Nhớ

Chương 41



Sau khi đưa cậu ra phòng hồi sức cậu tiếp tục hôn mê, đến hơn ba ngày sau mới tỉnh lại, hắn trong khoảng thời gian đó vẫn chưa một lần đi gặp mặt con gái, cứ ngồi cạnh bên trông chừng cậu.

Hắn nhận thấy cậu có dấu hiệu tỉnh dậy liền nhanh chóng chú ý, khi cậu vừa hé mắt ra đã lấy tay che một khoảng trước mắt cậu lại để tránh cậu bị chói mắt, sau đó để cậu quen dần với ánh sáng mới lấy tay ra.

Đỡ cậu nhẹ nhàng ngồi dậy, tránh động đến vết khâu ở bụng hoặc các dây truyền, rót cho cậu một ly nước ấm sau đó chậm rãi giúp cậu uống thuốc.

- Để anh gọi Nam Tuấn vào, em đợi một chút nhé!

- Ừm...

Nam Tuấn nhanh chóng được gọi vào để khám cho cậu, sức khỏe cậu đã ổn định và hiện giờ phải theo dõi thêm, nếu không có gì bất thường thì hai tuần nữa sẽ được xuất viện, còn bé con sẽ ở lại bệnh viện tầm ba tuần hơn, bởi vì bé con hơi yếu nên phải ở lại kiểm tra tổng quát sau đó ở lại để theo dõi.

Cậu được đưa đi kiểm tra sau đó trở về phòng để nghỉ ngơi, hắn lấy chút cháo từ bình bảo quản giữ nhiệt ra, chậm rãi thổi thổi cho bớt nóng sau đó đút cậu ăn từng muỗng từng muỗng một.

- Tiểu Khởi, sau này chúng ta không sinh nữa, không sinh thêm con nữa, lần này là quá đủ rồi...

- Anh...bị làm sao vậy?

- Bé con hành em nhiều quá, lần này thôi đã quá đủ rồi, không sinh thêm nữa, cực khổ cho em nhiều rồi...

- Bé con của chúng ta đâu?

- Con ở phòng trẻ em đặc biệt, mẹ và thím Trương đang chăm sóc con bên đấy!

- Anh đã sang đấy với con chưa?

- Anh chưa sang...

- Sao anh không sang thăm con, anh không thương con sao?

- Tiểu Khởi anh thương em, thương Bánh Bao, thương cả con gái của chúng ta nữa, nhưng anh sợ, em ở phòng phẫu thuật gần hai ngày sau đó mới được đưa ra phòng hồi sức, sau đó em lại hôn mê suốt hơn ba ngày anh còn chẳng muốn rời đi, nếu như mẹ không ép buộc anh về ngủ một chút chắc chắn anh sẽ không rời em nửa bước!

- Em hôn mê sao? Em chỉ ngủ một lúc thôi mà?

- Không, sau khi y tá bế bé con đi em nhắm mặt lại sau đó máu trào ra rất nhiều, em phải truyền đến tận ba bốn bịch máu đấy!

- Vậy sao? Em không biết, em chỉ biết lúc đó đột nhiên em rất mệt, trước đây sinh Bánh Bao xong chỉ một lúc sau em đã ngất đi, nhưng sau đó em chẳng làm sao cả!

- Lúc đó em làm anh sợ lắm đấy!

- Chẳng phải hiện giờ em đã tỉnh lại rồi sao?

- Em dám không tỉnh lại anh sẽ không tha cho con mèo lười nhà em đâu! Giờ thì nghỉ ngơi thêm một lúc đi!

- Khi nào chúng ta mới có thể thăm con vậy Thái Hanh?

- Hiện giờ đã quá giờ vào thăm con rồi, con giờ có lẽ đang ngủ, hơn một tiếng nữa sẽ đến giờ vào thăm con, nhưng em ngủ một lúc đi, chiều nay anh sẽ đưa em đến thăm con!

- Con có ngoan không anh? Có hay quấy đêm không, chắc là phiền mẹ lắm!

