Nhỏ Giọng Chút Cách Tường Có Tai Đó

Chương 4



Cát Cường ngủ thẳng cẳng đến chập tối thì bị cuộc gọi từ cửa hàng kính đánh thức, anh vươn vai, ngáp dài, chuẩn bị đến cách vách xem có ai ở nhà không? Lúc mở cửa ra lập tức bị một thanh niên mang tây trang thẳng thớm dọa cho hết hồn, theo phản xạ tự nhiên suýt chút nữa móc súng ra, cũng may nhờ mấy lớp huấn luyện, mới mạnh mẽ kềm chế được.

“A? Cát cảnh quan? Anh có ở nhà à?” Người thanh niên xoay tròn xâu chìa khóa trong tay, nghiêng đầu chào anh.

“Ừm, thợ sửa kính chút nữa sẽ tới, chuyện khi sáng, vô cùng xin lỗi cậu.”

“A, không sao không sao, ngược lại anh đó, sau này đừng làm chuyện nguy hiểm thế nữa, tôi, hắc, tôi là diễn viên phối âm, cho nên trong phòng thỉnh thoảng có âm thanh lạ cũng là chuyện bình thường.”

“Phối âm?” Cát Cường nhíu mày, quỷ mới tin! Ở thành phố nhỏ này làm gì có diễn viên phối âm, cũng không phải Thượng Hải, Bắc Kinh, HongKong hay Đài Loan. Còn phối cưỡng gian? Lại là cưỡng gian đồng tính? Đài truyền hình nào mà có cái nhìn thoáng thế?

“Đúng vậy, a ha ha ha. À, tôi tên Tiêu Thịnh, thảo túc Tiêu, nhật thành Thịnh.(1)”

“Phốc.” Vị cảnh sát chính trực phát ra một tiếng cười khẽ, sau đó nhanh chóng áp chế, nghiêm trang đưa tay ra, “Tôi gọi là Cát Cường, Cát trong cát ưu, Cường trong tiểu cường.”

Lúc này đến phiên Tiêu Thịnh hết ý kiến, tên hai người quả là bình thường như thể con đường ấy. Cậu kéo kéo khóe môi, nói: “Ách, Cát cảnh quan mời vào, vào trong nhà uống ly trà đã.”

Sau khi vào phòng Cát Cường vẫn không quên quét mắt nhìn bốn phía, cơ hồ đem phòng khách, phòng ăn nhà Tiêu Thịnh quan sát qua một lần. Phòng được thiết kế theo kiểu đơn giản, nam bắc thông suốt, ánh sáng rất tốt, so với phòng mình thì có vẻ lớn hơn nhiều, sửa sang sạch sẽ, màu sắc tươi sáng, nhìn khá là đẹp mắt.

“Ngồi tự nhiên, tôi đi pha trà, Thiết quan âm hay Long tỉnh?”(2)

“A, không cần đâu, tôi không khát.”

Cát Cường nhìn cái tủ lớn trong phòng khách, phía trên đặt vô số hộp trà ngay ngắn.

Thích uống trà, mặc tây trang, đeo kính, dáng vẻ lịch sự, thoạt nhìn tuổi cũng không lớn lắm, thật là kỳ quái, ở thành phố già nua này, đàn ông 30 tuổi như anh còn không thèm mặc âu phục mà.

“Vậy uống ly nước nhé.” Tiêu Thịnh vừa nói vừa bước vào bếp

Cát Cường ngồi trên salon, ngẫm lại những câu nói của Tiêu Thịnh, Cát cảnh quan…… Cát cảnh quan!

Cậu ta vừa mở miệng đã gọi Cát cảnh quan! Nhưng khi đó, rõ ràng mình còn chưa giới thiệu gì mà, cậu ta làm sao biết được? Hơn nữa cậu ta cũng liều quá đi. Rõ ràng biết có cảnh sát ở cách vách vậy mà còn dám ngang ngang nhiên nhiên gây án. Cậu ta hẳn là cố ý đi? Nhưng tại sao lại làm vậy?

Đại não Cát Cường hoạt động thật nhanh, cảm giác như bản năng nghề nghiệp đã bị kích thích, toàn thân đều trở nên sung mãn, hơn nữa còn có chút khẩn trương.

Bình tĩnh, bình tĩnh nào!

Trong phòng khách sạch sẽ, sắp xếp lại rất gọn gàng, hẳn là không phải hiện trường gây án. Trong bếp, trên bàn có trải khăn cùng ít dụng cụ ăn uống, hình như còn phủ chút bụi mỏng, chắc chắn chủ nhân không thường xuyên sử dụng, mặc dù mình cũng rất ít khi xuống bếp nhưng nếu có vài người ở chung, không ít thì nhiều cũng phải xuống đây dùng cơm đôi lần chứ? Nếu đúng như vậy, nơi đây chắc chắn không phải là hang ổ chính thức.

“Nước hơi lạnh rồi, xin lỗi nhé. Tôi không có thói quen uống thức uống có ga, đối với cổ họng không tốt cho nên không chuẩn bị trước, anh thông cảm.” Tiêu Thịnh cúi người, tao nhã đem chiếc ly thủy tinh được trang trí bằng những cành trúc tinh xảo đặt trước mặt Cát Mạnh, đưa tay làm một tư thế “mời ”, tiếc là khi cậu thẳng lưng lại thì mảng da thịt trắng nõn thấp thoáng trong lớp áo sơ mi cũng lập tức biến mất……

Má ơi, mình đang nhìn cái gì vậy nè!

