Nhỏ Giọng Nói Yêu Anh

Chương 9





Chung Mai Anh mắng xong một câu cuối, nổi giận đùng đùng trở về phòng mình, hung hăng đóng sầm cửa.
“Rầm”
Tiếng đóng cửa mãnh liệt tới quá đột nhiên, Thời Khiển bị dọa run lên.
Trong phòng khách chỉ có một bóng dáng nho nhỏ tiếp tục quỳ ở đó, cực kì an tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng kim giây xẹt qua.
Nắng chiều xuyên qua cửa kính chiếu vào trong nhà, rơi trên người Thời Khiển, nhưng cô bé lại không cảm thấy nóng, chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo.
Sau lưng cô bé mồ hôi ầm ầm, từ từ nằm xuống đất.
Cô bé đưa tay đặt trên mặt đất, tay đỡ trán, thân thể nho nhỏ cuộn tròn thành một cục.
Chung Mai Anh ở trong phòng gọi điện cho ai đó, giọng của bà từ trước đã rất lớn, về sau từ từ bình ổn lại, sau đó còn nghe thấy tiếng người.
Thời Khiển không nghe rõ cụ thể bà đang nói cái gì, cũng không muốn nghe.
Cô bé không còn ý thức, cái gì cũng không muốn nhìn, cái gì cũng không muốn nghe, cái gì cũng không muốn nghĩ.
Nhưng trước mắt luôn luôn hiện lên hình ảnh Lâm Trần Nghiêu theo bản năng bước lên phía trước với ánh mắt lo lắng của anh khi cô bé bị bà ngoại mang về nhà.
Còn có, lúc buổi chiều, anh có nói.
“Nhất định sẽ gặp được người thích em.”
Thật sự, sẽ có sao?
Cuối cùng Thời Khiển không nhịn được khóc lên, mắt như bị đứt tuyến nước mắt, không ngừng trào ra.
Nhưng cô bé không dám khóc thành tiếng, chỉ có thể gắt gao cắn môi, thân thể run rẩy khóc lên.
Qua một lúc lâu, tiếng thút thít mới dần hoãn lại, Thời Khiển chống tay, từ từ thẳng người lên.
Cô bé hít một hơi thật sâu, từ từ bình phục hô hấp của mình.
Ngón tay nhỏ nhặt từng sợi tóc dính trên mặt, sau đó dùng mu bàn tay lau nước mắt.
Ánh mắt Thời Khiển bình tĩnh nhìn thẳng về nơi xa xôi, không có tiêu điểm cũng không phải trống rỗng.
Trong đầu cô bé vang lên những lời Lâm Trần Nghiêu nói.
“Hi vọng Thời Khiển nhà chúng ta, sau này mỗi ngày đều vui vẻ thoải mái.”

“Không phải chỉ có bạn nhỏ phạm sai, người lớn cũng phạm sai.”
“Bọn họ vì không thừa nhận sai lầm của mình, sẽ làm ra rất nhiều chuyện khổ sở để bản thân thấy mình không sai.”
“Thời Khiển là một cô bé nhu thuận, đáng được thích.”

“Nhất định sẽ gặp được người thích em.”
Nhất định sẽ.
Gặp.
Người thích em.
Giọng nói kia từng câu từng chữ, cực kì kiên định.
“Được,” Thời Khiển chậm rãi thở ra một hơi, nhẹ giọng nói.

“Em tin.”
*
Qua một lúc, Thời Khiển nghe thấy tiếng mở cửa, nhìn thấy bà ngoại từ trong phòng đi ra.
Tức giận trên mặt đã không còn, khóe mắt còn mang ý cười.
Chung Mai Anh thấy Thời Khiển quỳ trong phòng khách, có chút sững sờ, giống như hoàn toàn không nhớ ra vì sao cô bé lại quỳ trong này.
Bà chỉ sửng sốt một lát, rất nhanh lại nhớ ra tiền căn hậu quả, vì thế tận lực nghiêm mặt lên, nói: “Được rồi, ta cũng chẳng muốn quản con.

Ta vừa gọi điện cho mẹ con, lần này khải giảng liền chuyển con tới tiểu học Thành Tây, nơi đó học sinh năm ba có thể bắt đầu ở ký túc rồi.