- Không phiền, mẹ còn thích nữa, lần đầu tiên mẹ được chăm cháu nên cứ bế con mãi thôi, thím Trương nói mẹ cứ cười cười nói chuyện với con suốt, lúc nào con ngủ mẹ lại chụp ảnh hay gọi điện cho ba để khoe cháu đấy!

- Anh đã nghĩ ra tên cho con chưa?

- Tên con sẽ là...Mân Hạo Nhiên, em thấy thế nào?

- Tại sao phải là Mân Hạo Nhiên thay vì Kim Hạo Nhiên?

- Anh muốn con được mang họ em.

- Con bé sẽ là Heulwen Man và Kim Hạo Nhiên.

- Tiểu Khởi...

- Em mệt rồi, em đi ngủ đây!

- Cảm ơn em Tiểu Khởi,

Hắn ôn nhu hôn lên trán cậu một cái sau đó dự định làm việc thêm một lúc nữa thu dọn tài liệu và laptop, tránh gây tiếng ồn ảnh hưởng đến giấc ngủ của cậu.

- Anh đi đâu?

- À, anh làm việc thêm một lúc sau đó thu dọn tài liệu thôi, không đi đâu cả!

- Anh không ngủ với em?

- Em ngủ đi!

- Anh không ôm em?

- Anh ph...

- Anh không thương em?

- Anh làm một lúc thôi, em ngủ đi Tiểu Khởi, em mệt rồi cơ mà!

- Nhưng anh cũng mệt!

- Anh không mệt Tiểu Khởi, em ngủ đi!

- Anh nói dối, anh gạt em, mắt anh sắp mở hết lên rồi kia kìa!

- Anh đang làm việc mà!

- Anh bỏ một chút được không?

- Được rồi, anh không làm việc nữa em mau ngủ đi!

- Anh...lên giường ngủ với em..được không?

- Được rồi Tiểu Khởi, đừng làm nũng nữa anh chịu không nổi đâu!

Hắn ngay lập tức bỏ luôn tài liệu đang nằm ngổn ngang trên bàn mà đi ngủ cùng cậu, dù công việc có đang gấp đi chăng nữa nhưng bảo bối của hắn vẫn quan trọng hơn.

Giường phòng vip khá rộng và khi cậu được vòng tay ấm áp của hắn ôm trọn vào lòng liền cảm thấy an toàn và vô cùng dễ chịu, chỉ một lúc sau đó đã nằm trong lòng hắn say sưa ngủ.

- Anh xem con bé có đáng yêu không cơ chứ, ngoan lắm đấy nhé, no sữa là ngủ suốt thôi, yêu lắm cơ!

- Em quay cháu cho anh xem thêm một lúc nữa đi, con bé đáng yêu quá!

- Đáng yêu thì anh về đây mà xem đi hừ, đi suốt mấy năm trời anh về thăm tôi được mấy ngày hả?

Bất thình lình cánh cửa phòng chăm sóc đặc biệt được mở ra, trước cửa là người đàn ông tuy đã có tuổi nhưng vẫn còn rất phong độ, đó là người đàn ông mà bà ngày nhớ đêm mong, hiện giờ đã trở về vậy mà còn trêu chọc bà nữa.

- Anh về với em rồi này!

- Anh còn biết đường mà trở về sao?

- Anh đi công tác mà, anh đâu muốn bỏ em ở lại một mình đâu!

- Oaaaa oa oa...

- Bà thương bà thương bảo bối nhỏ nào, ông lớn tiếng quá đánh thức bảo bối có đúng không? Bà đánh đòn ông nha!

Bé con được bà ôm vỗ về vài cái lại ngay lập tức nín khóc, được bà đặt lại giường bé con lại tiếp tục lăn ra ngủ.

- Con bé...giống Thái Hanh quá, nhưng con bé lại đáng yêu hơn cái thằng nhóc cứng đầu kia!

- Con bé giống ba nhỏ hai cái má bánh bao phúng phính với làn da trắng nõn đấy! Anh xem con bé có xinh không?

