Nhớ Em Thành Bệnh

Chương 55: Anh Nguyện Ý Kết Hôn Với Em Không





Mười giờ sáng, bệnh viện nhân dân số một Quế Thành.

Thẩm Nhu đến xếp hàng ở khoa tiêu hóa, đợi gần mười phút cuối cùng cũng được gặp bác sĩ.

Bác sĩ nghe cô miêu tả bệnh trạng xong chỉ hỏi một câu, “Có sinh hoạt tìиɦ ɖu͙ƈ không?”
Thẩm Nhu sửng sốt một lúc mới đỏ mặt gật đầu.

Đã qua hơn nửa năm, tuy rằng cô ở nước ngoài nhưng thỉnh thoảng Tư Minh Cẩm cũng sẽ qua thăm cô, mỗi lần tiểu biệt trùng phùng, hai người đều vô cùng nhiệt tình.

Lần gần nhất hẳn là một tháng trước, mấy ngày đó đều là kỳ an toàn của Thẩm Nhu nên hai người không dùng bất kỳ biện pháp an toàn nào cả.

Cho nên dạ dày cô có vấn đề liên quan tới việc đó sao?
Trong lúc Thẩm Nhu hoài nghi, bác sĩ lên tiếng, “Tới khoa phụ sản khám đi.


Thẩm Nhu hàm hồ lên tiếng, mãi cho tới khi chuẩn bị ra khỏi phòng, cô mới quay lại hỏi, “Bác sĩ, chẳng lẽ chú cho rằng cháu mang thai sao?”
Bác sĩ là một người đàn ông trung niên, thản nhiên liếc cô một cái, ánh mắt ‘không thì sao’.

Thẩm Nhu cười khan hai tiếng, như cố trấn tĩnh bản thân vẫy tay, “Không có khả năng, sẽ không…”
Cô và Tư Minh Cẩm rất cẩn thận, cũng chỉ có mỗi lần đó không dùng biện pháp an toàn, hơn nữa còn là kỳ an toàn…
Thẩm Nhu càng nghĩ càng loạn, dần dần cũng vì ảnh hưởng bởi suy nghĩ của bác sĩ mà nghĩ tới việc mang thai.

Bởi vì tình trạng của cô lúc này, thật sự giống với phản ứng khi đang mang thai.


Thẩm Nhu tới khoa phụ sản đăng ký lấy máu, trong lúc chờ kết quả, cô đi dạo hết một vòng quanh khoa.

Đại sảnh khoa sản có không ít người phụ nữ bụng to, cũng rất ít người có chồng đi khám thai cùng, đều là đi một mình, một mình xếp hàng chạy trước ngó sau, nhìn đến đau lòng.

Thân là phụ nữ, trong lòng Thẩm Nhu vô cùng khó chịu/
Trong lúc Thẩm Nhu định rời khỏi, bỗng nhiên bắt gặp một thân ảnh quen thuộc ra khỏi thang máy.

Trùng hợp là, người kia vừa ngẩng đầu lên đã thấy Thẩm Nhu.

Người phụ nữ đỡ chiếc bụng lớn, trong mắt xẹt qua tia kinh ngạc rồi đi lướt qua Thẩm Nhu, không có ý định chào hỏi.

Thẩm Nhu cũng không có ý chủ động hỏi thăm, nếu không phải lúc Cố Thiến đi qua bên người cô, suýt chút nữa vấp ngã, Thẩm Nhu cũng không định nhìn cô ta nhiều hơn.

“Không sao chứ.

” Thẩm Nhu kéo tay Cố Thiến, một tay kia thuận thế đỡ lấy eo cô ta, lúc này mới không khiến cô ta ngã sấp xuống.

Mà Cố Thiến thì sao?
Sắc mặt trắng bệch, dáng vẻ như sợ hãi.

Sau khi đứng vững, cô ta hất tay Thẩm Nhu ra, bởi vì sợ hãi mà hô hấp nặng nề, lúc lâu sau huyết sắc trên môi mới được khôi phục.

Thẩm Nhu bị hất tay ra khẽ nhíu mày một cái, lui về sau nửa bước cũng không nói gì.