Cát Cường hận không thể đánh mình một trận, may mắn điện thoại đúng lúc vang lên, anh đứng dậy mở cửa mời thợ sửa kính vào.

“A, tôi quên mất, buổi sáng ra ngoài gấp quá, mảnh vỡ vẫn còn chưa quét dọn, hai người chờ chút.” Tiêu Thịnh vội vội vàng vàng đến ban công phía Bắc lấy chổi.

Cát Cường lập tức đi theo, nói: “Để tôi giúp một tay.”

Thợ sửa kính không tiện ở một mình trong phòng khách, cũng nối đuôi đi vào thư phòng.

Căn hộ của Tiêu Thịnh so với bên mình hình như không quá giống nhau, thoạt nhìn cấp bậc cũng cao hơn một chút, thư phòng ở không phải ở trong phòng ngủ mà là một gian phòng độc lập, có lẽ là được cải tạo từ một gian phòng nào đó.

Ban công khá lớn, kéo dài từ phòng khách đến tận thư phòng, ngoài thư phòng đặt chiếc giá phơi đồ, còn bên ngoài phòng khách thì bày một chiếc ghế dài, mềm mại dùng để ngắm cảnh.

Thoạt nhìn hẳn là người có tiền, ở căn phòng lớn như thế, thật lãng phí! Mình gian khổ phấn đấu hơn mười năm, mới mướn được căn phòng nho nhỏ bên cạnh, kết thúc cuộc sống bi thảm, người thì một đống, phòng chỉ một gian.

Làm Gay cũng không dễ dàng a! Hơn nữa lại là Gay ở một khu vực hẻo lánh!

Đúng rồi, Cát Cường là Gay, cho nên anh khá nhạy cảm với các loại án liên quan đến việc xâm phạm đồng tính.

“A!” Tiêu Thịnh thấp giọng kêu lên, nhưng lập tức ngừng lại ngay sau đó.

“Sao thế? Bị miễng đâm trúng rồi?” Cát Cường khẩn trương, tiến lên hai bước, ngồi xổm xuống nắm lấy tay Tiêu Thịnh, sau đó giúp cậu nhặt số thủy tinh còn lại dưới sàn.

Tiêu Thịnh ngơ ngác đứng ngây ra, chăm chăm nhìn Cát Cường đang cúi đầu nghiêm túc nhặt mấy mảnh vụn.

Oa oa oa thật là đẹp trai! Thật muốn nhào tới hôn một cái a!

“Xong rồi, xin lỗi vì đã làm vỡ cửa sổ phòng cậu.”

“Không sao, không sao, đừng áy náy.” Tiêu Thịnh phục hồi tinh thần, liền vội vàng lắc đầu,“Tay của anh, bị thương?”

“Vết thương nhỏ thôi. ”

Cửa sổ bị đánh nát bét, không muốn bồi thường, cũng không có vẻ bất mãn, còn nhiệt tình như thế, hình như hơi kì quái nha.

Trước mặt người thứ ba, có vài điều không tiện hỏi, Cát Cường đành phải thắc mắc trong im lặng.

Đo đạc rất nhanh thì xong, thợ làm kính cuốn cuốn thước dây, nói: “Bây giờ tôi trở về cắt, ngày mai sẽ đem đến, hai người ngày mai lúc nào thì có ở nhà?”

Tiêu Thịnh trả lời: “Chắc cũng tầm giờ này.”

“Được rồi, vậy tôi xin phép về trước.”

Tiêu Thịnh đưa người thợ ra cửa, Cát Cường cố ý đi thật chậm, tỉ mỉ quan sát toàn bộ gian phòng. Cánh cửa phòng bếp đang khép hờ, liếc vào có thể trông thấy kệ bếp làm bằng sứ trắng tinh, còn rất mới, không có dấu vết dầu mỡ nhớp nháp, trên đó cũng không bày dụng cụ nấu ăn nào.

Xem ra, phòng bếp cũng chỉ để trang trí thôi, chẳng mấy khi được sử dụng.

Dù muốn dùng dằng thế nào, cuối cùng vẫn phải đến cửa ra, Tiêu Thịnh tiễn thợ làm kính xong, quay vào nói với Cát Cường: “Cát cảnh quan, thật là làm phiền anh quá.”

“Không, không, tôi là người làm hư cửa sổ mà.” Mặc dù hoài nghi đối phương là tội phạm, nhưng khi chưa có chứng cứ xác thực, lễ phép cơ bản thì vẫn phải có.

Cát Cường còn muốn cùng Tiêu Thịnh hàn huyên một chút, hỏi thăm cuộc sống cũng như công việc hàng ngày của cậu, thử xem có thể phát hiện ra manh mối gì hay không, ai ngờ lại bị một cú điện thoại phá tan kế hoạch.

Vụ trọng án lúc trước có bước đột phá lớn, nói không chừng tối nay sẽ có thể kết thúc!

Cát Cường bất đắc dĩ phải đem chuyện của Tiêu Thịnh gác sang một bên, áy náy nói: “Cậu Tiêu, trong đội có nhiệm vụ, tôi phải đi trước. Ngày mai, tôi sẽ đưa tiền sửa kính tới, thật sự xin lỗi.”

“Không cần, không cần đâu, anh có chuyện thì cứ giải quyết đi. ”

Cát Cường về nhà thay cảnh phục, sửa lại trang bị, sau đó xách máy tính ra ngoài.

Một hồi nếu có thời gian, còn phải đem tình hình quan sát hôm nay ghi lại, anh quyến định xây dựng mối quan hệ thật tốt với Tiêu Thịnh, sau đó cố gắng tìm cách thu thập chứng cứ.