Nhớ

Chương 11



Cơn sốt nhanh chóng lui đi nhưng cậu bắt đầu cảm nhận bản thân thật sự không ổn, có nhưng đêm cậu không ngủ ngồi co lại trong góc thẫn thờ nhìn nôi của nhóc, có những lần cầm siết chặt chiếc gối muốn đè nó lên mặt nhóc, có những lần đang ôm nhóc trong đầu cậu lại có suy nghĩ, nếu giờ cậu thả nhóc từ ban công xuống đất sẽ ra sao.

Dần dần cậu bắt đầu suy nghĩ nhiều hơn, suốt hơn 6 tháng nay cậu cứ nhìn nhóc con ngày một lớn mà suy nghĩ, nhưng suy nghĩ vừa lóe lên trong đầu cậu đã bắt đầu sợ hãi, sợ hãi chính suy nghĩ của bản thân.

Nhóc con đang mọc răng nên nhóc ngứa răng cứ cắn loạn, mấy ngày đầu nhóc ngốc ngốc hề hề cắn ngón tay của bản thân mấy lần, sau đó lại khóc toáng lên bởi vì đau, sau đó nhóc dời sự chú ý đến con thỏ bông trong nôi, gặm cắn hết tay chân rồi đến hai cái tai dài dài của con thỏ bông trắng, có khi được cậu cho uống sữa lại cắn cậu, mấy lần cậu muốn đánh nhóc nhưng sau đó lại thả nhóc về nôi lui về góc phòng ngồi nhìn nhóc con lật người ngóc đầu dậy nhìn cậu cười sau đó lại lật người lại nằm nghiêng qua tiếp tục ôm con thỏ bông cắn.

Răng sữa của nhóc vừa móc ra hai cây trắng tinh nhỏ xíu, hiện giờ vẫn đang mọc thêm một cây phía dưới, tuy rằng chỉ mới lú lú ra được một chút nhưng khi cắn vô cùng có lực, hai cây răng chút xíu thôi nhưng khi cắn nghiến cậu lại đau đến nhăn cả mặt.

Hôm nay cậu ôm theo nhóc ra ngoài mua đồ, nhưng khi vô tình đi ngang kệ đựng sữa cậu liền đứng lại tìm đúng loại ở nhà mua thêm về một hộp.

Về đến nhà nhóc con đã đói bụng, ô ô a a nói chuyện với cậu đòi cậu cho nhóc uống sữa.

Cậu xem công thức sau đó pha cho nhóc trước một ít, lúc đầu nhóc khó chịu nhăn mặt đẩy ra nhưng sau đó lại bởi vì đói mà chịu thua uống hết bình sữa, có lẽ do vẫn còn chưa no bụng nên ôm bình sữa quơ quơ.

Cậu pha cho nhóc thêm một ít nữa, nhóc uống sữa xong liền lăn ra ngủ, cuối cùng cậu lại phải ôm nhóc lên để ra ngoài, lần này không đi siêu thị nữa mà là đi đến bệnh viện.

Lần này là khám cho cậu, cậu muốn biết vì sao bản thân lại có những suy nghĩ đáng sợ đến như vậy, liệu cậu không đi khám một ngày nào đó cậu có biến những dòng suy nghĩ đáng sợ trong đầu thành hiện thật hay không cậu không dám nghĩ đến.

Cuối cùng vòng vo một lúc lâu cậu phải ôm theo nhóc đến khoa tâm lý, bác sĩ kiểm tra cho cậu sau đó kết luận cậu bị trầm cảm sau sinh, nhưng là giai đoạn đầu nên sẽ điều trị bằng thuốc, điều đó khá may mắn bởi vì nhóc con vừa bị cậu dụ uống sữa công thức cách đây không lâu, có lẽ như vậy sẽ ổn cho cả hai.

Ôm nhóc con về nhà mà trong đầu cậu không ngừng xin lỗi nhóc, thời gian qua cậu đối xử với nhóc không tốt như trong suy nghĩ của cậu lúc bản thân chưa sinh, một mình cậu phải xoay tới xoay lui để vừa tự chăm sóc cho bản thân vừa chăm sóc cho nhóc, chưa kể còn phải tự nấu ăn cho mình, chuẩn bị bữa ăn dặm cho nhóc rồi dọn dẹp nhà.

