Nhớ Mãi Không Quên - Bất Gia Đường

Chương 20: Anh thích em



Edit by Kiera
Sau khi trấn an cô gái nhỏ kia xong thì Lục Diễm mới buông cô ra, giúp cô thắt dây an toàn cẩn thận, sau đó mới lái xe đến khu thương mại gần đó để ăn tối.
Trình Niệm Niệm nháo xong một đợt cảm xúc nhỏ thì phát hiện mình đã đói tới mức ngực dán vào lưng rồi, quả thực là hai mắt liền loé sáng, món gì cũng đều muốn ăn.
Đi theo Lục Diễm đi vào một nhà hàng Trung Quốc cổ xưa, vào phòng riêng ngồi xuống ghế, Trình Niệm Niệm rất thích phong cách trang trí của nhà hàng này, chạm vào sờ đông sờ tây, chỉ chốc lát đồ ăn đã được bưng lên, Trình Niệm Niệm lập tức chuyên tâm cúi đầu ăn cơm.
Măm... Ăn ngon ăn ngon, Trình Niệm Niệm vui vẻ lắc lắc cái đầu nhỏ.
Lục Diễm nhìn người đối diện giống như con sóc vậy, hai má nhỏ phình phình lên làm cho người ta cảm thấy rất đáng yêu.
Nhìn cô ăn đến đôi mắt hạnh cong cong đều lộ ra sung sướng, sau đó nhìn thấy cô lén lút bỏ đi những thứ mình không thích ăn, nhướng mắt đập vào tầm mắt anh.
Lục Diễm nhịn không được bật cười, thật là đáng yêu.
Sóc con vùi đầu ăn một hồi rồi buông chiếc đũa xuống nói no rồi.
Anh đứng dậy, ngồi bên cạnh cô rồi lại bế cô ôm vào trong ngực, nghĩ đến việc dạo này cô đều gầy đi rồi, da thịt trên eo cũng thấy thiếu thiếu, nên anh lại dỗ dành cô.
"Cùng anh ăn thêm một chút nữa nhé?"
Cô không chịu nổi được giọng điệu trầm thấp ôn nhu của Lục Diễm như vậy, Trình Niệm Niệm lại bất tri bất giác bị cho ăn rất nhiều, cho đến khi ra khỏi tiệm cơm Trình Niệm Niệm cảm thấy bản thân đã no căng tới mức không đi nổi nữa rồi.
Bị Lục Diễm ôm ở trong ngực, dùng bàn tay giúp mình xoa bụng cho thoải mái, Lục Diễm hỏi muốn đi xem phim hay không, Trình Niệm Niệm lắc đầu, cô chỉ muốn cùng anh vừa đi vừa trò chuyện nhiều hơn thôi.
Vì thế hai người liền lang thang không có mục tiêu đi dạo trong trung tâm thương mại, Trình Niệm Niệm dựa vào khuỷu tay của anh, dán bên eo của anh, nói với anh mấy ngày này mình đã luyện tập vất vả như thế nào.
Trình Niệm Niệm cũng không phải là không thể chịu khổ mà cô chỉ là muốn nhìn ánh mắt đau lòng cho cô của anh, cô thích anh thoả mãn hôn lên trán mình nụ hôn yêu thương của anh ấy...
"Lục... Diễm?"
Giọng điệu hoài nghi cắt ngang bầu không khí dịu dàng giữa hai người, hai người quay đầu nhìn qua, một... một cô gái thành thục hơn so với cô dùng vẻ mặt kinh ngạc vui vẻ nhìn Lục Diễm bên cạnh cô.
Hạ Tâm không nghĩ tới mình tới đây dạo phố lại có thể gặp được Lục Diễm, nhịn không được gọi anh lại tiến lên chào hỏi.
Lục Diễm cảm thấy bên eo mình bị ai đó nhéo một cái, hừ một tiếng, anh cúi đầu nhìn cô gái nhỏ đang giả vờ đoan trang đứng thẳng, cưỡng chế lại ý cười, nhìn về phía người có chút không quen trước mặt.
