Nhóc Đáng Thương Sứt Đầu Mẻ Trán Ở Tu La Tràng

Chương 35: Tg2 (11)



Khi đặt chân ra khỏi nhà Tống Nạo Tuân, Tuyết Úc ngây người bần thần. Cậu hoảng hốt có cảm giác như bản thân đã rất lâu rồi mới nhìn thấy bầu trời. Uất ức xen lẫn thẹn quá hoá giận, cậu cắn môi bước về phía cổ trạch. Từng bước đi có chút trúc trắc, tựa như đang đạp lên những đám mây bông mềm ngả nghiêng. Tầm mắt cậu có chút tan rã ngẩn ngơ. Đột ngột cậu va vào một vật gì đó cứng cáp trước mặt. Tuyết Úc trì độn vài giây mới ngẩng lên khuôn mặt nhỏ.

Giọng nói buồn rầu rơi xuống từ đỉnh đầu: "...Tuyết Úc, em làm sao vậy?"

Gương mặt rám nắng của Trình Trì rơi vào đôi mắt xinh đẹp. Hắn vận trên người một bộ quần áo đơn điệu màu xám. Người đàn ông vừa trở về từ đồng ruộng, cả người toát ra mùi mồ hôi nóng hầm hập. Mùi hương không quá khó ngửi, nồng nặc khí vị giống đực.

Hắn nâng cánh tay, lau đi dòng mồ hôi đang lăn dài bên trán. Đôi mắt đen nhánh rũ xuống nhìn thiếu niên yêu mị trong lồng ngực. Trái tim loạn nhảy, đôi mắt nhìn chằm chằm tiểu quả phu. Nhớ đến việc Tuyết Úc không thích bị người khác nhìn mình như vậy, hắn tự giác thu hồi ánh mắt nóng rực của mình.

Thật ra, Tuyết Úc không còn sức lực nào mà quản hắn có nhìn mình chằm chằm hay không. Cậu có chút mất tự nhiên mà kéo quần áo, che đi mấy đốm hồng hồng trên da thịt nõn nà.

"Không thấy đường thôi. Xin lỗi đã đụng trúng anh. Đau không?"

Trình Trì lắc đầu. Cả người hắn thô to cục mịch, bị tiểu quả phu nho nhỏ mềm mại như vậy đúng trúng thì có làm sao được. Chỉ là, hắn cảm thấy Tuyết Úc có chút quái lạ. Thoạt nhìn cậu dường như không giống mọi ngày. Nhưng chỗ nào khác biệt thì hắn không nói được.

Biểu tình Trình Trì có chút ngưng trọng. Ngón tay đang nắm lấy sọt tre vô thức nắm chặt. Đến khi bàn tay hắn bị sọt tre bén nhọn đâm đến chảy máu, hắn mới mím môi hướng tiểu quả phu mà hỏi.

"Tuyết Úc, em có phải, có phải bị người hôn rồi không?"

Tuyết Úc vẫn còn đang cúi đầu xem thử bề ngoài mình còn điểm gì khác thường hay không. Nghe hắn nói vậy, cậu ngây như phỗng.

"...Không có. Bộ trong đầu anh không còn cái gì khác hả?"

Mở miệng ngậm miệng đều nhắc đến chuyện hôn hít.

Trình Trì cúi đầu. Đau đớn truyền đến từ ngón tay vẫn không đau xót bằng đáy lòng đang lên men. Biểu tình hắn chất chứa uỷ khuất và khó chịu, tựa như châu báu hắn tâm tâm niệm niệm nâng niu đã bị đoạt đi. Thế mà hắn còn không biết kẻ đó là ai. Gã rầu rĩ vô cùng.

"Thoạt nhìn giống lắm."

Người đàn ông hình thể cao tráng khoẻ mạnh, hoàn toàn không thể liên hệ đến hai từ 'uỷ khuất'. Thế nhưng không hiểu sao trong mắt Tuyết Úc lúc này, hắn giống hệt một con thú non còn chưa mọc răng sữa đang cụp tai giận dỗi.

