.

Sau này cũng đừng đến nữa.

Sau khi tới Nam Thành, Tô tổng đã cho xe đón họ ở sân bay, nhóm người đến dưới lầu công ty vừa vặn 2 giờ 25 phút.

Hàng Cẩm trò chuyện cùng Tô tổng trong văn phòng, gần một tiếng sau mới ra đến nơi, sau đó theo giám đốc thị trường xem xét số liệu, họp với các giám đốc các bộ phận, bảo phó giám đốc cùng Tô tổng họp với công nhân nhân viên, Hàng Cẩm chỉ ngồi dự thính.

Bận rộn xong đã là 6 giờ 47 phút, Trương Đông Đao đã nhắn rất nhiều tin đến hỏi cô bao giờ xong việc, Lục Vận Phục cũng nhắn tin hỏi sao cô đã chạy đến Nam Thành rồi, hỏi công tác mấy ngày thì trở về, muốn đến nhà anh ta ăn tết không, bạn học đại học tổ chức họp lớp hỏi cô có đến không, mấy CEO trong ngành hỏi cô cuối tháng này tổ chức tiệc rượu cô có đến tham dự không?…v..v

Hơn ba mươi tin nhắn trộn lẫn nhiều tin tức doanh nghiệp khác, cô lướt lên mãi cũng không đọc hết.

Tô tổng bao phòng mời cô cùng nhân viên qua ăn cơm, Hàng Cẩm ngồi xe qua đó, ngoài cửa sổ có tuyết rơi, chờ cô dùng bữa xong ra ngoài, trên đường đã phủ kín tuyết trắng xóa. 

Cô chạy đến địa chỉ Trương Đông Đao nhắn đến, Spa mát xa xong, lại đi bar trong hẻm ngồi một lát, cô nàng nói ca sĩ nơi này hát cũng khá, dễ nghe, mấy chị em bên cạnh đều thích cậu ca sĩ này.

Nam ca sĩ tuổi còn trẻ, trên dưới hai mươi, nhìn như một cậu học sinh, ôm đàn ghi-ta hát trên sân khấu, vừa đàn vừa hát.

Trương Đông Đao đưa một ly Baileys  cho Hàng Cẩm, nói: “Tớ nhớ cậu thích nghe bài này.”

Hàng Cẩm nói cảm ơn, đưa lên môi nhấp một ngụm, lại nhìn Trần Chúng Sinh đang uống nước trái cây ở bên cạnh, cô nàng nói không cần quan tâm đến cậu ấy, vừa uống rượu sẽ lại nói mấy lời ngu ngốc, sau này không cho cậu ấy uống rượu nữa.

Trần Chúng Sinh không cãi lại một câu, chỉ nhìn cô nàng cười cười: “Được rồi, mình không uống là được chứ gì.”

Đã muộn nên ít người, ba người họ ngồi trên ghế dài, phía sau là mấy cô gái nhỏ nói chuyện phiếm, giọng nói to rót vào tai cô: 

“Tình chị em thật tốt, hồng hà nhi tương đối nghe lời, vừa trong sáng lại đáng yêu, nếu cậu xuống tay sớm một chút, có khi lại phá trinh được cậu ta đấy.”

“Ha Ha Phá trinh thì tốt qúa, còn có thể làm mấy lần một đêm, không cần dạo đầu nhiều, sờ một cái là cứng, cứng rồi sẽ cọ cọ lên người cậu…”

Hàng Cầm nắm ly rượu không đưa lên uống, Trương Đông Đao gọi vài lần, cô mới lấy lại tinh thần: “Cái gì?”

“Cậu nghĩ cái gì thế?” Trương Đông Đao nắm cánh tay cô: “Tớ bảo, hay đổi chỗ khác, chỗ đó nam sinh cũng hát, quan trọng là trông rất đẹp trai.”

“Không đi, về ngủ.”  Hàng Cẩm đưa mắt nhìn đồng hồ: “Cũng muộn rồi, hôm nào lại gặp.”

Trương Đông Đao biết cô bận rộn, véo véo vai cô: “Được rồi, lần sau lại hẹn hò.”

Hàng Cẩm đi theo sau Trương Đông Đao ra ngoài, đèn trong ngõ nhỏ mờ ảo, đường lát gạch tuyết trắng xóa, Đằng Bình cầm ô đứng chờ ở cửa, thấy Hàng Cẩm ra đến, che ô qua đỉnh đầu cô, đưa người lên xe.

Hàng Cẩm đưa tay vẫy vẫy chào Trương Đông Đao, xe đi một vòng trong hẻm nhỏ mới ra  được đường lớn, cô nhìn qua cửa kính thấy Trương Đông Đao và Trần Chúng Sinh đang hôn môi dưới ánh đèn đường, từng bông tuyết bay lất phất trên đầu họ, ánh đèn mờ nhạt,  cảnh này thu vào tầm mắt trở thành hình ảnh đẹp nhất.

Khóe môi Hàng Cẩm khẽ cong, vì sự kiên trì của Trần Chúng Sinh làm cô vui mừng, cũng vì Trương Đông Đao có được hạnh phúc mà cảm thấy vui vẻ.

Đêm nay, cô nằm trên giường lớn của khách sạn, không ngủ được, đêm mùa đông mọi thứ đều im ắng, cô xuống giường nhìn  khung cảnh đường phố đông vui, quay lại chuẩn bị ngủ, cô mở điện thoại đọc tin nhắn, phát hiện hôm nay Trần Lâm nhắn rất nhiều tin đến cho cô, nửa tiếng trước còn gửi một tấm ảnh đến: 

【Bao giờ trở về? 】

【 Tôi chờ chị. 】

【 Nếu không ngủ được, có thể gọi video cho tôi. 】

【Gọi điện cũng được. 】

【 Tôi sẽ không nói, chỉ nghe tiếng chị, cứ yên tâm ngủ. 】

Trên ảnh chụp là hai người tuyết.

Một người đen nhánh,  một người trắng xóa.

Biểu đạt một người là cậu, một người là cô.

Hàng Cẩm tắt di động, một lát sau lại mở ra nhìn, nhịn không được khóe môi cong lên như nở một nụ cười.
— QUẢNG CÁO —