Trần Lâm chạy đến lối ra số 7. Có một chiếc Maybach dừng bên đường, cậu kéo cửa ra ngồi vào.
Hàng Cẩm dựa vào ghế sau nghỉ ngơi, bị đánh thức bởi hơi thở gấp gáp của cậu, cô mở mắt còn chưa kịp nhìn rõ mặt cậu, đã bị Trần Lâm kéo vào lòng hôn xuống, tấm chắn đã sớm được nâng lên, trong xe là tiếng nhạc êm dịu.
Ánh đèn xe mờ mờ chiếu lên mặt cậu, chiếu sáng đôi mắt, cùng dấu răng rõ ràng trên mặt. dấu răng rõ ràng trên cằm anh.
Cậu thở hổn hển, mút gốc lưỡi cắn mạnh, nghe thấy tiếng cô rên lên nên lỏng sức lực, nhẹ nhàng mút đầu lưỡi cô, liếm hàm trên, mút hôn môi dưới, khàn giọng hỏi cô:
“Có phải nhớ tôi không?”
Cô không nói lời nào, chỉ hé miệng cắn môi cậu.
Cậu khô nóng ấn cô xuống dưới, cúi đầu hôn cô một lúc lâu, sau đó ôm rồi dựa vào cổ cô thở dốc: “Tôi vừa đi gặp mấy người Lôi Phi, bọn họ nói muốn thêm vào một số nguyên tố mới, cho nên tôi đã nhớ đến chị?””Thêm cái gì?” Cô hỏi.
“Nếu bạn làm việc quá 8 giờ, bạn sẽ nhận được một cái ôm yêu thương cùng phần thưởng.”
Cô bật cười.
Trần Lâm hôn khóe môi đang cong lên của cô: “Chị cười cái gì?”
“Cũng được.” Cô bị ép đến khó thở, một tay chống ngực đẩy cậu.
Cậu nâng thân trên lên, cúi đầu hôn lên môi cô lần nữa: “Tôi ũng muốn thưởng cho chị, chị muốn gì nào?” “Tôi buồn ngủ.”
“……” Trần Lâm lại cúi người hôn cô: “Tôi muốn tặng chị một phần thưởng khác.”
“Cái gì?”
Cô nheo mắt nhìn cậu, con ngươi trong veo tỏa ra ánh sáng, giống như những viên kim cương nhỏ xíu rơi xuống đáy dải ngân hà. Đôi mắt cô xinh đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt.
Cậu cúi xuống hôn đôi mắt cô, môi mỏng dán nhẹ vào mí mắt cọ qua cọ lại, dừng bên vành tai, ngậm lấy mút mát, giọng khàn đặc: “Làm chị thoải mái.”
Hàng Cẩm bị hơi nóng của cậu làm lỗ tai phát ngứa, cô rụt cổ, nghiêng đầu trốn tránh.
Xe dừng, đã về đến gara.
Hàng Cẩm đẩy Trần Lâm ra, sửa sang lại váy rồi mở cửa xuống xe, Trần Lâm xuống xe từ bên phải, kéo kéo quần tây chạy đuổi theo cô.
Phùng Thục Quân gọi điện đến hỏi Hàng Cẩm cuối tuần có thời gian rảnh không, con trai bạn học cũ của bà vẫn còn độc thân, hỏi cô có hứng thú đi ăn một bữa cơm cùng họ không. Hàng Cẩm nói cuối tuần này bận, Phùng Thục Quân nói không thì thứ bảy ăn cơm gặp mặt, nếu cảm thấy không được thì thôi, người bạn học này rất khó từ chối.
Hàng Cẩm không nói gì.
Vừa vào cửa đã đứng bất động.
Trần Lâm cúi xuống đổi dép lê cho cô, nhìn gương mặt vô cảm đang nghe điện, biết cô không vui, cậu đứng lên ôm cô vào lòng, bàn tay vỗ vỗ nhẹ sau lưng.
Vậy nên cũng nghe được giọng của Phùng Thục Quân trong điện thoại: “Mẹ biết con không muốn xem mắt, nhưng mà…”
“Được, mẹ nhắn tin địa chỉ hẹn anh ta vào wechat đi.” Hàng Cẩm nói xong cúp điện thoại.
Trần Lâm cầm điện thoại của cô ấn tắt máy, ôm ngang người lên đi vào toilet, Hàng Cẩm nắm tóc cậu, liếc nhìn thấy vết cắn lại nới lỏng tay, giọng mệt mỏi nói: “Thả tôi xuống.”
“Tắm xong, cùng nhau xem phim.” Cậu mở vòi sen, vừa thoa sữa tắm, một tay nắm cằm ép người vào cửa kính rồi hôn cô: “Sau đó cho chị một phần thưởng.”
Cô không còn chút sức lực nào, cũng không muốn từ chối, ngẩng cổ lên chủ động đáp lại nụ hôn, đôi tay vòng ra sau cổ cậu, hơi thở gấp gáp: “Tôi muốn ngay bây giờ.”
Trần Lâm dùng tay làm cô cao trào ba lần, kích thích quá sâu, nước mắt sinh lý của Hàng Cẩm rơi xuống, cô ra rất nhiều nước, hai chân đều run lên, Trần Lâm ôm cô đè ở cửa kính, nắm cây gậy cắm vào. Cô bị trướng đến ngẩng cao cổ, hơi thở bị môi lưỡi cậu lấp kín, cô khó nhịn khóc nức nở, âm thanh bị đâm cho hỗn loạn rời rạc.
Trần Lâm làm còn hăng hơn đêm qua, chắc do vì nghe thấy cô muốn đi xem mắt, trong lòng cậu vừa khó chịu lại ghen tuông, nhưng không nói gì, chỉ có thể nắm vòng eo thon của cô thúc vào càng sâu, thúc cho đến lúc cô thét chói tai, khóc lóc thành tiếng.
“Chị…” Hơi thở gấp gáp đâm sâu vào trong, lực dưới háng mạnh mẽ, cây gậy thẳng tắp cắm vào tận cùng, làm đến ngón chân cô co rút, lại đấy nhanh tốc độ, tiếng bạch bạch do lực va chạm vào mông vang vọng: “Hôm nay, có nhớ tôi không?”
Hàng Cẩm bị thúc mạnh đến nỗi ngẩng cao cổ hét lên, cô dùng tay cào cấu cánh tay cùng bả vai cậu, cổ họng phát ra tiếng kêu gì đó, vòng eo run rẩy kịch liệt bốn năm lần, nước ồ ạt phun ra ngoài.