Trí nhớ cường đại làm trong đầu anh nhớ tới tên của người này, khôi phục lại lạnh giọng nói: "Hạ Tâm."
Hạ Tâm càng cười sáng lạn hơn, gật đầu đồng ý, ánh mắt không biết cố ý hay vô tình phiêu hướng đến Trình Niệm Niệm vẫn luôn đứng bên cạnh Lục Diễm, nghĩ rằng có khả năng là em gái của cậu ấy...
"Đây là bạn gái của tôi, Trình Niệm Niệm."
Một câu nói đánh gãy đi dòng suy nghĩ của Hạ Tâm, cô ấy nỗ lực khống chế lại cảm xúc trên khuôn mặt.
"Xin chào, chị học lớp bên cạnh Lục Diễm, Hạ Tâm, lúc trước sao không nghe tới Lục Diễm nhắc tới em..."
Trình Niệm Niệm cũng là nữ sinh, trực giác giống nhau vẫn phải có, tiểu xấu xa trong nội tâm cô đang vẽ vòng tròn nghĩ có thể lại là một trong những đào hoa của Lục Diễm, trên mặt liền nở lên một nụ cười ngọt ngào.
"Chào học tỷ."
Trình Niệm Niệm cũng dường như không giống làm mình có vẻ keo kiệt, lúc này nhìn thấy thái độ của Lục Diễm cũng cho thấy đây là người không thân, nên cô cũng lười công khai biểu thị chủ quyền của mình.
Lục Diễm đúng thật là cùng Hạ Tâm không có thân, vì vậy anh liền trầm giọng nói lời tạm biệt:
"Chúng tôi còn có việc phải đi trước, hẹn gặp lại."
"...Được,... tạm biệt."
Hạ Tâm cắn cắn môi, nhìn Lục Diễm xoay người lại kéo người bên cạnh vào ôm ấp, góc nghiêng gương mặt đều có thể để lộ ra khóe mắt chứa đầy ý cười cùng sủng nịch.
Hạ Tâm thầm nghĩ đến cảnh lúc nãy Lục Diễm gần như nhu tình hôn lên trán em ấy, hoá ra người đẹp trai lạnh lùng như cậu ấy, cũng có một tình yêu làm cậu ấy đầy ngập ôn nhu như vậy.
Không muốn nhìn người khác tình ý ngọt ngào nữa, Hạ Tâm xoay người lưu lại cho mình chút hâm mộ cùng chua xót.
______
Bên này Lục Diễm cúi đầu tìm xem có chút không vui nào trên mặt cô gái nhỏ không, cuối cùng mở miệng giải thích nói: "Niệm Niệm, anh cùng cậu ấy không thân..."
Cái miệng nhỏ của Trình Niệm Niệm lại chu lên lẩm bẩm lầm bầm: "Không thân còn nhớ rõ tên như vậy..."
Thật ra cô cũng không có không vui, vốn dĩ cũng biết anh rất nổi tiếng, nhưng nghĩ đến việc bạn trai mình lại bị người khác mơ ước nên hơi hơi ghen tuông vẫn phải có.
Sau khi nghĩ xong Trình Niệm Niệm liền xoay người ôm lấy eo anh, lẩm bẩm nói:
"Em tin tưởng anh mà, anh không phải nói em tin tưởng anh sao..."
"Em chỉ là có một chút ghen thôi, chỉ một chút...",
Cô sợ anh không tin nên còn dùng ngón út khoa tay múa chân nói với anh một chút ghen của cô chỉ có chút xíu...
Lục Diễm nhìn cô gái nhỏ đang mở to mắt nỗ lực giải thích làm trong lồng ngực mình cảm thấy trướng trướng, cúi đầu hôn lấy đôi môi đang chu lên, mút nhẹ một chút.
"Ngoan... Anh thích em."