Con qua trường đấy, chúng ta coi như nhắm mắt làm ngơ.”
Thời Khiển nghe vậy ngẩng đầu lên.
Không biết là kinh ngạc hay mất mác, cô bé chỉ cảm thấy mờ mịt.
“Sau này một tháng về một lần, chủ nhật cũng là ở trường.”
*
Thời Khiển cực kì thong thả đi về phòng, cô bé chậm rãi ngồi ở trên giường mình.
Quỳ lâu, chân giống như đã không còn là của mình.
Cô bé ngơ ngẩn nhìn chằm chằm hai chân mình, vừa nhẹ nhàng xoa cho mình, vừa nghĩ tới lời bà ngoại vừa nói.
Kì thật cũng không có gì đáng ngại đúng không?
Dù sao ở nhà cũng như ở một mình.
Ở trong trường học rất tốt, buổi sáng có thể ngủ thêm một chút rồi.
Mà nói không chừng sẽ giống như Lâm Trần Nghiêu nói, gặp được bạn mới…
Thời Khiển cảm thấy có thứ gì đó rơi vào mu bàn tay mình, cô bé ngẩn ngơ cúi đầu, cẩn thận nhìn.
Là nước mưa.
Không đúng, là nước mắt.
Kì thật, bản thân là bị từ bỏ.
*
Thời Khiển thật không ngờ ngày hôm sau rời giường, sẽ thấy Thời Linh ngồi trên ghế sofa trong phòng khách.
Mẹ cả năm chỉ cuối năm mới có thể trở về.
Thời Khiển vừa mới tỉnh ngủ, đầu óc vẫn mơ hồ, có chút phản ứng không kịp.
Cô bé dụi dụi mắt, vừa vặn vào lúc này, Thời Linh cũng quay đầu, tầm mắt rơi trên người Thời Khiển.
Tầm mắt của cô tạm dừng vài giây, sau đó nhíu mày: “Mặt của con làm sao vậy?”
Thời Khiển có chút co quắp, theo bản năng sờ sờ má mình, ánh mắt lóe ra, đang định trả lời.
Chung Mai Anh từ phòng bếp đi ra, vừa vặn nghe được Thời Linh hỏi, ánh mắt đảo qua Thời Khiển, thản nhiên nói: “Chuyện hôm qua đó.”
Thời Linh nhớ tới cuộc điện thoại ngày hôm qua, cũng hiểu là chuyện gì.

Tầm mắt cô rủ xuống, dùng đầu ngón tay vuốt ve bàn tay trong lòng, hơi hơi suy nghĩ, sau đó mở miệng nói: “Trưa hôm nay, Tưởng Mậu Kiệt sẽ tới.

Con bé như vậy, sợ là không tốt lắm…”
Chung Mai Anh chụp ót, có chút ảo não: “A, đúng đúng đúng, sao lại quên chuyện này chứ…”
Nói xong, liền trở lại phòng bếp, Chung Mai Anh cầm ra hai cái bánh bao, sau đó đẩy Thời Khiển vào trong phòng nhỏ.
Bà để đĩa xuống bàn Thời Khiển, nói: “Con ở trong này chờ, hôm nay đừng ra ngoài.”
Trước khi đóng cửa, Chung Mai Anh còn không quên dặn: “Lát nữa nghe thấy người tới, đừng phát ra tiếng động.”
Thời Linh ở sofa thờ ơ nhìn toàn bộ, không nói một lời.
Thời Khiển vẫn không kịp cảm nhận được kinh hỉ bỗng nhiên thấy mẹ, đã bị chuyện xảy ra liên tiếp cướp mất tâm tình.
Cô bé trầm mặc ngồi ở trên giường, nghe thấy ngoài cửa vang lên tiếng khóa cửa.
Cũng không có cảm giác đặc biệt gì, Thời Khiển chỉ cảm thấy bình tĩnh.
Bỗng nhiên, cô bé nhớ tới cái gì đó, đột nhiên từ trên giường nhảy dựng lên.
Hôm nay Lâm Trần Nghiêu phải đi rồi!
Hôm qua cô bé đã nói muốn đi tiễn anh!
Thời Khiển bước hai bước tới cạnh cửa, đang định gõ cửa để bà ngoại cho mình ra ngoài.
Bỗng nhiên nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.
Tiếp theo là tiếng bước chân, tiếng cửa mở ra.
… tới phòng khách.
“Anh tới rồi.” Giọng Thời Linh tràn ngập làm nũng với kinh hỉ.
“Đúng vậy, vừa tới.” Giọng đàn ông trung niên, “Cháu chào bác gái.”
“Ai nha, đây là Tiểu Tưởng hả! Dáng vẻ rất được.” Tiếng bà ngoại kinh hỉ lại a dua.
“Đâu có đâu có… Lần đầu tiên tới, không biết bác thích cái gì…”
“Ai ôi! Này cũng quá khách khí rồi…”