Cậu cảm thấy hoang đường mà chột dạ, nhẹ nhấp môi đáp lời: "Được rồi, tôi bảo không là không. Anh đang trên đường về nhà đúng không? Mau đi đi."

Trình Trì vẫn nhìn Tuyết Úc không chớp mắt. Chóp cằm cậu hơi hồng như bị ai đó giữ chặt, khoé miệng cũng ửng đỏ khác thường. Thế nhưng Tuyết Úc bảo là không có...

Hắn bèn mang hoài nghi trong lòng đặt dưới lớp giấy niêm phong. Gã nông phu khờ khạo không nghĩ nhiều nữa. Hắn nhấc sọt tre bên tay lên và lấy ra một quả đào hồng hồng, đưa đến trước mặt tiểu quả phu cả người dính nhớp đang đứng đó.

"Trong vườn nhà tôi có một cây đào vừa kết trái, em ăn đi."

Ở nơi đất đá khô cằn này, hái được quả đào chín mọng như vậy thật không dễ dàng gì. Nếu thu hoạch thuận lợi và mang ra chợ, tiền thu về cũng không nhỏ. Nhưng Tuyết Úc không để ý gì nhiều. Cậu chỉ hờ hững ừ một tiếng. Tiểu quả phu nhấc mắt nhìn người đàn ông đang mang chiếc sọt tre cồng kềnh lên lưng. Từng dòng mồ hôi lăn dài trên trán hắn. Cậu thuận miệng bảo.

"Được rồi, lần sau nhớ đội mũ."



Trình Trì có chút giật mình. Trong nháy mắt hắn muốn đem Tuyết Úc bế bổng lên. Đáng yêu muốn chết.

Từ bé đến lớn, hắn chưa từng nghe ai bảo mình phải đội mũ. Lũ trẻ con nông thôn khoẻ mạnh lam lũ, nào có chuyện để ý đến màu da của mình. Đội mũ hay không đều không quan trọng. Nhớ thì đội, không thì thôi. Sợ là cả thôn này chỉ có mỗi Tuyết Úc sợ phơi nắng. Đứng dưới nắng nóng một hồi cậu liền đỏ ửng cả mặt. Thế nhưng dù giang nắng lâu đến nhường nào, da dẻ tiểu quả phu vẫn trắng nõn sạch sẽ như quả cầu tuyết.

Trình Trì phát hiện, sự yêu thích của hắn với Tuyết Úc mỗi ngày đều nhiều thêm một chút. Trước kia hắn không hề có cảm giác gì với nữ nhân, hiện tại hắn chắc chắn rằng tính hướng của mình là nam hài tử.

Tuyết Úc không biết người đàn ông trầm mặt ít lời lại đang loạn nghĩ điều gì. Cậu chỉ muốn vội vã trở về đổi quần áo. Mặc dù mấy ngày nay đa số thời gian cậu cũng chẳng mặc, Tuyết Úc vẫn cảm giác quần áo đã thật bẩn.

Nhớ đến sinh hoạt hoang đường không thể miêu tả mấy ngày nay, tiểu quả phu hạ mắt, lại bắt đầu giận dỗi vô cớ: "Đi đây."

Không đợi Trình Trì trả lời, thiếu niên da thịt trắng nõn vội vàng bước qua. Người đàn ông bị hương vị ngọt ngào lướt qua làm cho sửng sốt. Hắn đè hầu kết xuống, có chút khát khô cổ họng mà gọi với theo.

"Tuyết Úc, em thích ăn đào không? Nếu thích thì bảo tôi, lát nữa hái xong đào tôi sẽ mang qua cho em. Không cần phải trả tiền."

Tuyết Úc mím môi dừng bước chân. Cậu thích ăn quả mọng. Dù ở nông thôn có thật nhiều loại trái cây tươi ngọt, nhưng hầu hết đều là cây quả có chủ. Cậu muốn mua thì phải tốn công chạy lên trấn trên. Nếu có thể bớt công bớt sức trực tiếp mua được thì...

Tiểu quả phu quay gương mặt nhỏ lại. Cậu liếc nhìn sọt tre của người đàn ông: "Tôi mua, trả tiền đàng hoàng."

