Nhớ

Chương 30



*lưu ý* khi nào Bánh Bao được cô giáo hay người khác gọi là Jack là lúc Bánh Bao nói tiếng Anh, còn lúc gọi Tiểu Phong hay Bánh Bao là tiếng Trung Quốc nhé!

Hắn đưa nhóc con đến trước cửa lớp  để nhóc tự tháo giày, sau đó tự xách balo cùng túi đựng cơm hộp vào lớp học.

- Tiểu Phong, chào buổi sáng!

- Chào cô ạ!

- Tiểu Phong ngoan quá, đưa balo và túi đựng cơm hộp cô cất cho nhé!

- A, vâng, cô làm phiền con rồi ạ!

- Phải nói là, con làm phiền cô rồi ạ, mới đúng nhé Tiểu Phong!

- A, vâng, con làm phiền cô rồi ạ!

- Tiểu Phong thật ngoan, giờ con vào chỗ ngồi chơi với các bạn đi nhé!

- Dạ...vâng...

Nhóc con lủi thủi ôm con thỏ bông đi đến chỗ ngồi sau đó nhìn các bạn chơi với nhau vui vẻ.

- Tiểu Phong, con không chơi với các bạn sao?

- Cô...con...con...

- Jack à, con đừng quá lo lắng nhé, cứ bắt chuyện với các bạn đi, các bạn cũng sẽ chơi với con mà!

- Cô ơi...con sợ lắm...các bạn...không thích con...

- Jack, con đừng quá lo lắng mà, các bạn chỉ thấy con lạ nên chưa dám chơi với con thôi, các bạn không có ghét con đâu!

- Nhưng mà...cô ơi...con chơi một mình có được không?

- Thôi nào, nếu Jack không có ai chơi cùng thì chơi với cô nhé!

- Nhưng mà...con...không muốn chơi...con ngồi đây được không cô?

- Haizz, thôi được rồi, vậy con ngồi đây ngoan nhé Jack, hay con ra chơi đồ chơi đi nhé!

- Dạ con chơi với em thỏ bông là được rồi ạ!

Nhóc con ngồi đó chơi với thỏ bông, sau đó cả lớp đến giờ ngủ, sẽ ngủ từ mười một giờ ba mươi trưa đến một giờ trưa.

Ngủ dậy sẽ xếp hàng đi đánh răng rửa mặt, sau đó sẽ đến giờ chơi bên ngoài sân, nhóc con mặc dù không thích những vẫn sẽ ra ngoài, nhóc con ôm chặt thỏ bông vào mỗi khi sợ hãi và hiện giờ cũng vậy, nhóc ôm thỏ bông ra sân, muốn kiếm chỗ nào đó ít người, nhưng do đi có chút nhanh nên va phải một đứa nhỏ khác, thế là nhóc ngã dài ra sân.

Nhóc con hai mắt nhanh chóng ngập nước, nước mắt rơi xuống trên gương mặt bầu bĩnh non nớt.

- Hức hức...oa oa oa...

Đầu gối nhóc bị trầy và chảy máu, các bụi trên sân trường do nhóc ngã mà bám vào vết thương, quần áo của nhóc cũng bị bụi bậm làm dính dơ một mảng quần, quần do bị ngã mà rách mất một mảng.

- Cậu có sao không?

- Hức...cô ơi...hức...oa oa oa...(lúc này Bánh Bao nói tiếng Anh)

- Cậu có sao không?

Nhóc con nín khóc, mở to mắt nhìn cậu bạn trước mặt, hóa ra ngoài cô giáo ra cũng có người hiểu nhóc nói gì.

Chỉ thấy sau đó cậu bạn kia chạy đi đến chỗ cô giáo, kéo kéo áo cô, cuối đầu nói gì đó.

- Jack, em có sao không, em có muốn về nhà không?

- Cô ơi...con đau...hức...

Cô giáo hoảng hốt nhanh chóng ôm lấy nhóc con đưa đến phòng y tế vệ sinh vết thương, cậu bạn kia chạy theo với đôi chân ngắn cũn cỡn, thiếu chút nữa đã vấp ngã.

- Cô ơi, bạn có sao không cô?

- Jack chỉ bị trầy nhẹ thôi, con yên tâm đi nhé Tiểu Hiên!

- Vâng cô, con xin lỗi! Cho tớ xin lỗi cậu nhé!

Cậu bạn kia xoay qua cười nói với nhóc, nhưng nhóc vẫn còn nhát, không dám nói chuyện với cậu bạn.

- Được rồi, Jack cô đưa con về lớp ăn trưa trước nhé, con có muốn về nhà hay không? Nếu con muốn về cô sẽ gọi cho ba lớn con!

- Không cô ơi, con muốn ở lại trường ạ!

- Vậy giờ cô đưa con về lớp trước nhé!

Bánh Bao được cô giáo ôm về lớp, Tiểu Hiên cũng lẽo đẽo theo sau lưng cô giáo, theo cô về lớp.

Nhóc con nhìn cậu bạn lạ mặt lẽo đeo theo sau cô giáo có chút tò mò, nhưng vẫn chưa dám hỏi.