Chỉ là không nghĩ tới, sau khi ổn định lại cảm xúc, Cố Thiến lại trợn mặt nhìn cô, giận dữ nói, “Vừa rồi cô muốn làm gì? Muốn hại tôi ngã xuống, để tôi sinh non phải không?”
Thẩm Nhu bối rối, còn chưa mở miệng, một dì dọn vệ sinh đã cầm cây lau nhà ra, vội khom lưng xin lỗi, “Xin lỗi xin lỗi, là tôi quên đặt biển cảnh báo đã đi lấy cây lau nhà.



Lúc này Cố Thiến mới chú ý tới nơi mình vừa trượt chân có nước, tất nhiên cũng biết việc mình vấp không có liên quan gì tới Thẩm Nhu, là do cô kịp thời đỡ mới tránh khỏi việc phát sinh ngoài ý muốn.

Sau khi ý thức được chuyện này, trong lòng Cố Thiến cảm thấy khó chịu.

Thẩm Nhu càng bình thường đối xử với cô ta, trong lòng cô ta càng không thoải mái.

“Đừng tưởng rằng cô ra vẻ tốt bụng thì tôi sẽ mang ơn cô.

” Cố Thiến lạnh lùng nói.

Thẩm Nhu nhìn cô ta, hình như có chút thương cảm cười cười, “Cố tiểu thư, vừa rồi tôi chỉ theo bản năng đỡ lấy một thai phụ sắp ngã mà thôi.


Ý của cô là, cô đỡ Cố Thiến cũng chỉ do sinh mạng vô tội trong bụng cô ta mà thôi.

Nếu cô ta không phải thai phụ, cô ta muốn ngã thế nào thì ngã, cho dù trượt dốc ngã xuống tầng Thẩm Nhu cũng sẽ không động.

Thật ra Thẩm Nhu nghĩ lại vừa nãy đúng là do phản xạ có điều kiện, trong lòng đúng là cũng không muốn giúp, dù sao người tên Cố Thiến cũng rất đáng ghét.

Không còn cách nào cả, là phản xạ nên Thẩm Nhu đỡ cô ta mà thôi.

Cố Thiến cũng cười âm dương quái khí với Thẩm Nhu, “Cô cũng thật rộng lượng.


Sau đó, không đợi Thẩm Nhu nói gì, Cố Thiến xoay người rời đi.

Đi chưa được vài bước, cô ta chợt nhớ tới gì đó xoay người nhìn Thẩm Nhu, nhíu mày hỏi, “Cô đến khoa sản làm gì?”
Cố Thiến hỏi câu này, ánh mắt không tự giác liếc về bụng bằng phẳng của Thẩm Nhu, ánh mắt kia như hiểu rõ cái gì.

Thẩm Nhu đưa tay sờ bụng, lạnh lùng nhíu mày, “Có liên quan tới cô sao?”
Dứt lời, Thẩm Nhu định rời khỏi khoa sản, quay về phụ khoa hỏi kết quả kiểm tra có chưa.

Còn chưa đi qua Cố Thiến, cô ta đã giễu cợt một câu, “Một mình à? Tư Minh Cẩm đâu? Không phải anh ta rất yêu cô sao?”
Thẩm Nhu dừng bước, chỉ nghe Cố Thiến tiếp tục nói, “Cho nên đàn ông trên thế giới này đều như nhau thôi, dù cho là Tư Minh Cẩm cũng không có khả năng yêu thương cô cả một đời này.


Lời này của Cố Thiến, quả nhiên đâm sâu vào trái tim Thẩm Nhu.

Trước đó, Thẩm Nhu còn chưa từng ý thức được thì ra trong lòng cô, Tư Minh Cẩm đã khắc sâu như vậy.

Chỉ là một câu của người ngoài cũng đã ảnh hưởng đến tâm tình của Thẩm Nhu.

Cũng bởi vì Cố Thiến nói… Tư Minh Cẩm không có khả năng thật sự yêu thương cô cả một đời này.

Thẩm Nhu cắn môi muốn giải thích, Tư Minh Cẩm còn chưa biết gì cả.