Đây là lần đầu tiên Trình Niệm Niệm nghe anh trực tiếp thổ lộ như vậy, liền cứng họng, hai tay rũ xuống, gương mặt đỏ ửng trừng mắt liếc nhìn anh một cái.
Mặt mày như hoa, ánh mắt giận dỗi của cô như câu lấy tim Lục Diễm, anh lại ôm cô gái nhỏ vào lòng ngực rồi bước đi.
"Anh đưa em đi mua quần áo, đừng câu dẫn anh."
Cái người này!
Trình Niệm Niệm bị ôm đi, trong lòng oán giận, rốt cuộc ai câu dẫn ai chứ?!
Trình Niệm Niệm không bao giờ nghĩ tới Lục Diễm nói mua quần áo là chỉ mua nội y, cô quay đầu nghi ngờ nhìn anh: "Tại sao lại muốn mua?"
"Hôm nay ở lại một đêm, ngày mai anh đưa em về trường."
Trình Niệm Niệm nghẹn lời.
Lục Diễm không chịu nổi ánh mắt tò mò có chút của nhân viên cửa hàng, đành ho nhẹ một tiếng, cúi đầu ở bên tai cô nói:
"Mua thêm vào cái nữa, để ở bên nhà anh."
Sau đó anh liền đi ra ngoài, dựa vào bên cạnh cúi đầu lấy điện thoại ra, chờ cô.
Trình Niệm Niệm bị anh nói có chút đỏ mặt, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi chọn nội y, cô biết số đo của mình, đang chuẩn bị chọn vài kiểu dáng bình thường...
Kết quả tiểu tỷ tỷ trong tiệm lại bát quái muốn đẩy mạnh tiêu thụ mà đưa mình tới chỗ nội y tất cả đều là cái gì nào là ren, khoét sâu còn có vài món nội y tình thú...
Khuôn mặt nhỏ của Trình Niệm Niệm đỏ muốn nóng hết cả lên, cuối cùng cô không chịu được sự nhiệt tình của tiểu tỷ tỷ đành phải lấy hai bộ nhìn ít vải đến đáng thương đi tới quầy thu ngân tính tiền.
Kết quả là Lục Diễm không biết đợi ở đó từ bao giờ, ánh mắt đào hoa mỉm cười nhìn đồ cô chọn, sau đó đưa điện thoại ra đưa cho thu ngân quét mã tính tiền, anh cầm chặt bàn tay đang muốn chạy trốn của ai kia, nắm chặt, mười ngón tay đan vào nhau.
Tâm tình Trình Niệm Niệm thấp thỏm cùng Lục Diễm trở về nhà, vừa vào cửa Lục Diễm liền một phen bế Trình Niệm Niệm lên, đi đến sô pha ngồi xuống, khoá cô lại ngồi đối mặt với anh.
"Niệm Niệm..."
Lục Diễm ôm chặt người đang ngồi trên người mình, từng tấc kề sát, cúi đầu chống trên cái trán của cô.
"Anh cứng rồi."
Trình Niệm Niệm cảm giác được, cách quần cũng có cảm giác được lửa nóng cứng rắn của anh dính vào giữa hai chân cô.
Nóng hừng hực, hoa huy*t mẫn cảm mới vừa bị yêu thương tối hôm qua nhịn không được lại ướt át.
Lục Diễm từ trong túi chọn ra một bộ nội y mới mua, hơi thở cực nóng mang theo hôn ở bên tai cô.
"Đi thay cho anh xem..."
Trình Niệm Niệm nghĩ chỉ là vừa mới hơi hơi liếc mắt nhìn một cái liền không chịu nhìn thẳng, mặt đỏ ửng lên, có chút sợ anh lại giống như tối hôm qua.
"Em... em vẫn còn đau."
Nghĩ đến hạ thân kiều nộn của cô gái nhỏ, hung hăng cắn một ngụm trên môi đỏ:
"Nếu em ngoan ngoãn, anh sẽ nhẹ một chút."