Trong hộp là một con gà bóng mượt đã được sơ chế sạch sẽ.
“Diệp Dao ngươi xem này, là gà đó! Con gà này thật béo.” Diệp Ninh vươn đôi tay ngắn ngủn, dùng hết sức nhấc con gà ra ngoài.
Cậu bé chẳng ngại lạnh ôm chặt con gà vào trong ngực, dùng ánh mắt lấp lánh đầy chờ mong nhìn Diệp Dao: “Diệp Dao, chúng ta có thể làm canh gà hầm nấm chưa?”
Diệp Dao: “…… Chẳng lẽ ngươi không tò mò là ai đưa gà tới à?”
“Ai cơ? Không phải hắn là người đưa đồ ăn cho ngươi à?” Diệp Ninh nghiêng đầu, nghi hoặc nói: “Hắn không biết ta là ai, ta cũng chẳng muốn biết hắn là người nào. Chuyện này, cái này……”
Diệp Ninh vắt hết óc suy nghĩ, nói: “Cái này này trong sách gọi là, ừm, bản thân không muốn thì đừng đẩy cho người khác!”
Gương mặt nhỏ tràn đầy kiêu ngạo, mấy ngày nay Diệp Ninh rất nghiêm túc đọc sách, cậu bé nhất định phải làm người thông minh nhất thượng thư phòng!
“Vả lại hắn mang đồ tới cho ngươi vậy chắc chắn là người tốt. Ta tin tưởng ngươi cho nên cũng tin tưởng hắn. Vậy nên Diệp Dao à, hôm nay chúng ta có thể ăn gà hầm nấm không?”
Diệp Dao sửng sốt, tin tưởng nàng cho nên tin tưởng Vân thế tử?
Lần đầu tiên gặp mặt, Diệp Ninh khóc lóc ầm ĩ bởi vì hắn cho rằng nàng nhỏ hơn hắn, Diệp Dao còn tưởng……
Nhìn Diệp Ninh chẳng hề quan tâm đ ến chuyện vừa rồi, ôm con gà như ôm bảo bối, hốc mắt Diệp Dao có chút ê ẩm. Cô bé cố gắng kiềm nén nước mắt, nhìn con gà béo mập vui vẻ nói: “Được, vậy hôm nay chúng ta ăn gà hầm nấm tre!”
Nói đến cũng thật là trùng hợp, gà hầm nấm chỉ còn thiếu gà, không phải bây giờ đã có rồi sao?
Nấm tre tươi loại bỏ phần mũ đen chỉ chừa lại phần thân trắng, rửa sạch rồi xếp ngay ngắn vào trong bát.
Diệp Dao chặt nửa con gà, dùng để hầm canh. Đầu tiên mang gà và nấm tre đi trần qua để loại bỏ phần máu dơ còn sót lại và khử mùi hôi của nấm tre tươi.
Đun nóng dầu trong chảo, xào sơ gà với hành, gừng, hạt tiêu và nêm nếm gia vị. Xào đến khi gà săn lại, cách này sẽ gà hầm dậy mùi, không bị nát mà càng thêm mềm và mọng nước, cũng như giảm bớt thời gian hầm.
Diệp Dao không có đủ gia vị, nhưng cách chế biến món gà hầm nấm cũng rất đơn giản mộc mạc, quan trọng nhất là phải giữ được hương vị nguyên bản của nguyên liệu, đây chính là tinh túy của món này.
Đổ nước sôi và gừng thái lát vào nồi gà vừa mới xào, hầm khoảng ba mươi phút. Lúc mở nắp nồi ra lần nữa, bên trên đã nổi lên một tầng mỡ vàng óng, mùi thơm lan tỏa khắp căn bếp nhỏ.
Hương thơm và màu sắc này, làm Diệp Ninh ở bên cạnh trố hết cả mắt ra rồi.
Hắn lôi kéo tay áo Diệp Dao, ấp úng nói: “Bây giờ đã ăn được chưa?”
“Vẫn chưa được.” Diệp Dao đổ nấm tre vào trong nồi, cô bé còn cho thêm một nắm nhỏ nấm mối, đậy nắp nồi lại tiếp tục ninh với lửa nhỏ.
Hương thơm lập tức bị nắp nồi chặn lại, mùi thịt trong không khí lập tức tan biến. Diệp Ninh mím chặt môi ngăn không cho nước miếng chảy ra.
Diệp Dao vẫn bất động. Qua mười lăm phút, ngay cả nắp nồi cũng không còn ngăn cản được mùi thơm không ngừng tràn ra nữa, một hương thơm khác hẳn với mùi thịt gà bay ra từ khe hở trên nắp nồi.
Diệp Ninh nhìn cái nắp nồi không chớp mắt, lại lần nữa thòm thèm hỏi: “Diệp Dao, thế bây giờ ăn được chưa?”
Diệp Dao chuyên chú canh lửa: “Sắp rồi.”
Một lúc sau, hương thơm tươi mát hoàn toàn hòa quyện với mùi thịt. Diệp hạ nhỏ lửa, đun thêm nửa khắc nữa.
Hương thơm nồng nàn, ngửi được mà không ăn được khiến Diệp Ninh chờ đến mắt sắp tái đi mất rồi. Cậu bé giống như một con chó nhỏ không ngừng hít hà hương thơm trong không khí. May là hôm nay cậu bé không cho Bạch Hổ đến đây, bằng không nó khẳng định còn ồn ào hơn nữa.
Diệp Ninh cố gắng phân biệt mùi hương, có mùi thịt gà, còn có mùi tươi mát của rừng trúc sau cơn mưa, món gà hầm nấm này chắc chắn là rất ngon!