Liên Châu trợn tròn mắt: "Cô xâm nhập vào hệ thống của tôi?"
Vân Mạt nhàm chắn xoay xoay cổ, sao ai cũng cảm thấy cô là hacker cao cấp thế nhỉ?
Nếu cô có bản lĩnh này, còn cần phải làm nhân viên phục vụ ở một nhà hàng nhỏ à?
Nếu giám đốc Ôn có thuật đọc tâm, nghe được đánh giá nhà hàng Phỉ Tư chỉ là một "nhà hàng nhỏ" của cô, sợ là sẽ phun cho cô một mặt toàn nước miếng.
"Nếu tôi nói đúng, thì đừng quên trả tiền nhé, khách hàng 80 tinh tệ?" Vân Mạt chậm rãi đánh chữ gửi qua.
Liên Châu nhanh chóng thanh toán 160 tinh tệ: "Tôi muốn xem thêm một chữ nữa, chữ "Ngôn" (言), hỏi bệnh tình thế nào?"
Tinh thần Vân Mạt vẫn rất tỉnh táo: "Ngôn, đầu có chữ Hung, cuối có chữ Cát, trước hung sau cát, bệnh tình này không đáng ngại, nhưng nếu không chữa trị đúng cách, bệnh tình sẽ trở đi trở lại không dứt."
Đọc những lời này, Liên Châu có chút vui vẻ: "Nhưng mà, anh ấy vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, bác sĩ đã kiểm tra rồi, nhưng không ra vấn đề gì cả."
"Nếu cô không ngại, có thể để tôi xem mặt anh ta không?" Vân Mạt trầm ngâm: "Nếu cô không yên tâm, tôi có thể ký hợp đồng bảo mật với cô."
Liên Châu có chút dao động, cô ấy nghĩ đến bệnh tình của anh Hai mình đã bị rất nhiều người biết rồi, cho Vân Mạt xem cũng không sao.
Vân Mạt quan sát thông qua video một chiều, châm chước một lát rồi thở dài, chậm rãi đánh chữ: "Người này huyền châm phá ấn*, ấn đường bằng phẳng, nhuận sắc, trong cuộc đời của anh ta đã định sẵn sẽ có một kiếp nạn nguy hiểm uy hiếp đến tính mạng. Nhưng ấn đường đầy đặn vừa phải, không rộng không hẹp, đại nạn không chết, tất sẽ hạnh phúc đến cuối đời."
*Huyền châm: Vân Huyền Châm là một đường vân thẳng, nằm ở giữa trán hoặc ở giữa Ấn Đường.
Ấn: ấn đường
"Cô... cô có thể chữa không? Không phải cô đã nói, người chưa tận số cô đều có thể chữa ư?" Trái tim Liên Châu trôi lên tận cổ họng, run tay hỏi.
"Không cần chữa, anh ta sẽ tỉnh nhanh thôi." Vân Mạt nhớ lại tướng mạo của Liên Nghệ, bình tĩnh nói.
"Cái gì? Cô nói thật sao?" Liên Châu không nhịn được mà vui vẻ, nhưng chỉ sợ đối phương vì muốn lừa tiền nên mới nói lời hay.
"Không có vấn đề gì lớn, nhưng mà chắc chắn sau khi tỉnh lại sẽ bị suy yếu, nên làm chút dược thiện bồi bổ cho anh ta."
"Anh ấy thật sự sẽ tỉnh lại sao?" Liên Châu lại đặt câu hỏi, cô ấy muốn một câu trả lời thuyết phục.
"Nhanh thì bảy ngày, chậm thì một tháng." Vân Mạt nhìn quẻ tượng trên tay: "Nội quái là Chấn, ngoại quái là Càn, là quẻ vô vọng, Thiên Lôi vô vọng, cửu ngũ hào: vô vọng chi tật, vật dược, hữu hỉ* (1)."
*Thiên Lôi vô vọng: Quẻ số 25 trong Kinh dịch, hào năm: chẳng may vô cớ bị bệnh (gặp tai họa) thì đừng uống thuốc, sẽ hết bệnh.
"Cô... cô có thể nói rõ hơn chút không?" Môi Liên Châu run rẩy vì kích động.
"Không cần vội vã uống thuốc, sẽ tự động khỏi hẳn." Vân Mạt nói: "Được rồi, dừng ở đây thôi, tôi muốn nghỉ ngơi."
"Chờ chút đã, dược thiện làm thế nào?" Liên Châu dùng tốc độ tay nhanh nhất gõ chữ, tiếp tục đặt câu hỏi.
"Cô chắc là cô muốn hỏi tôi chứ?"
"À, à, tôi biết rồi?" Liên Châu không nói hai lời, lần này gửi hẳn 800 tinh tệ ra đây.
Vân Mạt bĩu môi, nhân dân tinh tế đúng là ác thật, luôn dùng phương thức mà cô khó có thể từ chối để thu hút cô.
"Vậy đi, tôi sẽ nghiên cứu một chút, chờ đến khi anh ta tỉnh tôi sẽ đưa cách làm cho cô." Vì danh dự của mình, Vân Mạt không thể không thận trọng.