Chưa kể việc cậu nhạy cảm với những ánh mắt chế giễu, hay tò mò, có khi lại khinh bỉ, cuối cùng thêm cả cảm giác tủi thân từ bao lâu tích tụ lại đâm ra cậu stress, cậu mệt mỏi, sau đó cậu dần dần bước vào căn bệnh trầm cảm.

Nhóc con đã hơn 8 tháng hiện giờ vô cùng nghịch ngợm bỏ vào xe đi sẽ trèo ra ngoài, hiện giờ nhóc đã biết bò nên chỉ muốn bò đi lung tung nghịch ngợm phá phách cả ngày, không biết tại sao nhóc lại nhanh hơn các bạn cũng trang lứa của mình khá nhiều, cậu từng đọc sách và thấy trong sách có ghi là bé trai sẽ phát triển chậm hơn bé gái một chút, bởi vì nhóc biết bò khá sớm, chưa kể nhóc còn có thể gọi ba nữa, gọi đúng một tiếng thôi những đủ cho những suy nghĩ trong đầu của cậu tan biến.

- B..a ô ô...a...

- Ba đây, đói bụng rồi đúng không Bánh Bao?

- Ô...ô...nha..nha...

Pha cho nhóc con một bình sữa nhóc con tỏ ý khó chịu nhưng cuối cùng vẫn là đầu hàng uống hết.

Cậu dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ sau đó cẩn thận kiểm tra lại sàn nhà mới dám thả nhóc xuống, nhóc con thích thú bò đi xung quanh nghịch ngợm, sau va phải một góc liền mếu máo bò đến chỗ cậu làm nũng ôm chân cậu dụi dụi đầu nhỏ.

- Đau rồi sao, nghịch lắm rồi đấy nhé, đi ngủ đi!

- Ai nha...nha..ô...

Ôm nhóc con lên sau đó cọ cọ vào cái má phúng phính trắng nõn như bánh bao nhóc con vài cái nhóc con khoái chí cười khanh khách.

Đúng là trẻ con, chỉ cần đùa giỡn hay cho cái kẹo cái bánh sẽ quên đi những gì người khác làm gì mình, đối xử với mình như thế nào.

Nhóc con được ôm trong lòng nhanh chóng ngủ say, cậu đặt cái bánh bao hồng hào 9 kilogram xuống nôi sau đó lặng lẽ vén quần áo nhóc lên, ngay thắt lưng và gần mông nhóc có một vết bầm, do hôm trước nhóc tiêm ngừa về hành sốt, nhóc con khó chịu khóc cả ngày khiến cậu mệt mỏi, sau đó nhóc con lại quấy đêm, cuối cùng cậu không kiểm soát được đánh nhóc một cái, nhóc con mếu máo nhìn cậu sau đó nín khóc quay sang hờn dỗi.

Thế là nhóc con chẳng chịu uống thuốc cũng chẳng chịu uống sữa nữa, cậu phải ôm nhóc con vừa xin lỗi vừa hôn nhóc một lúc lâu nhóc mới chịu uống sữa.

Đến nay đã qua hai ngày nhưng có lẽ do cậu có phần hơi mạnh tay hoặc một phần do da nhóc quá trắng nên để lại nguyên vết bầm trên da, mỗi lần tắm cho nhóc cậu liền cảm thấy vô cùng ân hận và tội lỗi.

Nhóc con ngủ say sưa trong nôi còn cậu cứ đứng đó nhìn chầm chầm vào vết bầm trên người nhóc, thi thoảng sẽ vuốt vuốt vào đó vài cái.

Tranh thủ nhóc con ngủ cậu ăn vội bữa chiều, sau đó uống thuốc theo đơn của bác sĩ.

Xong xuôi cậu pha cho nhóc một bình sữa nữa bỏ vào hộp bảo quản, sau đó ôm nhóc dậy, nhóc con vẫn còn ngủ say bị ôm dậy có chút khó chịu cựa mình chu cái môi nhỏ xíu hồng hào ư một tiếng sau đó ngủ tiếp.

