Trong phòng tối đen, chỉ có ô nấm nhỏ tản ra ánh sáng yếu ớt, đóng vai trò như một ngọn đèn.
Dụ An một lòng lo lắng ở trên người Đại Đầu, cũng không có chú ý tới, đêm nay nấm ô nhỏ, rõ ràng ít hơn hôm qua.
Cậu cẩn thận lạt người anh lại, quan sát khuôn mặt đang ngủ của Đại Đầu ở khoảng cách gần.
"Thật đẹp mắt."
Cậu không biết là lần thứ mấy mình phát ra cảm khái như vậy. Nói thầm xong, thấy Đại Đầu còn chưa tỉnh, bèn nhẹ nhàng nắm chặt tay Đại Đầu.
Tạ Trì Uyên đang giả bộ ngủ chờ dị biến thể xuất hiện: "?"
Có chuyện gì vậy?
Hơn nửa đêm không ngủ, nằm sấp bên cạnh khen anh đẹp trai. Đây là thật sự muốn đổi cha cho đám nhóc con à?
Tạ Trì Uyên đè nén cảm xúc, tiếp tục chờ xem cậu muốn làm gì.
Dụ An nắm chặt tay trái đối phương, chóp mũi lại ngửi được mùi thơm mê người, cổ họng cậu thèm ăn lăn lăn.
Giây tiếp theo.
Dụ An đói bụng nhìn mu bàn tay Tạ Trì Uyên, liếm một cái.
Tạ Trì Uyên: "..."
Chết tiệt.
Đứa bé này là làm thật!
Đối với loại chó độc thân lâu năm như Tạ Trì Uyên mà nói, động tác liếm mu bàn tay không thể không mập mờ hơn. Trước kia lúc chấp hành nhiệm vụ, từng thấy người khác tán tỉnh nhau như vậy.
Da đầu Tạ Trì Uyên tê dại, rốt cuộc giả bộ không nổi nữa.
Anh chợt mở mắt, bắt Dụ An đang muốn ăn khuya, ngay tại chỗ.
Ánh mắt Dụ An chống lại anh, cả người đều bối rối.
Dưới ánh sáng lờ mờ, hai người bốn mắt nhìn nhau. Bầu không khí này, lộ ra cổ quái không nói rõ.
Sợi nấm màu xanh lá cây vốn bò đến cửa sổ, cũng ngơ ngác ngừng lại. Hơn nửa ngày, nó yên lặng lui ra ngoài, vội vã chạy về một hướng.
Nấm ô lớn trong chuồng heo, cảm ứng được sợi nấm nhỏ rời đi, nó muốn thu hồi sợi nấm, nhưng lại không khống chế được..
Sợi nấm xanh biếc chạy trối chết, vung chân chạy về phía một cái rãnh nhỏ.
Mà trong khe nhỏ, yên tĩnh sinh trưởng một cây nấm trắng nhỏ.
Hiện tượng bên ngoài cửa sổ, không ai chú ý tới.
Dụ An ở giữa điện quang hỏa thạch, dục vọng cầu sinh rất mạnh lựa chọn nằm thẳng ngay tại chỗ, hắn lẩm bẩm nói: "Tui, tui lại mộng du."
Tạ Trì Uyên thăng cấp nhanh trong quân bộ, hiện giờ lão đại quân bộ lại là thúc thúc thu dưỡng hắn. Hắn muốn quyền có quyền, muốn nhan có nhan, mà thực lực cường đại, gặp được người ái mộ không ít.
Nhưng đây là lần đầu tiên trong đời, anh bị đánh lén thành công bởi một người hâm mộ nhỏ nhìn ngoan ngoãn đáng yêu.
"Tôi là người không định kết hôn."
Nể tình đối phương tuổi còn nhỏ, Tạ Trì Uyên hiếm khi làm người tốt. Anh kiên nhẫn khuyên thiếu niên lạc đường biết quay lại: "Đừng đem tâm tư đặt ở trên người tôi, tôi chẳng những không kết hôn, còn không có bất kỳ ý niệm yêu đương nào."
Những người bên ngoài đánh giá hắn là một cỗ máy giết chóc, lời này không sai.
Hắn chỉ muốn đem tất cả dị biến thể còn có dị loại đều giết hết, về phần chuyện khác, đều không có hứng thú.
Dụ An lén mở mắt ra, cậu nghe có chút mơ hồ.
Cậu chỉ muốn uống một chút máu, tại sao Đại Đầu lại nói chuyện yêu đương với cậu?
Tạ Trì Uyên khuyên nhủ xong, bắt đầu nghiệm thu thành quả: "Tôi biết cậu không ngủ, trả lời tôi một vấn đề."
Dụ An hai tay khoát lên chăn, tránh không thoát chỉ có thể đối mặt.