Dù sao thì mấy ngày nay đã trải qua việc bếp núc đã khắc sâu vào nhận thức của cô một điều rằng: qua mấy ngàn năm tiến hóa, dáng vẻ của động thực vật đã không còn giống như trước kia nữa, ai biết công hiệu của chúng có còn hiệu quả như xưa hay không.
Mấy cái này không thể ăn bừa, cô phải tìm một cơ hội tâm sự với giám đốc Ôn, trước tiên điều chỉnh thực đơn rồi tính tiếp.
"Được rồi." Liên Châu không biết phải nói gì nữa, chẳng qua chỉ một đoạn đối thoại ngắn như thế, đã giúp cô tìm lại được hy vọng đã mất từ lâu.
Mặc kệ đối phương có mục đích gì, ít nhất, hôm nay đối phương cũng đã an ủi cô.
Vân Mạt nhìn đồng hồ, hơn mười một giờ rồi, không biết giám đốc Ôn đã đi ngủ chưa. Quý nhân bận rộn, ngày mai chưa chắc ông ta có thời gian dành cho cô, chi bằng cô đi ngay bây giờ, khéo còn có cơ hội nhờ vả.
"Cốc... cốc... cốc..." Vân Mạt thuận tay chuyển 80 tinh tệ đến "Quỹ 001", sau đó xỏ dép lê vào rồi đi đến gõ cửa phòng 506.
Còn lý do vì sao cô phải gõ cửa mà không bấm chuông á? Là vì cô ấn nửa ngày rồi mà bên trong không có bất kỳ một động tĩnh nào, không biết có phải chuông cửa hỏng rồi không nữa.
"Chuyện gì?" Sắc mặt giám đốc Ôn không giấu được sự mệt mỏi, mở cửa ra thấy cô thì hỏi.
"Ôi, có phải tôi đến không đúng lúc không, ngài đã sắp đi ngủ chưa?"
Vân Mạt nhìn thấy tóc ông ta vẫn còn nhỏ nước, áo T-shirt trên người lộn xộn, hình như vừa rửa mặt xong.
Nhưng mà, chuyện thiếu chủ nhỏ nhà họ Vân muốn làm, không có đạo lý làm một nửa thì ngừng.
Vân Mạt dựa người vào tường, không hề có chút cảm giác xấu hổ và áy náy nào vì đã quấy rầy đến người khác.
"Cô có chuyện gì?" Sự kiên nhẫn của giám đốc Ôn sắp mất hết.
Hôm nay là cuối tháng, là ngày kết toán tiền lương nên ông ta cực kỳ mệt mỏi, đang chuẩn bị đi ngủ. Vân Mạt này, tốt nhất là có chuyện quan trọng.
"Xương cổ của ngài không thoải mái à?"
Vân Mạt thấy ông ta liên tục xoa xoa cần cổ, trong mắt cô khẽ đảo, hỏi một câu.
Giám đốc Ôn gật đầu, thường ngày đa phần thời gian của ông ta là ngồi, mà chuyện của nhà ăn lại nhiều vô kể, không riêng xương cổ của ông ta không thoải mái mà ngay cả thắt lưng cũng rất khó chịu.
Cuối tuần này ông ta còn định đến bệnh viện tiêm một bình dịch dinh dưỡng, tuy rằng chỉ có thể giảm đau trong một thời gian, nhưng có còn hơn không.
"Giám đốc Ôn, nếu không, tôi ấn cho ông vài cái nhé?"
Vân Mạt nịnh nọt nói. Trong "Binh pháp" có nói: Muốn lấy thứ gì, phải cho đi trước. Thiếu chủ nhỏ nhà họ Vân co được dãn được.
"Không cần, chỗ này có chuyên viên mát xa." Giám đốc Ôn đánh giá cô với ánh mắt nghi ngờ, dường như muốn nhìn thấu xem trong hồ lô của cô bán thuốc gì.
"Nhìn sắc mặt của ngài, chứng tỏ bệnh này đã ảnh hưởng đến giấc ngủ? Chuyên viên mát xa sa nếu có tác dụng, vậy mấy khoa vật lý trị liệu của bệnh viện không phải đã sớm đóng cửa rồi ư? Bệnh này của ngài mà không thay đổi thói quen nghỉ ngơi thì không tốt lên được đâu. Nhưng mà tôi có thể giúp ngài làm cho bệnh này không tái pháp, ít nhất trong một tháng."
"Cô nói thẳng mục đích của cô đi."
Giám đốc Ôn cũng không tin tưởng cô, cô bé này chỗ nào cũng tốt, chỉ ngoại trừ cái tật thích chém gió.
"Chính là... Khụ..." Vân Mạt sờ sờ mũi: "Nếu tôi chữa được bệnh, có thể ứng trước tiền lương không."
Giám đốc Ôn thở dài: "Cô vào trước rồi nói."
Thấy công nhân viên lâm vào tình cảnh khó khăn, giám đốc Ôn cũng không phải người vô tình.