Thời Khiển vô thanh bỏ tay xuống, lưng dựa vào cửa từ từ ngồi xuống đất.
Cô bé ngẩng đầu nhìn chằm chằm cửa sổ nhỏ quá cao với cô bé phía đối diện.
Ánh sáng từ nơi nào lọt vào trong phòng nhỏ, nhưng căn phòng lại cực kì tối.
Thời Khiển bỗng nhiên nhớ tới cánh cửa sổ trong phòng khách nhà Lâm Trần Nghiêu.
Cửa sổ lớn như vậy, thủy tinh lau sạch sẽ.
Cả phòng sáng trưng.
Thời Khiển nhắm mắt lại.
Hôm nay Lâm Trần Nghiêu sẽ ra ở cổng nào của khu nhỉ?
Là bên Tây Môn sao?
Nếu nơi này có cửa sổ lớn hơn một chút, nói không chừng cô bé có thể đứng ở cửa sổ vẫy tay.
Tuy anh không nhìn thấy mình, nhưng mình có thể nhìn thấy anh.
Nhưng mà không có.
Thật xin lỗi, Lâm Trần Nghiêu.
Thời Khiển nghĩ.
Em không ra được.
Thật xin lỗi.
*
Nói là nghỉ đông gặp, kì thật qua sáu lần nghỉ đông, Thời Khiển cũng không gặp lại Lâm Trần Nghiêu.
Chỉ có năm chuyển đi, cô bé về lại khu nhà ở, vẫn nhìn thấy bà nội Nguyễn một lần.
Bà nội Nguyễn hỏi gần đây sao không thấy mình, còn nói lúc Lâm Trần Nghiêu gọi về luôn hỏi tới cô bé.
Thời Khiển trả lời qua loa, chỉ nói là chuyển trường, không ở trường gần nhà nữa.

Bà nội Nguyễn vẫn cười tít mắt như cũ, quan tâm cô bé hai câu, bảo cô bé khi nào rảnh qua nhà mình chơi.
Thời Khiển cười đáp ứng.
Kì thật Thời Khiển là thật tâm đáp ứng, mà còn luôn luôn ảo tưởng, một ngày nào đó mình thật sự sẽ đi gõ cửa nhà bà nội Nguyễn, sau đó, giống như lần trước, người mở cửa cho mình là Lâm Trần Nghiêu.
Hai tay anh đút trong túi, nghiêng đầu, cau mày hỏi mình: “Sao không đi tiễn anh?”
Nhưng có ảo tưởng cũng không thể kéo dài được lâu, tới lễ quốc khánh năm kia.
Thời Linh phá lệ đến trường học tìm cô bé, sau đó trực tiếp dẫn cô bé lên một chiếc xe.
Thời Khiển nhớ ngày đó ngồi trên xe rất lâu, có chút say xe, cả đường hỗn loạn.
Sau khi tỉnh rồi lại ngủ không biết bao nhiêu lần, tới hoàng hôn, bọn họ tới một nơi cực kì xa lạ.
Trước một ngôi nhà cực kì hoa lệ, có một người đàn ông xa lạ đứng đó.
Ông mở cửa cho Thời Linh, rất cẩn thận đỡ Thời Linh xuống xe.
Thời Linh hờn dỗi: “Sao lại quý giá thế.”
Người kia cười kéo Thời Linh qua, nói: “Đương nhiên quý giá.

Nếu không phải anh thật sự không đi được, em lại lo cho con bé, sao anh có thể lỡ để em ngồi xe lâu như vậy được… Mệt không?”
Thời Linh ôn nhu cười, lắc lắc đầu.
Tiếp theo, tầm mắt người đàn ông nghiêng nghiêng, nhìn mình ngồi trong xe.
Ông cười hiền lành, hỏi: “Con chính là Thời Khiển?”
Người đàn ông vừa nắm tay Thời Linh, vừa đỡ vai Thời Linh, cũng không có ý tiến lên.
Chỉ là vẫn duy trì tư thế như thế nhìn Thời Khiển, lễ phép chào hỏi cô bé: “Ta là cha dượng của con.

Mẹ con rất nhớ con, cho nên chúng ta liề đón con tới đây.”
Lúc đó, Thời Linh dựa vào trong lòng ông ta, trên mặt nở nụ cười, nhưng trong ánh mắt nhìn mình lại rất lạnh lùng.
Thời Khiển nhớ mãi cảnh tượng này.
*
Cô bé được cảm nhận cuộc sống mẹ hiền gần nửa năm, nhất là lúc Tưởng Mậu Kiệt ở nhà.
Sau đó, Thời Linh sinh được một bé trai.
Bọn họ nói, đó là em trai cô bé.
Vì thế, Thời Khiển lại bị đưa đến một trường học có thể ngủ lại.
Nhưng hoàn cảnh so với trước kia, là tốt hơn rất nhiều.
Trước ở trong tiểu học Thành Tây rất nhiều trẻ con ở lại, mà trường mới này, giống như là tiểu học trọng điểm.
Bởi vì rất nhiều phụ huynh ở khắp nơi nghe danh đều đưa con cái tới đây học, vì độ thu hút, sức cạnh tranh tăng lên, trường học cố ý xây kí túc xá.
Thời Khiển liền ở trong này học xong tiểu học, tiếp theo lại vào trường học sơ trung.
Thành tích cô bé thường thường, không tính là ưu tú xuất sắc.
Đúng như Lâm Trần Nghiêu nói, cô gặp rất nhiều bạn học.
Đại bộ phận đều coi cô như bạn tốt, đương nhiên cũng có người không thích cô.
Cho dù có thể gặp được nhiều người như vậy, Thời Khiển cũng không thể gặp lại một người quan tâm mình như Lâm Trần Nghiêu..