- Cả ba nhỏ và ba lớn đều xinh đẹp xuất chúng mà, bé con phải được thừa hưởng những gen tốt nhất của hai ba chứ! Nhưng con bé có vẻ giống Thái Hanh nhiều hơn!

- Nhìn vậy chứ bé con tính tình giống ba nhỏ đó nha, con bé ngoan lắm, cực kì dễ chăm, no sữa là lăn ra ngủ khì, khi nào đói mới ư e vài tiếng, cho uống sữa là thôi không quấy nữa! Còn ba lớn nó, thằng Thái Hanh ngày trước em mệt với nó vô cùng, quấy khóc cả ngày không ngoan chút nào cả, ngay cả bảo mẫu cũng bị nó dọa cho chạy, chẳng ai chăm nó được quá một tuần cả.

- Còn thằng bé Thạc Trấn thì ngược lại với thằng nhóc cứng đầu Thái Hanh kia, Trấn Trấn của chúng ta rất ngoan, đói cũng chẳng khóc lấy một tiếng, chỉ mếu máo len lén rơi nước mắt thôi, quá trình trưởng thành của thằng bé cũng chẳng nổi loạn như Thái Hanh, đến sau này anh vẫn chẳng thể tin nỗi, ngày đó thằng bé dám cùng Hạo Thạc trốn qua New York khi hai đứa chỉ có bàn tay trắng!

- Ngày Tiểu Khởi sang New York trong người thằng bé cũng chỉ có 1000 USD! Chẳng hiểu nổi bọn trẻ ngày nay vì sao lại có thể vì tình yêu mà liều lĩnh đến như vậy!

- Ngày đó em cũng liều lĩnh chẳng kém gì bọn nhỏ bây giờ mà, chẳng phải trong ngày cưới ngay trên lễ đường em lại đánh chú rể chảy máu đầu sau đó bỏ trốn khỏi lễ đường sao?

- Haizz, chẳng phải vì ngày đó em lỡ thương anh chàng tay trắng đang nỗ lực lập nghiệp là anh sao?

- Cảm ơn em vì ngày đó đã chọn anh thay vì những người đàn ông khác! Cảm ơn em vì đã tin tưởng một thằng tay trắng như anh!

- Ngày đó em nhìn trúng tay nghề của anh thôi, nếu không phải tay nghề nấu nướng của anh quá tốt có lẽ sẽ chẳng có giờ phút này đâu!

- Oh, đôi tình nhân đang âu yếm nhau sao, con cản trở rồi, hai người cứ tiếp tục thể hiện tình cảm, con ra ngoài khi nào xong cứ bảo con!

Đập vào mắt anh là hình ảnh hai người mà nếu anh không nhìn kĩ số phòng có lẽ anh sẽ nghĩ đó là hình ảnh đôi vợ chồng lớn tuổi đang cùng nhau chăm sóc đứa con nhỏ, và người chồng đang nhẹ nhàng hôn lên tóc người vợ tay vẫn đang bế đứa nhỏ.

- Ta nghĩ con nên về nhà mà âu yếm chồng con, bởi vì chẳng phải mỗi ta mà thằng nhóc kia cũng đang dính lấy Tiểu Khởi đấy!

- Nó ôm Tiểu Khởi ngủ rồi, con vừa từ phòng của em ấy sang! Chồng con anh ấy đi công tác rồi mẹ ạ, mấy ngày nữa anh ấy mới trở về!

- Ganh tị chưa con, chồng con đi rồi con sẽ được ăn cẩu lương mỗi ngày!

- Ganh tị gì đâu mẹ, con đã quen với cái cảnh hai người thể hiện tình cảm từ nhỏ đến giờ rồi, có gì lạ đâu, còn Tiểu Khởi, em ấy hạnh phúc con còn vui lây, em ấy trước đây khổ quá rồi, hiện giờ mà thằng nhóc kia dám làm em ấy khổ nữa con sẽ vặt đầu nó ra!

- Nói hay lắm con, lần trước Trấn Trấn nó tát con trai cưng của anh sưng mặt đấy!