Mấy ngày nay, biểu hiện của Vân Mạt quả thật không tệ, ở nhà giám đốc Ôn cũng có con gái lớn xấp xỉ cô, suy bụng ta ra bụng người, ông ta vẫn tương đối đồng tình với Vân Mạt.
Vân Mạt nhìn xung quanh một chút, trong lòng thầm phán đoán.
Đêm hôm khuya khoắt, trai đơn gái chiếc, tuy đối phương tay trói gà không chặt, hoàn toàn không phải đối thủ của cô.
Nhưng vì tránh hiềm nghi, Vân Mạt vẫn cố ý để hé cửa ra.
"Ngồi đi." Vân Mạt chỉ vào băng ghế phía đuôi giường.
Giám đốc Ôn: "..." Đây là phòng ngủ của tôi mà.
Ông ta vốn muốn đề cập đến chuyện thanh toán lương với Vân Mạt luôn, nhưng vẫn chưa kịp miệng, thì đã bị đối phương ấn ngồi xuống ghế.
Giám đốc Ôn mơ màng, ông ta thật sự không ngờ, đối phương chỉ dùng một ngón trỏ ấn vào đầu vai ông ta mà đã khiến cho ông ta không có chút khí lực nào để đứng lên.
Vân Mạt bảo ông ta vươn tay ra, hai ngón tay cô ấn lên mạch đập để bắt mạch.
"Không có vấn đề gì lớn, tôi ấn cho ông hai lần là ổn ngay thôi."
Tuy Vân Mạt không tinh thông Y thuật, nhưng đối phó với loại bệnh nhỏ này thì như vậy là đủ rồi.
Không đợi giám đốc Ôn từ chối, Vân Mạt đã ấn lên cổ ông ta.
Giám đốc Ôn mắc chứng căng cơ bắp, trung y gọi là Tý (2).
Ba loại khí phong, hàn, ẩm kết hợp với nhau tạo thành Tý, cộng thêm tà vật xâm nhập khiến kinh mạch bị ngăn cản không thông, từ đó xuất hiện chứng tê cứng kinh mạch.
Phương pháp xử lý của Vân Mạt là thuận theo hướng vận hành của kinh mạch và vòng tuần hoàn máu để giúp giám đốc Ôn điều chỉnh gân cốt, làm ấm kinh mạch khiến nó nở ra thuận tiện cho việc nạo vét khí hư trong kinh mạch. Nạo sạch khí hư, khí huyết sẽ lưu thông, xua lạnh giảm đau.
"A..."
Tay phải của Vân Mạt vừa ấn vào vai phải của giám đốc Ôn, ông ta đã phát ra tiếng hét chói tai.
Nghe vậy, mặt Vân Mạt đen lại, cô bước vội tới cửa phòng, đá một cái để cánh cửa mở toang ra.
"Tôi nói này giám đốc Ôn, ngài có thể kìm nén một chút không?"
Cả người giám đốc Ôn nhẹ nhàng giống như đang bay, thật sự là ông ta không nhịn được, rất thoải mái, ông ta cảm thấy cả người mình mềm oặt đi.
Còn thoải mái hơn việc truyền dịch dinh dưỡng nữa.
Không phải ông ta chưa từng thử mát xa vật lý trị liệu, hiệu quả thì có đấy, nhưng mỗi lần mát xa ông ta đều đau đến chết đi sống lại, sao có thể thư thái như lúc này?
Cơ bắp nhức mỏi đã được thư giãn, kinh mạch tắc nghẽn được khơi thông khiến ông ta cảm thấy dường như mình được tái sinh, cả người ấm áp, sung sướng. Cực kỳ thoải mái!
"A... a.... Chính là chỗ đó! Dùng lực chút nữa đi!"
Vân Mạt ấn hơn năm phút, sau đó vỗ vỗ vai ông ta: "Xong rồi, ngài thấy thế nào?"
Cả người giám đốc Ôn thoải mái đến độ sắp trượt xuống sàn nhà: "Ơ... đã kết thúc rồi à?"
Vân Mạt: "..."
"Tốt quá hóa dở."
Vẻ mặt giám đốc Ôn tiếc nuối: "À, vừa nãy cô nói muốn cái gì ấy nhỉ?"
"Có thể cho tôi ứng trước một tháng lương không?" Vân Mạt hỏi.
"Được, ngày mai tôi sẽ chuyển khoản cho cô." Giám đốc Ôn nói xong, lại mong chờ hỏi: "Có thể ấn huyệt cho tôi thêm lần nữa không?"
"Mười giờ ngày mai đi, chờ tôi kết thúc công việc đã." Vân Mạt đáp.
"Được, được, tôi chờ cô đến." Vẻ mặt giám đốc Ôn nhộn nhạo.
Tròng mắt Vân Mạt đảo một vòng, nói tiếp: "Cái đó, giám đốc Ôn, tôi có thể mượn một cái vại sành, dùng nguyên liệu nấu ăn trong phòng bếp để nấu cơm cho mình ăn không?"
"Được chứ, được chứ!" Giám đốc Ôn liên tục đồng ý, ánh mắt nhìn cô từ ái, hiền hòa như nước.