Cô giáo để nhóc và Tiểu Hiên ở lại, cô đi hâm nóng thức ăn cho nhóc và mang phần cơm cho cậu bạn lạ mặt kia, bởi vì Tiểu Hiên nói muốn ở lại ăn cơm với cậu.

- Xin chào cậu, cậu biết nói tiếng Trung Quốc không?

Nhìn thấy Bánh Bao khẽ gật đầu một cái, cậu bạn kia liền nói tiếp.

- Tớ tên là Louis Tuan hoặc là Tuấn Hạo Hiên, cậu có thể gọi tớ là Tiểu Hiên! Tớ mới chuyển đến sáng nay!

- A...tớ tên là Jack Man...Kim Hạo Phong, có...có thể gọi tớ là Bánh Bao hoặc Tiểu Phong...

(Đoạn đối thoại của hai nhóc là tiếng Anh, hai nhóc chủ yếu sẽ dùng tiếng Anh để giao tiếp nhé!)

- Vậy chúng ta làm bạn nhé!

- A, làm bạn...được thôi!

Tiểu Hiên chìa ra một viên kẹo chocolate, sau đó cười thật tươi nói với nhóc.

- Vì cậu đã là bạn của tớ nên tớ mới cho cậu đấy nhé!

- Cảm...cảm ơn cậu...rất nhiều!

- Tiểu Phong, Tiểu Hiên bữa trưa của hai em đây, ăn ngon miệng nhé!

- Cảm ơn cô ạ!

- Cảm ơn cô.

- Bánh Bao này, cậu ăn được rau á, cậu giỏi thế?

- Ngon...ngon lắm...ba lớn tớ làm...ngon lắm!

- Thật sao, nhưng tớ không thích rau!

- Cậu...có muốn...ăn thử không? Ngon lắm đấy!

Nhóc con nói chuyện được vài câu đã bắt đầu bạo dạn hơn, đã tự tin hơn với người bạn mới.

- Cô ơi, con không ăn cá!

- Cậu không ăn được sao? Nó không ngon sao?

- Không phải, tớ bị dị ứng, nếu ăn sẽ bị ngứa!

- Cậu bị dị ứng, sao lại ăn cơm ở trường, ở trường hay có món cá lắm!

- Ba nhỏ tớ không có thời gian, ba lớn thì...tớ thà bị ngứa nổi mẩn còn hơn!

- Vậy...hay là...cậu ăn chung với tớ nhé, ba lớn tớ chuẩn bị nhiều lắm, tớ không thể ăn hết được!

- Nhưng mà, ba lớn cậu đã mất công chuẩn bị nó cho cậu mà, cậu cứ ăn đi nhé, tớ sẽ đi xin cô sữa!

- Đừng...đừng đi mà...ở đây ăn trưa với tớ đi...nếu ba tớ biết cậu chịu chơi với tớ...chịu ăn cơm trưa với tớ chắc chắn ba vui lắm!

- Vậy...tớ...tớ ăn bữa trưa với cậu nhé, Bánh Bao.

- Đây này, đừng có ngại nhé!

- Oa ba cậu nấu ăn thật ngon, ước gì ba mình cũng nấu được như vậy nhỉ!

- Đây là ba lớn tớ nấu đấy, ba nhỏ tớ cũng nấu ngon lắm luôn!

- Cậu sướng thật đấy, ba nhỏ tớ là ca sĩ, phải thường xuyên đi xa nhà, ba lớn lại bận vẽ bản thiết kế, cô bảo mẫu lại không muốn nấu ăn cho tớ.

- Vậy, ngày mai tớ sẽ bảo ba tớ nấu thêm cho cậu nhé, như vậy có được không?

- A...không được đâu, như vậy sẽ phiền đến ba cậu lắm đấy!

- Không đâu...ba tớ không phiền đâu!

Nhóc con cùng cậu bạn vừa quen biết chưa xử lý sạch sẽ phần cơm hộp, sau đó nhóc con mang bánh gấu nhóc thích ra ăn cùng với Tiểu Hiên.

Cả hai vừa làm quen với nhau và chơi với nhau chẳng được bao lâu thì Tiểu Hiên được ba lớn đến đón về, sau khi cậu bạn được đón về trước nhóc liền buồn bã, chỉ vừa chơi với nhau được một chút thôi cơ mà.

Tiểu Hiên về không bao lâu nhóc liền nhìn thấy hắn đến đón, nhóc con vui vẻ hơn hẳn mà ngay lập tức chạy đi lấy balo, chào cô mang giày sau đó chạy ra chỗ hắn.

- Ba lớn!

- Bánh Bao, chân con bị làm sao vậy?

Hắn nhìn thấy nhóc con đeo balo chân đi khập khiễng liền ngay lập tức đến ôm con trai lên kiểm tra.

Sau khi hắn nhìn thấy mấy vết xước ngay đầu gối nhóc sưng đỏ lên liền cảm thấy đau lòng, xót xa.

- Có đau lắm không Bánh Bao, chắc con đau lắm phải không, ba đưa con đến bệnh viện kiểm tra nhé!