Nhưng ngẫm lại, cô giải thích với Cố Thiến thì có ý nghĩa gì chứ?
Tư Minh Cẩm thích cô hay không, yêu thương cô hay không, không phải cô mới là người rõ nhất sao? Cần gì phải để ý suy nghĩ của người khác?
Thẩm Nhu trấn an tâm tình của mình, sau đó nghiêng người nhếch môi nhìn Cố Thiến.


Cô nhìn xung quanh, chỉ có một mình Cố Thiến, ăn miếng trả miếng nói, “Cố tiểu thư hình như cũng đi một mình thì phải.


“Người mang thai tháng cuối cùng còn phải tới kiểm tra một mình, thật là vất vả.


Hai câu của Thẩm Nhu khiến Cố Thiến tức đến dậm chân.

Lúc trước Cố Thiến cho rằng, chỉ cần cô ta mang thai con của Giang Trì Ý, Giang gia sẽ dần dần chấp nhận cô ta.

Nhưng cô ta không hề nghĩ đến, sau khi mang thai, thái độ người một nhà Giang gia vẫn lạnh lùng y như trước.

Mẹ Giang Trì Ý cũng đã sớm nói cho cô ta biết, bà cho cô ta hai sự lựa chọn, muốn có con hay không.

Nhưng trên thực tế, bản chất của hai sự lựa chọn này cũng không hề khác nhau.

Mặc kệ đứa bé có ở lại hay không, Giang gia cũng sẽ không tiếp nhận Cố Thiến.

Là Cố Thiến cắn răng đánh cuộc, cô ta cược mình có thể thay đổi cái nhìn của Giang Trì Ý cũng như cả nhà họ Giang.

Nhưng bây giờ sắp tới ngày dự sinh, thân mình ngày càng nặng nhưng cô ta vẫn không thể nào thay đổi suy nghĩ của bọn họ.

Nếu… nếu sinh con xong, ra tháng, người họ Giang vẫn có thành kiến với cô ta như vậy, cô ta không thể qua cửa nhà họ Giang, vậy cô ta đã thực sự thua rồi.

Cho nên hai câu bâng quơ của Thẩm Nhu thật sự khiến Cố Thiến tổn thương, lại không thể nào đáp trả lại được.

Cuối cùng, Cố Thiến tức giận ra khỏi khoa phụ sản, thân ảnh dần dần đi xa.

Thẩm Nhu thu lại ý cười, chậm rãi đi tới phụ khoa.

Trong lòng cô đúng là bất an vì lời nói của Cố Thiến.

Không phải vì Tư Minh Cẩm không tới bệnh viện cùng cô, cô cũng không đạo đức giả như vậy.

Cô chỉ đang nghĩ, nếu như mình thật sự mang thai… đứa nhỏ này nên giữ lại sao?
Trong lúc Thẩm Nhu đang xoắn xuýt, Tư Minh Cẩm gọi tới hỏi cô đang ở đâu, muốn cùng nhau đi ăn trưa, Thẩm Nhu do dự trong chốc lát rồi nói anh biết mình đang ở bệnh viện.

Nhưng cô còn chưa nói mình ở phụ khoa, Tư Minh Cẩm đã bắt đầu khẩn trương, “Anh tới ngay.


Thẩm Nhu chưa kịp từ chối, người đàn ông đã tắt máy.

Cô thở dài, nhanh chóng đi hỏi kết quả xét nghiệm.

Tờ báo cáo kết quả đưa ra, cô mang tới cho bác sĩ xem, toàn bộ quá trình vô cùng khẩn trương.

Vị bác sĩ này là một người phụ nữ trung niên, đeo mắt kính cẩn thận xem tờ báo cáo rồi nói với Thẩm Nhu, “Kết quả cho thấy tất cả đều bình thường, không mang thai.



Thẩm Nhu cứng đờ, trái tim treo trong lồng ngực bỗng trở nên trống rỗng.

Nói thế nào được được? Cảm giác như đang đi tàu lượn siêu tốc vậy.

Lúc đầu cho rằng mình mang thai cô đã thấp thỏm không yên, mãi mới miễn cưỡng chấp nhận được, sau đó càng khẳng định mình có thai, bắt đầu tưởng tượng ra cuộc sống tương lại.