"Anh muốn bao nhiêu tiền?"

Trình Trì không thích việc Tuyết Úc nói chuyện tiền bạc với hắn. Lông mày nhíu chặt nhưng nhanh chóng giãn ra. Trình Trì nhớ có người từng bảo bộ dạng nhíu mày của hắn thật doạ người. Sợ doạ đến tiểu quả phu, hắn hiếm khi nhíu mày trước mặt cậu.

Người đàn ông sửa sang lại biểu tình, giọng nói lại không nén được sự buồn rầu ủ ê: "Không cần tiền. Là tôi cho em. Nhà tôi mỗi năm đều sẽ giữ lại mấy sọt tự mình ăn. Mấy sọt đào đó vốn dĩ cũng không để bán."

"Nhưng như vậy liền có thể tuỳ tiện tặng người khác sao? Tôi nói nè, người khác bảo anh đưa hết quả mọng anh cũng đưa miễn phí như vậy hả? Có bị ngốc không vậy?" - Tuyết Úc nhíu mi nhìn hắn.

Tiểu quả phu mắng người, thế nhưng giọng nói vẫn thật mềm mại chẳng có chút khí thế nào. Trình Trì cúi đầu im lặng nghe, không có tiền đồ mà liên tục nuốt nước bọt. Hắn nhìn thiếu niên thấp hơn mình cả cái đầu, ngoan ngoãn chờ cậu mắng xong mới vụng về mở miệng.

"Không có cho người khác."

Tuyết Úc sa mạc lời. Cậu cảm thấy bản thân đang làm chuyện vô ích. Trình Trì nhấc mắt hạ mắt, không dám nhìn chằm chằm cậu. Hôm nay Tuyết Úc có chút diễm lệ khác thường, như một đoá hoa xinh đẹp đang bung toả. Hắn nghĩ nghĩ rồi nói tiếp.

"Hơn nữa, trái cây có thể hạ sốt. Ăn nhiều một chút là có thể nhanh chóng giảm sưng."

Hắn cảm thấy miệng Tuyết Úc sưng đỏ như vậy, có lẽ là do tiết trời oi bức. Dù sưng đỏ như vậy cũng trông thật đẹp. Nếu đôi môi tiểu quả phu vẫn đỏ ửng mị hoặc như thế, có lẽ không chỉ một mình hắn sẽ muốn hôn cậu mất. Trình Trì không muốn chia sẻ báu vật của mình cho ai.

Tuyết Úc nghe hiểu lời hắn. Trong đôi mắt ánh nước có chút chột dạ thẹn thùng. Lông mi run rẩy, cậu không dám nói ra nguyên nhân đằng sau bèn chấp nhận lý do thời tiết nóng nực mà Trình Trì nghĩ đến.

*



Tuyết Úc về đến nhà. Cậu nhốt mình trong phòng tắm mà tẩy rửa hơn một giờ. Đến khi cậu tẩy bản thân thành một con cua hồng hồng mới đặt vòi hoa sen xuống. Tuyết Úc loáng thoáng nghe thấy tiếng đập cửa bên ngoài.

Cậu mặc bộ đồ ngủ màu trắng ngắn tay, chậm rãi từng bước nhỏ mà đi ra cửa. Tuyết Úc cứ nghĩ đó là Trình Trì mang đào đến cho mình. Vừa nâng đôi mắt nhìn lên, cậu đối diện với một đôi mắt sâu thẳm. Bắp chân cậu vô thức có chút run rẩy mà lùi về sau.

Nước ấm đã cuốn đi cảm giác dính nhớp kia. Thế nhưng cảm giác kỳ lạ xấu hổ lại âm thầm trở lại. Tuyết Úc nắm chặt lấy tay nắm cửa đến trắng bệch. Giọng cậu run rẩy bật lên: "Làm gì?"

Người đàn ông cao lớn đĩnh bạc đứng đó. Vành tai anh đỏ rực, môi kéo thẳng. Anh nhìn thiếu niên trước mặt, hầu kết lăn lộn lên xuống. Tống Nạo Tuân nắm lấy cổ tay cậu, giọng nói gian nan cực kỳ.

