Trần Lâm chưa bao giờ nghĩ, người lớn trong cẩm y ngọc thực như Hàng Cẩm, cũng sẽ có một tuổi thơ bất hạnh như vậy, cậu cũng không nghĩ đến, dưới vẻ ngoài mạnh mẽ cùng độc lập lại ẩn chứa một trái tim vỡ nát như vậy.
“Chắc lúc đó chị rất sợ hãi.” Cậu vùi mặt vào cổ cô, đôi mắt đỏ hoe vì đau đớn.
Cô nhắm mắt lại tựa vào ngực cậu, cảm nhận được hơi thở ấm áp của cậu thổi bên cổ mình, nhẹ giọng nói: “Ừm” “Mơ thấy ác mộng trong thời gian dài.”
Vì thế cô sợ bóng tối.
Vì thế cô thà ngủ trong tủ còn hơn là ngủ ở trên giường.
Khóe môi Hàng cẩm cong lên muốn cười, nhưng nước mắt lại rơi xuống.
Y tá đến truyền dịch cho Trần Lâm, đúng lúc Hàng Cẩm đi ra ngoài nghe điện thoại. Luật sư Trương đang ở đồn cảnh sát để giải quyết vụ Lý Bằng Tường gây rối trong công ty, bắt con tin, làm bị thương hai nhân viên, luật sư đưa ra kết quả xét xử tương ứng, hỏi Hàng Cẩm xem có cần bổ sung thêm gì không?
Hàng Cẩm nói không cần.
Đằng Bình đang ở bộ phận quan hệ công chúng, xử lý khủng hoảng truyền thông của công ty. Chiều nay, đoạn video Lý Bằng Tường gây rối trong công ty đã bị quay được rồi đăng lên mạng. Có hai dư luận với ý kiến trái chiều, có người chửi mắng ông ta là kẻ điên, công ty có thể phá sản thì ai muốn đầu tư vào, dựa vào cái gì mà cần phải đầu tư? những người khác lại mắng Hàng Cẩm không có tình người, nói rằng cô ép người khác đi vào ngõ cụt, nếu không cũng không thể gây ra chuyện cực đoan như vậy.
Còn có một số người, lại nói chuyện xảy ra sau khi xong việc, chuyện Hàng Cẩm đã nắm tay Trần Lâm kéo ra khỏi công ty.
Có người nói là vì Trần Lâm đang bị thương, cho nên Hàng tổng dẫn cậu ấy đi bệnh viện, nhưng đại đa số mọi người đều không tin, vì…lúc Hàng Cẩm nắm tay Trần Lâm rời khỏi công ty, gần đó có khoảng 50 người đã tận mắt chứng kiến.
Hàng Cẩm ít khi tiếp xúc thân mật với người khác giới như vậy. Hơn nữa, Trần Lâm còn là anh chàng đẹp trai nhất công ty. Mọi người đang bàn tán về việc hai người đang bí mật hẹn hò hay là Trần Lâm đang được Hàng Cẩm bao nuôi.
Tin đồn nhanh chóng lan truyền khắp nơi, hội đồng quản trị đều bị kinh động, từng người gọi đến cho Hàng Cẩm hỏi tình huống này là sao, vậy mà Hàng Đề Vân vẫn bình tĩnh, không hề gọi đến.
Hàng Cẩm đến khu bệnh viện gặp cô gái ở quầy lễ tân, nâng phòng bệnh lên thành phòng VIP, trả trước thêm 100.000 tệ để yêu cầu bác sĩ chữa trị vết thương không để lại sẹo trên người cô ấy.
Khi quay lại, Trần Lâm đang đọc tin tức trên phần bình luận tin tức của Venture Capital News, thấy Hàng Cẩm đi vào, cậu cất điện thoại, vỗ nhẹ xuống đệm bảo cô ngồi xuống, hỏi:
“Tracy có ổn không?”
Tracy là cô gái lễ tân.
Hàng Cẩm gật đầu: “Vết thương không sao, nhưng người bị dọa sợ.”
Vừa định ngồi xuống, cô lại nhận được một cuộc gọi khác từ Đằng Bình, nói rằng chủ tịch vừa gọi điện hỏi thăm tình hình, bây giờ có lẽ ông đã đến bệnh viện, cô nên chuẩn bị sẵn sàng.
Hàng Cẩm nói: “Biết rồi.”
Cô rót một ly nước đặt lên bàn, xoay người định đi ra ngoài, bị Trần Lâm dùng lực nhẹ nắm lấy cổ tay kéo cô ngồi xuống cạnh giường: “Đừng đi ra ngoài, cứ ngồi đây đi.”
Hai người vừa cách nhau rất gần, cậu đã nghe được mấy câu Đằng Bình nói trong điện thoại.
Cậu biết cô muốn ra ngoài làm gì.
Trong công ty có rất nhiều chuyện xoay quanh chủ đề về Hàng Đề Vân, Trần Lâm cũng biết mối quan hệ giữa cha và con gái không hòa hợp, hầu hết các cuộc họp đều kết thúc bằng những cuộc cãi cọ và tan rã trong không vui.
Cậu không muốn Hàng Cẩm đi cãi nhau với ba cô vì mình.
Trân Lâm dùng một tay ôm cô vào lòng, lòng bàn tay vuốt ve lưng cô, giọng nói đầy vẻ trấn an:
“Hãy tin tôi, tôi có thể xử lý tốt.”
“Ông sẽ hạ thấp giá trị con người cậu, rồi chà đạp dưới lòng bàn chân.”
Hàng Cẩm cụp mi xuống, nhớ đến tác phong trước sau như một của Hàng Đề Vân, cảm thấy hơi mệt mỏi nhắm mắt lại: “Nếu ông dùng tiền tống cổ cậu, nhất định phải nhận lấy, đó sẽ không phải là con số nhỏ.”
“Được.” Trần Lâm cười, quay đầu hôn má cô: “Tích cóp lại, tặng cho chị.”
Hàng Cẩm không ngờ thái độ của cậu lại tốt như vậy, quay đầu qua nhìn cậu một chút, rồi chủ động ngẩng đầu hôn cậu một cái.