Chuyện gì cần nói thì đã nói hết rồi, khóc cũng đã khóc rồi, cười cũng đã cười rồi. Mặc dù không có thề non hẹn biển gì nhưng từng chữ Phong Phi nói ra đều là lời cam đoan, Hải Tú cảm thấy thời trung học của mình như vậy là viên mãn lắm rồi. Hai đứa dây dưa với nhau thêm một chút rồi tiếp tục thu dọn đồ đạc.
Vừa mới làm người ta khóc xong nên Phong Phi cũng thấy hơi áy náy. Đột nhiên hắn dễ dãi hơn nhiều, Hải Tú muốn đem cái gì về thì hắn đem cái đó, bất kể là tập sách hay giấy nháp gì, miễn là cậu muốn thì bỏ vào túi hết.
Hắn còn trêu cậu: “Thích cái bàn này không? Còn cái ghế này nữa, bục giảng nữa kìa, mang về hết nhé?”
Hải Tú ngượng ngùng lắc đầu: “Mấy cái này có phải của mình đâu… Mà đắt lắm nữa, lần trước cậu đập một cái bàn mà đền đến 200 tệ lận đó.”
Phong Phi giễu cợt: “Nói còn không biết xấu hổ? Tôi là vì ai chứ? Còn không chịu giúp tôi bồi thường tiền.”
“Ừ nhỉ… đáng lẽ tớ phải làm vậy chứ.” Bây giờ Hải Tú mới nhận ra, hối hận nói: “Sao lúc đó tớ không nghĩ tới chứ! Tớ… giờ tớ trả lại cho cậu nha!”
Phong Phi nhìn cậu đầy hứng thú, Hải Tú lấy ví của mình ra, lấy hết tiền đưa cho Phong Phi, ngượng ngùng nói: “Sau này tớ có tiền… tớ cho cậu hết.”
Hải Tú suy nghĩ một lúc thì lắc đầu bổ sung thêm: “Trừ tiền đưa cho mẹ ra, còn lại… cho cậu hết.”
Phong Phi bật cười, gật đầu nói: “Ừ.” Hắn bỏ ví tiền của Hải Tú vào bọc sách, “Xong rồi đó! Đi chưa?”
Hải Tú kiểm tra lại lần nữa bàn học và tủ đồ của hai người rồi gật đầu đáp: “Hết rồi.”
Cậu nhìn quanh phòng học, đột nhiên lại cảm thấy không nỡ.
Một năm trước, cô Nghê biết chuyện trước đây của cậu, cổ vũ cậu bước ra khỏi lớp vỏ bọc của mình bằng cách giao cho cậu nhiệm vụ thu phát bài tập. Ngày đó – lần đầu tiên phát bài tập đó – chuông vừa vang lên, trong tay cậu còn hai quyển, không biết phải phát cho ai.
Lúc ấy Hải Tú không biết Phong Phi là ai, dựa vào trực giác của mình phát đại hai quyển bài tập đó. Xác suất phát sai là 50%, Hải Tú trúng luôn cái phần sai đó.
Mà lúc ấy Phong Phi lại tưởng rằng học sinh mới này muốn đùa giỡn hắn, tan học thì cầm bài tập qua, suýt chút nữa là hù chết học sinh mới chuyển trường kia rồi.
Hải Tú nhìn hắn, thầm nhủ rằng mình quá may mắn… May mắn vì phát sai hai cuốn bài tập ấy.
Nếu không… Người tốt như Phong Phi, sao có thể đến lượt cậu đây.
Phong Phi bật cười: “Suy nghĩ gì mà ngu người nữa rồi? Đi thôi!”
Hải Tú vội vàng đáp lại, cậu đeo túi sách lên, tay thì ôm thêm một chồng sách bự nữa, theo Phong Phi ra khỏi lớp rồi xuống lầu.
Từng bụi từng bụi hải đường trong sân trường vừa qua mùa nở hoa, mưa và gió lớn đã thổi hoa bay khắp nơi, cánh hoa phiêu phiêu bay trong gió. Phong Phi và Hải Tú ôm sách đi qua liền dính hoa đầy cả người. Hải Tú ngẩng đầu nhìn – trên cành cây hải đường đã xuất hiện quả nho nhỏ rồi.
Khóe miệng cậu nhẹ nhàng cong lên, nhỏ giọng nói: “Tiếc quá, không tìm được cô Nghê… Tớ muốn chào tạm biệt cô.”
“Có điểm rồi còn quay lại mà, đâu phải không gặp được nữa đâu.” Phong Phi làm ra vẻ bí ẩn, trong mắt còn chứa đựng ý cười xấu xa, “Tôi không muốn cô ở đây hôm nay. Đám vừa thi xong kia đều như phát rồ cả lũ, ai biết bọn nó sẽ làm gì chứ?”
Hải Tú nhìn thầy chủ nhiệm bị một đám con trai ép đến leo cây cách đó không xa thì rầu rĩ không thôi. Cái cây to lớn kia đã ở trường cả trăm năm rồi, bây giờ lại bị thầy chủ nhiệm cả người đầy phấn ôm chặt lấy, còn tức giận mắng to liên tục. Dưới tàng cây là cả đám học trò láo nháo không ngừng, nắm tay nhau vây cây đa lớn lại, vừa nhảy múa vừa chụp hình lưu niệm với thầy chủ nhiệm đang đu cây.
Hải Tú không biết phải nói gì, nuốt nước miếng, gật đầu đáp: “Ừ… Cô Nghê đừng nên tới đây.”
Hai đứa như chìm vào trong hương thơm của hoa hải đường, sải bước ra khỏi cổng trường.
Trên góc bảng của lớp 12-7, xuất hiện hai hàng chữ được viết bằng phấn.
— Phong Phi từng đi du lịch qua đây.
— Hải Tú cũng đi du lịch chỗ này.
Nghê Mai Lâm vừa thành công trốn khỏi đám học sinh giờ đang đứng trước tấm bảng, mỉm cười nhìn lời nhắn của Phong Phi và Hải Tú để lại. Cô cầm phấn lên, viết thêm một câu vào phía dưới.