"...Tôi vẫn còn rất khó chịu."

Giãy dụa của tiểu quả phu tựa như mèo nhỏ. Nam nhân nhẹ nhàng bước đến nắm chặt lấy cổ tay cậu, hoàn toàn giam cầm được người vào lòng. Trong chớp mắt, Tuyết Úc nhớ đến trải nghiệm phong phú hai ngày vừa qua. Cảm giác hoang đường kia đã được khắc cốt ghi tâm trong đầu. Vừa bị người đàn ông đụng đến liền đánh thức. Cậu khẽ cắn môi, khó tin mà quát.

"Anh, anh đủ rồi đó!"

Đã qua được bao lâu đâu? Sao anh ta có thể không biết kiềm chế như vậy. Chỉ mới vài tiếng đồng hồ, người này lại xuất hiện ở ngưỡng cửa nhà cậu mà bày ra bộ dáng vô liêm sỉ này.

Tống Nạo Tuân không cần phải ra đồng làm việc. Nhưng lúc này anh cũng cảm nhận được cảm giác khô nóng khi dãi dầu dưới nắng. Anh rũ mí mắt, khàn khàn mà thốt lên hai chữ: "Xin em."

Thật đáng tiếc, tiểu quả phu tuyệt tình lắc đầu: "Đừng có giày vò tôi nữa, được không? Anh, anh muốn lăn lộn thì đi tìm người khác đi!"

Tuyết Úc chau mày, biểu tình thiếu kiên nhẫn. Cậu cố gắng rút tay mình khỏi sự kìm kẹp. Đột nhiên cậu nghĩ đến một chuyện. Ở cổ trạch... còn có Thích Trầm. Nếu cậu có thể ghê tởm hắn khi quấn quít cùng người hắn yêu thầm, liệu hắn sẽ xuống tay động thủ với cậu chứ?"

Nếu vậy cốt truyện thế giới này chắc chắn là an toàn rồi.

Trong lúc Tuyết Úc vẫn còn do dự. Người đàn ông đã bị nghẹn đến nóng bừng cả người thật biết xem xét thời thế mà nắm lấy cằm cậu mà hôn lên. Tựa như đang nhấm nháp một món điểm tâm thơm ngọt, anh tỉ mỉ hôn lên cánh môi vẫn chưa hết đỏ bừng. Chàng trai thoạt nhìn ngây thơ chính trực, không có chút kinh nghiệm luyến ái nào. Một khi đã thông suốt, anh như trở thành một kẻ nghiện lỗ mãng vô cùng.

Không biết từ lúc nào, Tuyết Úc đã bị anh bế lên lầu hai. Cậu bị đè dưới thân người đàn ông. Quần áo xộc xệch, cả người đỏ như tôm luộc. Mười ngón tay nắm chặt gối đầu, thiếu niên hổn hển thốt lên từng chữ ngắt quãng.

"Cửa, cửa...." - Cửa phòng còn chưa đóng.

Từng bước chân nặng nề vang lên trên cầu thang. Tống Nạo Tuân đang kề cận dễ dàng nhận thấy Tuyết Úc đang khẩn trương. Rõ ràng anh không nghe thấy thanh âm đó.

"Làm sao vậy?"

Tuyết Úc không nói gì, nói đúng hơn là cậu không thốt nên lời. Cậu nhìn thấy người đàn ông cao gầy đứng bên cửa phòng. Bên môi vẫn là nụ cười ưu nhã thường trực. Không biết hắn đã đứng đó từ lúc nào, nhìn chằm chằm bên này bao lâu.

Thiếu niên nằm trên đệm giường, áo bị kéo lệch một bên lộ ra đầu vai ẩn hiện dấu răng. Cậu nheo đôi mắt mù sương đã đầy hơi nước. Trong tầm nhìn mờ mịt của mình, cậu nhìn thấy khẩu hình của Thích Trầm. Người đàn ông tươi cười nhìn cậu, phun ra từng câu từ kỳ quái.

"Thật thoải mái sao?"

"Ở dưới lầu vẫn nghe thấy em rên rỉ."