Bây giờ cũng xem như triệt để chuẩn bị việc mang thai, kết quả bác sĩ lại nói… cô không có thai!
“Bác sĩ, tôi đã nôn khan hai ba ngày hôm nay rồi…”
“Có thể là phản ứng thai giả, nếu không yên lòng có thể đi kiểm tra dạ dày.


“Nhưng tháng này kinh nguyệt chậm hai ngày.


“Sớm muộn một tuần cũng đều thuộc về hiện tượng bình thường, có thể là vì gần đây cô quá mệt mỏi, thời gian hành kinh cũng bị ảnh hưởng.


“Chờ mấy ngày nữa xem, nếu còn không có, có thể qua đây lấy thuốc điều chỉnh lại.


Thẩm Nhu, “…”
Cô còn muốn nói điều gì đó lại bị cảm giác quen thuộc ở bụng dưới làm cho rối loạn.

Thẩm Nhu chào bác sĩ rồi đi tới toilet.

Được rồi, kinh nguyệt tuy trễ nhưng cũng đã đến, Thẩm Nhu bây giờ thật sự tin tưởng lời bác sĩ nói, cô thật sự không mang thai.

Cũng may trước khi ra ngoài Thẩm Nhu mang băng vệ sinh theo để đề phòng, chỉ sợ máu nhiễm vào quần trắng đến thê thảm.

Thẩm Nhu ngồi trong toilet hồi lâu mới tỉnh táo lại.

Trong lòng có chút trống rỗng nhưng rất nhanh cô đã điều chỉnh lại cảm xúc, sau đó tới bồn rửa tay trang điểm lại một chút, lúc này mới đi ra khỏi bệnh viện.

Vừa lúc tới cửa bệnh viện, Thẩm Nhu nhìn thấy một đám người hoang mang đẩy giường cấp cứu, cô đứng cách đó không xa, liếc mắt thấy Cố Thiến nằm trên giường bệnh.

Bác sĩ y tá mặt mày kích động, từ lời nói của bọn họ, Thẩm Nhu có thể hình dung ra chân tướng sự việc — Cố Thiến gặp tai nạn xe ngay ngã tư bệnh viện.

Điều này khiến Thẩm Nhu căng thẳng, hơn nữa lúc Cố Thiến được đẩy qua trước mặt cô vẫn đang mở mắt.

Một ánh mắt kia khiến Thẩm Nhu cảm nhận được sự tuyệt vọng và giải thoát, ngàn vạn cảm xúc phức tạp khiến Thẩm Nhu cũng bị ảnh hưởng theo.

Cô không thể tin được, Cố Thiến vừa rồi còn nói chuyện với mình giờ phút này lại chật vật được đưa vào phòng cấp cứu.

Quả nhiên là, ngày mai và ngoài ý muốn, không ai biết cái gì sẽ đến trước.

Cố Thiến đã bị đưa vào phòng cấp cứu, Thẩm Nhu vẫn đứng bất động ở ngay cửa bệnh viện.

Một lúc sau cô vội lấy điện thoại gọi cho Trần Thục Ngọc, bà đã biết, cả nhà đang lái xe tới đây.

Thẩm Nhu cúp điện thoại đứng trong gió, trong lòng ngũ vị tạp trần.

Cô suy nghĩ một chút, nếu mình bị tai nạn… điều hối hận nhất sẽ là gì? Việc muốn làm nhất sẽ là gì?
Câu trả lời vô cùng rõ ràng.

Là Tư Minh Cẩm.

Là cô còn chưa kết hôn với Tư Minh Cẩm.


Ý nghĩ này lóe lên đã bị Thẩm Nhu giữ lại, sau đó chậm rãi lắng đọng trong trái tim cô.

Thẩm Nhu hít một hơi thật sau, xoay người nhìn về cổng viện, vừa lúc nhìn thấy Tư Minh Cẩm dáng vẻ phong trần chạy vào.

Chân dài sải bước rất nhanh, thần sắc kích động.

Lúc nhìn thấy Thẩm Nhu, Tư Minh Cẩm dừng bước thở dốc, chậm rãi khôi phục lại đổi thành bước nhanh tới phía Thẩm Nhu.

