Nhớ

Chương 26



- Thật ra, cũng không hẳn là nó bị tai nạn, công ty đối thủ vì cạnh tranh với công ty nhà ta, chính vì vậy liền dùng tiền mua chuộc người trong công ty, vừa phá xe nó vừa thuê người tông xe, sau đó có lẽ do cảm thấy tội lỗi nên cậu ta đến nhà và cầu xin sự tha thứ, gia cảnh nhà cậu ta không tốt, vợ bỏ đi để lại hai đứa con nhỏ, đứa lớn sức khỏe không được tốt lắm nhưng vẫn không đến nỗi nào, còn đứa nhỏ từ lúc sinh ra đã bệnh tim, bởi vì thương con nên cậu ta bị số tiền khi che mắt, sau khi phá xe nó xong, cậu ta cắn rứt lương tâm đã ngay lập tức chạy đến cầu xin sự tha thứ, lúc đó ta đã gọi điện cho nó nhưng nó không nghe máy, đến khi được con gọi ta mới biết nó bị tai nạn.

- Như vậy, sau đó anh ấy không nhớ ra chút nào ạ?

- Không, Thái Hanh nó thật sự không nhớ ra bất kì thứ gì về vụ tai nạn, ta cũng thấy thương hai đứa nhỏ nên nói rằng ta không muốn nhìn thấy mặt cậu ta nữa, cậu ta sau đó xin thôi việc, đưa hai đứa nhỏ trở về quê, ta cũng giấu nhẹm tin tức đi, ta không muốn nó biết sự việc sau đó gây khó dễ kiện tụng người ta, tuy rằng cậu ta làm như vậy thật sự ta cũng chẳng muốn tha thứ, nhưng nghĩ đến hoàn cảnh của cậu ta lại thôi, bởi vì Thái Hanh nó cũng chỉ trấn thương đầu nhẹ thôi, hoàn toàn không ảnh hưởng đến tính mạng.

- Hôm đó...anh ấy lái xe đến tìm con...

- Nhưng rốt cuộc giữa hai đứa con đã xảy ra chuyện gì sao, sao nó lại gấp gáp đến như vậy, sau đó...vì sao con lại rời đi?

- Trước đó, mẹ nuôi con phát hiện bị ung thư giai đoạn cuối, con đã cố gắng kiếm tiền, xoay xở tiền khắp nơi, con trước đó ở cô nhi viện, bà ấy và người chồng quá cố không có con, sau khi ông ấy mất bà ấy cả ngày chỉ có một mình thui thủi nên cảm thấy buồn, bà ấy quyết định nhận con nuôi mặc cho cả gia đình ngăn cản, sau đó bà ấy nhận nuôi con làm con nuôi, cả gia đình họ hàng đều quay lưng với bà, lúc cấp bách con không thể xoay xở tiền được, con đã làm hết sức của bản thân, sau đó...

- Sau đó?

- Vào một lần bởi vì quá say, con và anh ấy ngoài ý muốn phát sinh quan hệ một đêm...sau đó con đã bịa việc bản thân đã quay lại cảnh đó, nếu anh ấy không đưa tiền cho con, con sẽ tung video lên...anh ấy ngay lập tức chạy đến chỗ con, trên đường anh ấy bị tai nạn...sau đó anh ấy không nhớ gì cả, cả ngày đều tìm kiếm con, bắt buộc con phải ở bên cạnh anh ấy...

- Cái này ta biết, ta còn biết nó đã từng vẽ một bản thiết kế một cặp nhẫn cơ, ta nghe nó bảo sẽ dùng bản thiết kế đó làm thành một cặp nhẫn để cầu hôn con cơ!

- Vâng, sau đó đột nhiên vào một ngày anh ấy nhớ lại, nhưng lại quên đi thời gian anh ấy mất trí nhớ, hôm đó con phải đến bệnh viện chăm mẹ, anh ấy bảo con đến văn phòng gặp anh ấy, sau đó anh ấy đưa cho con một cái thẻ và đơn nghỉ việc, lúc đó anh ấy còn nói thêm vài câu, đại khái là anh ấy không muốn gặp con nữa...

- Vậy mà khi con đi, nó như bị điên vậy, cả ngày đều không chịu làm việc, cứ ngồi trong nhà thẩn thờ, sau đó làm những việc vô cùng khó hiểu, vậy sau khi con và nó gặp nhau là con đến New York luôn sao?

- Không ạ, con ngay lập tức đến bệnh viện, bác sĩ bảo mẹ con phải phẫu thuật gấp bởi căn bệnh của mẹ con đã chuyển biến xấu, con đến đó, dùng tiền đó phẫu thuật cho bà ấy, nhưng tốt cuộc bà ấy lại chẳng qua khỏi, con ở lại đến khi bà chôn cất xong thì đi, trước đó con cũng đã trở lại công ty muốn gặp anh ấy lần cuối, nhưng vừa bước vào đã bị tiếp tân đuổi ra ngoài, con chỉ kịp gửi trả lại thẻ sau đó đi đến sân bay.