Cậu phì cười một cái sau đó ôm nhóc cùng bản thân nằm xuống giường bởi vì cậu muốn mình cùng nhóc con ngủ chung một chỗ.

Nhóc con tìm được hơi ấm bên cạnh liền xoay qua chui vào lòng cậu hừ một tiếng tiếp tục ngủ.

Cậu xoa cái má phúng phính của nhóc một cái, nhóc con khẽ nhíu mày bất mãn không vừa lòng.

Nhóc con nhíu mày quả thật giống hắn, bình thường nhóc con đã rất giống hắn, đến khi nhíu mày lại càng giống hơn, nhưng nói gì thì nói nhóc vẫn còn là trẻ con bởi vì vậy khuôn mặt vẫn mang theo nét non nớt ngây thơ chứ chẳng phải mang theo sự trưởng thành lạnh lẽo như hắn.

Nhìn nhóc con nhiều lúc cậu lại rất buồn, con cậu vậy mà lại giống hắn nhiều đến như vậy, tại sao không giống cậu nhiều mà lại giống hắn nhiều, hắn đâu có cực khổ mang thai nhóc gần 9 tháng, đâu có sinh nhóc ra đâu, tại sao lại giống nhiều đến như vậy, cậu thật muốn khóc.

Cuối cùng cậu mang theo mớ suy nghĩ trong đầu của mình chìm vào giấc ngủ.

Cậu ngủ được một lúc thì nhóc con cựa mình tỉnh dậy, đưa cặp mắt vẫn còn mơ mơ màng màng buồn ngủ nhìn xung quanh, sau đó nhìn thấy cậu đang ôm nhóc nhắm hai mắt ngủ nhóc liền cười một cái lộ ra cây răng trắng tinh sau đó nhóc lặng lẽ thoát khỏi tay cậu.

Nhóc lăn lộn tự chơi một mình sau đó đưa ngón tay nhỏ xíu vào miệng ngậm mút, sau đó lại nhả ngón tay đã dính đầy nước bọt ra, lăn lăn lộn lộn tự chơi một mình, có khi lại kéo kéo một góc chăn cầm chơi, có khi chơi mệt lại lén lén bò đến hôn cậu một cái sau đó lăn xuống chân cậu tiếp tục chơi.

Chơi được một lúc nhóc con lại mệt, nhìn thấy trên tủ đầu giường có một cái hộp mà ba nhỏ của nhóc thường để bình sữa vào, sau đó nhóc lại nghĩ đến cái bụng đói méo của bản thân liền nhanh chóng bò đến gần, vươn bàn tay nhỏ xíu mũm mĩm của bản thân với tới cái hộp bản quản đang làm nhiệm vụ làm ấm bình sữa của nhóc.

Cuối cùng nhóc không biết phải lấy bình sữa ra làm sao, lại cắn cắn nó mấy cái cho bỏ ghét, sau đó loay hoay tự khám phá cuối cùng nhóc thành công đem bình sữa ra ngậm.

Nhóc con vừa chơi vừa ngậm bình sữa sau đó ngủ say dưới chân cậu.

Đến khi cậu tỉnh dậy nhóc con có lẽ vì lạnh mà nằm co ro dưới chân cậu, cậu nhẹ nhàng ôm nhóc con lên thả nhóc về nôi, kéo lại chăn cho nhóc sau đó dọn dẹp lại giường ngủ, vừa nãy nhóc ngủ say nên bình sữa vẫn còn một ít chảy xuống ga trải giường, hiện giờ đã khô thành một mảng nên cậu phải nhanh chóng mang đi ngâm, còn dính một ít lên giường thì lấy khăn thấm nước ẩm ẩm một chút lau.

Sau khi lau xong liền đi hoặc ga trải giường, tuy rằng sữa bị đổ rất dễ giặc ra nhưng còn phải giặc thêm quần áo của nhóc và của cậu suốt ngày nay bởi vì nhóc sốt nên phải chăm hơi cực, hiện giờ mới rảnh rỗi mà đem ra giặc.

Giặc xong quần áo trời đã tối, bởi vì có chút mỏi tay kèm theo chút mệt nên cậu liền tiện tay ra ban công hái hai quả cà chua vào làm món trứng xào cà chua, thế là xong bữa tối.