Nghe Thẩm Nhu nói cô còn đang ở bệnh viện, ngay cả nghĩ anh cũng không nghĩ, lý trí cơ bản nhất cũng biến mất, chỉ muốn lập tức đuổi tới bên cô.

Cuối cùng cũng nhìn thấy cô đứng trước mặt, trái tim lơ lửng của anh cũng trở về đúng vị trí.

Anh đến gần, vươn tay muốn ôm lấy cô.

Không nghĩ tới Thẩm Nhu lại nhanh hơn, nhẹ nhàng vươn tay ôm lấy cổ anh, trực tiếp hôn lên môi anh.

Tư Minh Cẩm ngẩn người, lại nhanh chóng điều chỉnh trạng thái đỡ lấy eo cô, tích cực đáp lại nụ hôn nhiệt tình của cô.

Hai người đứng ở cửa bệnh viện, cách đó không xa chính là cửa ra vào, người đến người đi đều nhìn qua.

Người luôn xấu hổ như Thẩm Nhu thái độ hôm nay lại khác thường nồng nhiệt, điều này khiến Tư Minh Cẩm thấp thỏm, nhịn không được suy nghĩ xem Thẩm Nhu có phải mắc bệnh rồi hay không nên mới có hành vi khác thường như thế.

“Tiểu Nhu…” Người đàn ông ý đồ kéo Thẩm Nhu ra, vừa gọi cô một tiếng, môi đã bị che lấp.

Bất đắc dĩ, Tư Minh Cẩm đành phải toàn tâm toàn ý phản công, mãi cho tới khi Thẩm Nhu bị anh cướp sạch không khí còn sót lại, vô lực dựa vào lồng ngực anh thở dốc, nụ hôn này mới kết thúc.

Tư Minh Cẩm cũng thở dốc, nhưng anh càng khẩn trương lo cho thân thể Thẩm Nhu hơn, “Cuối cùng là sao? Không khỏe chỗ nào, bác sĩ nói sao?”
Thẩm Nhu nghỉ một lát, ngẩng đầu, hai mắt trong trẻo đối diện với Tư Minh Cẩm, mở miệng chân thành nói, “Tư Minh Cẩm, em yêu anh.


“Anh nguyện ý kết hôn với em không? Quãng đời còn lại, tình yêu của em với anh sẽ không tiêu giảm, em thề.


Giọng nữ trấn tĩnh, ánh mắt Thẩm Nhu nhìn về phía Tư Minh Cẩm vô cùng chân thành.

Cô nói lời này khiến Tư Minh Cẩm ngây ngẩn cả người.

Một lúc sau anh mới phản ứng lại, trên mặt không khống chế nổi lộ ra vẻ kinh hỉ, nội tâm dao động, giọng điệu không còn vẻ trấn tĩnh như ngày thường nữa, “Em… em đang cầu hôn với anh sao?”
Lời vừa rồi cô nói, rõ ràng chính là những câu anh đã chuẩn bị rất lâu rồi.

Định chờ trưa nay đi ăn xong sẽ mang cô tới nơi kia, triển khai kế hoạch cầu hôn chuẩn bị đã lâu.

Mà cô nhóc Thẩm Nhu này… lại một lần giành trước lời thoại của anh.

Thẩm Nhu không hiểu phản ứng của Tư Minh Cẩm, sợ anh không đồng ý, vội vàng nắm lấy tay anh, “A Cẩm, anh nói mau, đồng ý không? Anh có đồng ý lấy em không?”
Người đàn ông đã kích động đến không nói nên lời.

Mãi cho tới khi Thẩm Nhu sắp khóc, Tư Minh Cẩm mới đưa tay kéo cô vào lòng, dịu dàng nói, “Nguyện ý, anh nguyện ý.


“Nhưng Tiểu Nhu à, chuyện cầu hôn này phải để đàn ông mở miệng.


Thẩm Nhu chiếm được câu trả lời mình muốn, tảng đá lớn trong ngực cuối cùng cũng rơi xuống.

Cô nhẹ nhàng thở ra, ôm lấy eo Tư Minh Cẩm cười thành tiếng, “Ai nói phụ nữ không thể cầu hôn? Nam nữ bình đẳng.

”.