- Anh Thái Hanh, phía phòng y tế trường đã sát trùng cho thằng bé rồi, không có gì nghiêm trọng đâu ạ!

- Cảm ơn cô nhưng tôi vẫn muốn đưa thằng bé đi bệnh viện, để kiểm tra cho chắc chắn!

- Vâng, vậy anh cứ đưa bé đi

- Ba lớn, con không sao, vừa nãy con và bạn kia vô tình đụng trúng nhau, con bị ngã, bạn ấy đã đi gọi cô giáo đó ba!

- Con có còn đau không? Hay giờ khoan hãy về nhà chúng ta đến bệnh viện trước nhé!

Hắn ôm nhóc con ra sợ, thắt dây an toàn cho nhóc sau đó hỏi nhóc, hắn vãn muốn đưa nhóc đến bệnh viện kiểm tra, tuy rằng vết thương không nghiêm trọng nhưng lỡ bị nhiễm trùng thì sao.

- Ba, con muốn về nhà cơ, không muốn đến bệnh viện đâu.

- Được rồi, ba đưa con về nhà làm phở cho con ăn nhé, giờ thì con nói ba nghe, hôm nay con đi học có vui không nào?

- Vui lắm ba, sau khi con bị té bạn kia lại nói chuyện với con á, bạn ấy cũng được sinh ra ở New York giống con vậy á, bạn ấy tên là Hạo Hiên, hôm nay con và bạn ấy đã ăn hết phần cơn trưa của con luôn đấy, bạn ấy còn bải con thật sung sướng bởi vì ba nấu ăn ngon đến như vậy.

- Vậy là từ giờ Bánh Bao hết buồn rồi nhé, đã có bạn chơi chung rồi nhé!

- Ba ơi, nhưng mà em thỏ của con bị bẩn mất rồi.

- Chút nữa ba sẽ giặt cho con nhé, con đừng quá lo lắng!

Hắn đưa nhóc về nhà, sau đó bảo nhóc đi rửa mặt rửa tay, nhóc rửa xong liền ngồi ngoan ngoãn trên ghế, đợi hắn làm phở cho nhóc ăn.

- Xong rồi đây Bánh Bao, cẩn thận bỏng đấy nhé, nóng lắm đấy, hay để ba đút cho con ăn nhé!

- Không cần đâu ba, con có thể tự mình ăn được!

- Vậy con ăn ngoan đi nhé!

- Ba lớn không ăn sao ạ?

Hắn xoay lưng vào bếp, sau đó ép cho nhóc một ly nước ép, đặt xuống bàn sau đó kéo ghế đối diện nhóc ngồi xuống.

- Ba ăn rồi, con ăn đi nhé!

- Vậy ba nhỏ đâu rồi ạ?

- Ba nhỏ con ngủ trưa trong phòng chưa có dậy, đừng đánh thức ba, để cho ba nhỏ ngủ đi nhé, ba nhỏ mệt đấy!

Cậu có lẽ mệt thật, sau khi ăn sáng vào lúc mười một giờ trưa thì đánh một giấc đến hiện tại, vẫn chưa có gì gọi là dấu hiệu muốn tỉnh giấc.

- Ba nhỏ lại ngủ ạ...ba nhỏ dạo này ngủ nhiều thật đấy!

Nhóc con vừa nhai thịt trong miệng vừa nói, sau đó ngưng lại một chút nuốt miếng thịt, tiếp tục nói về ba nhỏ.

- Ba nhỏ khó chịu thôi, nhưng sao con không thử hỏi ba nhỏ nhỉ? Biết đâu được con sẽ có một câu trả lời thú vị đấy!

Nhóc con ngưng nhai, ngẩng đầu lên nhìn hắn, đôi mắt long lánh ánh cười, sau đó nhóc cười khúc khích tiếp tục ăn.

- Bánh Bao, phở ba nấu có ngon không, có lẽ thua ba nhỏ của con nấu nhiều lắm đúng không?

- Ba nấu ngon lắm ạ, nhưng thua ba nhỏ, ba nhỏ nấu gì cũng ngon hết!

- Nhóc con!

Hắn nhéo nhéo cái mũi nhỏ hồng hồng của nhóc, nhóc khịt mũi sau đó tiếp tục vùi đầu ăn phở.

- Mà ba ơi, ngày mai ba có thể làm thêm một phần cơm trưa được không ạ?

- Được chứ, ba có thể sẵn sàng làm nếu như đó là ý muốn của bảo bối nhỏ, nhưng ba có thể biết lí do được không?

- Tiểu Hiên, cậu ấy dị ứng với cá, nhưng ở trường rất hay có mấy món cá, ba lớn và ba nhỏ cậu ấy bận việc nên ba có thể làm cho bạn ấy thêm một phần được không ạ?

- Được thôi con trai, đó là việc tốt, bạn của con hẳn một cậu bé ngoan nhỉ, nếu muốn hôm nào con cứ rủ bạn ấy đến nhà chơi, ba sẽ tiếp đãi bạn con thật chu đáo!

- Thật sao ạ, yeah điều đó thật tuyệt vời!

- Giờ thì con phải ăn xong bát phở của con đấy nhé!