Nhóc con vẫn chưa tỉnh dậy nên cậu mang nhật ký ra viết, sau đó liền mang mấy bản vẽ đó vẽ từ trước đó ra xem lại một số thứ, cuối cùng sau khi chỉnh sửa vừa ý đem cất đi đã thấy nhóc con đã tỉnh dậy đang ôm con thỏ bông trắng muốt gặm cắn.

Con thỏ bông này đã hứng chịu những dấu răng non nớt chưa cứng cáp của nhóc biết bao nhiêu lần, bởi vì thời gian mọc răng nhóc rất ngứa nướu, không dám cắn cậu nhưng cắn mình lại đau nên con thỏ bông chịu đủ.

Cậu ôm nhóc dậy lau mình sau đó nhanh chóng thay một bộ quần áo khác cho nhóc, xong xuôi liền ôm nhóc đến trước camera gọi cho Thạc Trấn.

Thạc Trấn bắt máy sau đó nhìn thấy cậu đang ôm nhóc con liền vui vẻ nói chuyện, nhóc con nhìn cái màn hình hình loáng hiện lên một khuôn mặt đẹp liền cười khanh khách.

Sau đó cậu duy chuyển đến gần camera hơn để anh thấy nhóc rõ ràng hơn vì vậy mặt cậu cũng chẳng thấy nữa, cậu xoay đầu nhìn đồng hồ còn nhóc nhìn chằm chằm điện thoại, phát hiện một chú đẹp trai sau lưng anh liền nhe miệng cười kêu ba một tiếng thật to.

Cậu tưởng nhóc gọi mình liền chọc nhóc nhưng nhóc cựa quậy tỏ ý không phải nhưng cậu lại không hiểu, tưởng đâu nhóc con không muốn nói chuyện nữa nên cậu phải tắt máy để thả nhóc con xuống đất cho nhóc thoải mái bò đi xung quanh nghịch ngợm.

Nhóc con không chịu liền bò bò đến nôi của mình, sau đó bò đến ôm chân cậu ngụ ý muốn vào nôi chơi với thỏ bông, sau đó cậu theo ý nhóc thả nhóc vào nôi.

Nhóc con ôm con thỏ bông ấm ức cắn một cái thật mạnh, sau đó buồn bã kêu ba nhưng khi cậu đến ôm lại không chịu, lắc đầu kêu ba.

Cậu tưởng vừa nãy nhóc nhận nhầm Thạc Trấn là ba nên đem ảnh Thạc Trấn cho nhóc xem nhóc lại không chịu, sau đó cậu đem ảnh hắn ra, cậu thường đem ảnh hắn ra cho nhóc xem và kể cho nhóc nghe rất nhiều điều về hắn để dỗ cho nhóc ngủ, sau khi kể chuyện về hắn cho nhóc nghe nếu như nhóc vẫn không chịu ngủ cậu thường lấy ảnh cho nhóc xem và bảo với nhóc đó là ba lớn của nhóc.

Sau đó sẽ ôm nhóc thật chặt vào lòng và nói với nhóc rằng hắn phải đi công việc nếu nhóc không ngoan ngoãn ngủ ba lớn sẽ không thương nhóc nữa, sẽ không cần nhóc nữa, sau đó nhóc sẽ ngoan ngoãn nằm trong lòng cậu mà thiếp đi.

Tuy rằng câu nói đó cậu thường dùng để trấn an nhóc nhưng cậu cũng coi đó là một cách dùng để trấn an chính bản thân mình, tự mình thuyết phục  bản thân đừng cố thương hắn, cũng đừng cố nhớ đến hắn nữa, nhưng rốt cuộc cậu vẫn không làm được.

Nhóc con vừa nhìn thấy tấm ảnh liền lớn tiếng gọi ba, sau đó ôm tấm ảnh vào lòng, cả buổi không chịu cho cậu lấy lại, đến khi nhóc đã ngủ say vẫn ôm lấy tấm ảnh, cậu phải nhẹ nhàng lấy tấm ảnh ra bởi vì sợ góc nhọn của tấm ảnh làm nhóc đau.