- Mấy người đó thật là, ta có nghe Thạc Trấn nói, con bên đó sống rất khó khăn có đúng không Tiểu Khởi, thằng bé này, phải chi lúc đó ta biết được mọi chuyện, có lẽ con sẽ không phải có cực đến như vậy!

- Không đâu ạ, chỉ có thời gian đầu có chút khó khăn bởi vì con không thuê được nhà, sau đó con chợt nhìn thấy bản vẽ của anh ấy, con đánh liều đem bán, may mắn bán được mức giá không tồi, con dùng số tiền đó để lo cho Bánh Bao thời gian đầu, khi con vừa sinh xong, sau đó con học thiết kế thời trang, cũng có chút tiền, vì vậy cuộc sống của con và Bánh Bao không đến nỗi nào.

- Tiểu Khởi, con đừng cười như vậy, nếu như muốn khóc cứ khóc đi, con cười mà hai mắt con đỏ hoe ta không chịu được, ta thương con như con ruột của ta vậy, chính vì vậy có chuyện gì cứ nói với ta hay Thái Hanh Thạc Trấn gì đó, đừng một mình chịu đựng nữa, mấy năm nay một mình con chịu đựng đủ rồi!

- Mẹ à, con không sao, con qua xem anh ấy một chút được không?

- Tiểu Khởi, bác sĩ bảo con không được xuống giường, con hiện giờ rất yếu, đứa bé vẫn chưa ổn, hiện giờ con chỉ được ở yên trên giường thôi, con muốn gì cứ nói, ta và Thạc Trấn làm giúp con!

- Vậy...mẹ qua xem anh ấy có ổn không...giúp con được không ạ?

- Được rồi, ta qua bên đấy xem nó cho con yên tâm, giờ thì con nghỉ ngơi cho tốt đi đã, nhớ không được bước chân xuống giường đấy!

Hắn ngất đi, sau đó hắn như lạc vào một thế giới khác, hắn nhìn thấy hắn nằm trên giường bệnh đầu quấn băng gạc trắng thấm chút máu.

Hắn nhìn thấy cậu ngồi bên cạnh chăm sóc hắn nhưng hắn có thể đứng ở một phía xa châm châm nhìn.

Hắn thấy "bản thân" trên giường bệnh tỉnh lại, nắm tay cậu làm nũng kêu chồng nhỏ, cậu ngây người mặc kệ "hắn" nắm lấy hai tay cậu, sau đó ôm ôm cọ cọ cậu.

Cậu phải dụ dỗ hắn nằm xuống sau đó gọi bác sĩ vào, bác sĩ vào khám sau đó bảo "hắn" bị mất trí nhớ tạm thời, hắn nhận ra một số người, còn một số người không nhận ra, cũng có nhầm lần một số người, những người bị nhầm nặng nề nhất đó chính là cậu, hắn nhầm cậu thành chồng sắp cưới.

Sau đó hắn thấy hắn đeo theo cậu, nằng nặc đòi xuất viện, không muốn ở lại bệnh viện, sau đó cậu chỉ còn cách chiều theo ý hắn, làm giấy cho hắn xuất viện.

Hắn nhìn thấy "bản thân" khi đó bám dính theo cậu, cả ngày đều bám dính theo, khi đến công ty cũng dính lấy như sam.

Và đương nhiên, hắn chỉ mất trí nhớ chứ hoàn toàn không bị ngốc, buổi sáng hắn ngây thơ hiền lành, đối với cậu không hề có một chút đáng sợ nào, nhưng đối với người khác lại như một con quỷ satan đến từ địa ngục khát máu, vô cùng đáng sợ.

Tiểu Khởi của hắn rất giỏi, có thể cả ngày chạy đi chạy lại ở công ty lo hết việc này đến việc, nhưng khi về nhà lại bắt tay vào dọn dẹp nấu nướng.

-Thái Hanh, anh lại đau dạ dày sao?

- L...lấy thuốc giúp anh!

-Để em nấu cháo cho anh, từ sáng đến giờ gặp đối tác bàn hợp đồng, anh chưa ăn gì cả!

-Anh sẽ không ăn đồ ai ngoài em nấu đâu!

Cậu vừa nhanh chân nhanh tay đi nấu cháo vừa chuẩn bị nước ấm và thuốc cho hắn, sau khi hắn ăn xong cháo và uống thuốc cậu còn bắt hắn phải đi nghỉ sớm, còn phần công việc của hắn cậu phải mất đến cả đêm để hoàn thành.

Nhưng cứ tầm cách một ngày, cậu dọn dẹp nhà cửa thật nhanh, chờ đợi đến khi hắn nghỉ ngơi cậu liền mất tâm, sau đó trở lại phòng với đôi mắt đỏ hoe, không những rời khỏi nhà, có nhiều khi cậu chạy ra chỗ nào đó vắng nghe điện thoại sau đó trở vào, liên tục dụi mắt bảo bụi bay vào, "hắn" đương nhiên tin đó là sự thật và giúp cậu thổi mắt.