- Con trai, nếu lúc đó ba có mặt ở đó thì chắc chắn thay vì mặt nó sưng lên thì nó chắc chắn sẽ được trận đòn liệt giường!

- Hai ba con anh suốt ngày bạo lực, có tin tối hôm nay em cho hai ba con anh ra đường ngủ không?

- Con sẽ chạy về Trịnh gia ngủ, mẹ không làm khó con được đâu!

- Anh sẽ...

- Sẽ làm sao?

- Nghe theo em nói, không dám ý kiến, nhưng đừng đuổi anh ra khỏi nhà có được không?

- Được rồi, hai ba con anh nghiêm túc đi! Trấn Trấn nghe ta hỏi chút đã!

- Con nghe mẹ cứ nói đi ạ.

- Lần trước con nói muốn con thêm đứa thứ hai, con nói hơn hai năm rồi đấy, con nói lúc Tiểu Khởi còn chưa về nước nữa, mà giờ thằng bé sinh em cho Bánh Bao luôn rồi con còn chưa có động tĩnh gì nữa là sao?

- Haizz, chịu thôi chứ con cũng muốn mẹ ạ, nhưng anh ấy không chịu, thời điểm sinh Tiểu Kỳ là lúc con và anh ấy đang khó khăn, cả con và anh ấy đã sống rất khó khăn trong căn hộ thuê chỉ rộng mười lăm mét vuông, lúc đó thiếu thốn rất nhiều nên Tiểu Kỳ yếu lắm, con bé hay bệnh vặt và số lần ra vào bệnh viện nhiều không kể xiết, quá trình lập nghiệp của con và anh ấy vô cùng gian nan, thời điểm đó sức khỏe con mới sinh nên yếu, mấy lần kiệt sức ngất xỉu phải nhập viện dọa anh ấy sợ đến tận bây giờ.

- Ai biểu con ngày đó chẳng có lấy một lời đã đi mất tích, chúng ta đã tìm kiếm con rất nhiều nhưng kết quả là con số không, đến khi con liên lạc lại cho ta cũng chẳng đề cập gì đến con gái con cả, khi con đưa Tiểu Kỳ về ta đã giật mình luôn đấy!

- Mẹ anh ấy để lại nỗi ám ảnh cho anh ấy suốt một khoảng thời gian dài, đến khi có Tiểu Kỳ chúng con đã quyết định không đề cập gì với mọi người đến con bé cả, phải giấu nhẹm đi, khi đưa con bé về cả hai đứa con phải đắn đo suy nghĩ rất nhiều, khi đó con đã nghĩ đến việc gửi con bé lại cho Tiểu Khởi trông giúp vài hôm, nhưng con bé dính con quá nên bất đắc dĩ phải đưa theo con bé về đấy mẹ!

- Được rồi, chuyện cũng đã qua lâu rồi có đúng không? Và hiện giờ tình hình kinh tế hai đứa đã ổn định và chưa kể mẹ của Hạo Thạc đã chấp nhận hai đứa rồi có đúng không?

- Con cũng nói với anh ấy nhiều lần rồi, nhưng anh ấy không đồng ý nên con chỉ có thể cầu may thôi mẹ ạ!

- Hết cách mà, hi vọng khi Hạo Thạc thằng bé nhìn thấy bé con của Tiểu Khởi và Thái Hanh thằng bé sẽ đổi ý!

- Mẹ cho cháu uống sữa chưa ạ?

- Mẹ vừa cho cháu uống sữa xong, cháu no sữa rồi, con trông chừng cháu xem thay tã lót cho cháu, mẹ và ba về nhà!

- Con có nấu thức ăn để sẵn ở nhà về nhà chỉ cần ba làm nóng lại là được, còn nếu không thì mẹ cùng ba ra ngoài hâm nóng tình cảm cũng được ạ!

- Thằng nhóc này, thôi ở lại giữ cháu, ba con vừa về chắc mệt rồi, mẹ và ba về nhà, chút nữa thím Trương vào chăm cháu thì con về!

- Vâng, mẹ và ba cứ về nhà đi ạ!