Chỉ có hắn đứng từ phía xa kia thấy được, cậu nghe cuộc điện thoại từ bệnh viện gọi đến, những cuộc điện thoại báo bệnh của bà trở nặng, hay những cuộc điện thoại gọi đến nói bà phải xạ trị và cần tiền, cậu bất lực chỉ có thể hít sâu một hơi, lau đi giọt nước mắt vừa rơi xuống trở vào trong.

Sau đó dường mặt đất rung chuyển, hắn nhắm hai mắt thật chặt tay ôm đầu, đến lúc mở mắt ra lại thấy cậu chạy vội chạy vàng từ bên ngoài về nhà, cả người ướt sũng, cả khuôn mặt cậu chẳng phân biệt được nước mưa hay nước mắt nữa, cậu cắn đôi môi đã lạnh đến trắng bệch nằm trong lòng hắn rấm rứt khóc, sau đó lại mệt mỏi thiệt đi cho dù bản thân vì lạnh mà không hề dễ chịu.

Sau đó khung cảnh như quay ngược lại, cậu từ bệnh viện vội vã đội mưa trở về nhà, bác sĩ bảo bà đã rất yếu, bà không còn đủ sức khỏe để xạ trị nữa, chỉ còn một cô hội cuối cùng, phẫu thuật, cho dù cơ hội sống không cao nhưng đó là cách cuối cùng để kéo dài sự sống của bà, phía bệnh viện bảo cậu chậm nhất cũng chỉ có thể để bà nằm lại thêm ba ngày, nếu như không gom đủ tiền phẫu thuật chỉ còn cách đưa bà về nhà sống được ngày nào hay ngày nấy.

Khung cảnh lại một lần nữa chuyển đi, hắn nhìn thấy bản thân ôm lấy cậu từ phía sau, người cậu khẽ run lên.

- Tiểu Khởi, nếu em không ổn, hãy nói với anh, anh sẽ ôm em, nhé!

Đó là khi, cậu bị đồng nghiệp chơi xấu, đem nhưng lời nói không có thật và cũng chẳng hay ho gì bêu riếu cậu, nhưng cậu chẳng thể nào minh oan được, bị nhiều người đồn đãi tiếng xấu không hay, nói nhiều điều khó nghe về cậu, nhưng cậu chỉ có thể âm thầm chịu đựng mà không hé răng nửa lời.

Sau đó, khung cảnh lại được chuyển sang một cảnh khác, hắn nhìn thấy cậu ở công ty bận rộn chạy qua chạy lại khắp nơi mặc kệ tiếng mắng nhiếc mà cố gắng hoàn thành công việc của mình, còn bản thân đang nằm ở nhà chịu đựng cơn đau đầu, đó...chính là cái lần hắn nhớ và đó cũng là lí do khiến cậu và hắn xa nhau.

Hắn nhớ lại, hắn nhìn thấy khi đó bản thân đã từ ở nhà chạy đến công ty gấp gáp đến độ nào, khi ấy khuôn mặt hắn lạnh tanh, lạnh đến rùng người, hắn trở về phòng riêng từ lối sau và tất nhiên, hắn xử dụng thang máy dành riêng cho hắn thay vì chen chúc hay phải đứng đợi như cậu.

Hắn gọi cậu lên phòng, sau đó bản thân đã lạnh lùng đối xử với cậu như thế nào, lúc cậu xoay đi hắn đứng từ phía xa nhìn thấy nụ cười của cậu mà đau lòng, cậu rất hay cười, nhưng chẳng phải là nụ cười hồn nhiên trong sáng như những năm đầu khi cả hai nước vào đại học, nụ cười năm đó đến nay dường như hắn sẽ chẳng còn được nhìn thấy nữa.

Nụ cười trong sáng kèm theo đôi mắt mèo thích thú sáng hẳn lên chẳng còn nữa, thay vào đó nụ cười kia hết tám phần xã giao và hai phần gượng ép, đôi mắt khi cười chẳng còn vui vẻ nữa, thay vào đó là đôi mắt lạnh nhạt, biểu tình vô cảm.

Nụ cười đó dường như trở thành một vỏ bọc hoàn hảo cho cậu, vỏ bọc hoàn hảo kèm theo câu nói em vẫn ổn hoàn toàn che giấu đi được một Mân Doãn Khởi hoàn toàn không hề ổn, một Mân Doãn Khởi tỏ ra mạnh mẽ bởi vì sợ nếu bản thân yếu đuối ai sẽ là người che chở cho cậu, cho Bánh Bao.

Khung cảnh trước mắt dần dần biến mất, để lại hắn ở giữa một khoảng không trắng xóa, hắn cứ đi mãi đi mãi chẳng hề xác định được phương hướng, cũng chẳng nhẹ thấy gì, nhưng hắn đi về một hướng, nơi đó hắn cảm thấy bản thân nhẹ nhõm, hắn cảm thấy tim mình rung động và cảm thấy dường như bản thân thật sự nên đi về phía đó.