Tạ Trì Uyên chăm chú nhìn thiếu niên mở mắt ra, giọng nói trầm thấp như đá vụn: "Sau này còn thích tôi không?"
Dụ An thành thật lắc đầu.
"Không thích."
Cậu chưa từng thích mà.
Tạ Trì Uyên tự giác cứu vớt một thiếu niên thiếu chút nữa đi đường vòng, vì thế hài lòng thả cậu ngủ, không truy cứu đánh lén lúc trước của cậu nữa.
Dụ An nhìn anh nằm xuống, cũng một lần nữa nằm thẳng.
Bóng đêm yên tĩnh chảy xuôi, trong phòng trở về tĩnh mịch.
Dụ An hòa hoãn một hồi, mới từ trong cái chết của xã hội bị bắt bình phục lại tâm tình.
Cậu vỗ vỗ ngực, an ủi bản thân xong, nhấm nháp hương vị trong miệng một chút.
Là ngọt!
Rõ ràng chỉ liếm một cái, Dụ An lại có loại cảm giác đói khát trong nháy mắt được giảm bớt.
Loại cảm giác này quá mức tuyệt vời, như là giẫm lên đám mây mềm mại.
Thính giác Tạ Trì Uyên nhạy bén, tự nhiên cũng nghe được động tác nhỏ của Dụ An.
Hai người không nói gì với nhau nữa.
Một đêm nói dài không dài, nói ngắn không ngắn.
Tạ Trì Uyên ngủ một lát, sáng sớm hôm sau liền tỉnh lại.
Không nghĩ tới hắn vừa tỉnh, Dụ An liền chân sau ngồi dậy.
"Đại Đầu, chào buổi sáng."
Dụ An ngồi trên giường, ánh mắt đảo quanh, chậm rãi chào hỏi Tạ Trì Uyên.
Tạ Trì Uyên thấy cậu còn buồn ngủ, thản nhiên nói: "Cậu ngủ tiếp đi, tôi ra ngoài xem."
"Anh mang tui theo."
Dụ An vẫn chậm rãi như trước. Hắn vốn có một chút tức giận khi rời giường, nhưng hiện tại điều kiện không cho phép, hắn liền đem tức giận rời giường của mình nghẹn trở về.
Tạ Trì Uyên không có ý định dẫn cậu đi.
"Cậu giúp tôi hầm khoai tây làm bữa sáng đi, tôi sẽ quay lại ngay."
Tạ Trì Uyên an bài nhiệm vụ cho y, Dụ An nghe vậy, chần chờ đáp ứng.
Ra khỏi nhà.
Tạ Trì Uyên bắt đầu kiểm tra tình hình trong thôn. Ngoại trừ Dụ An, người sống chỉ còn lại có bốn người.
Ba người đàn ông và một phụ nữ.
Trưởng thôn ở vị trí tốt nhất, Tạ Trì Uyên rất dễ dàng đi vào dò xét một phen.
Hắn ở trong nhà trưởng thôn tìm ra một danh sách, là ghi chép danh sách hộ gia đình trong thôn.
28 hộ.
Tạ Trì Uyên thì thào, 28 hộ gia đình, mấy chục người, hôm nay chỉ còn lại có 4 người.
Tốc độ tử vong này quá không bình thường.
Có tang thi ở đây, hơn nữa tang thi lấy người trong thôn làm thức ăn.
Nếu đã như vậy, tang thi vì sao không ăn luôn một lần.
Tại sao chúng lại lựa chọn chậm rãi ăn, mỗi ngày ăn thịt một người trong thôn.
Tất cả không hợp lý, Tạ Trì Uyên nghĩ, khẳng định đều có liên quan đến dị biến thể.
Đầu óc Tạ Trì Uyên chuyển động cực nhanh, trong hiện tượng không hợp lý, anh nhanh chóng suy đoán ra đáp án.
Đó là cơ thể biến dạng A09, điều khiển mọi thứ.
Nó đang chơi trò chơi, trò chơi ăn uống: Không cho tang thi một lần ăn sạch tất cả mọi người, để thôn dân chính mình quyết định, mỗi ngày dùng ai tới nuôi nấng tang thi.
Tạ Trì Uyên ở bên ngoài cả buổi sáng, trực tiếp giải đề.
Mà bạn học cặn bã tiểu tang thi, còn ngồi xổm trước nồi, hết sức chăm chú nhìn nồi hầm khoai tây.
"Không còn muối nữa."
Hắn nhíu nhíu mày, đem đường tìm được rắc vào.
Khoai tây hầm ngọt ngào, hẳn là cũng có thể ăn.
Đến khi khoai tây hầm chín, Tạ Trì Uyên không tìm thấy dị biến thể cũng đã trở lại.
"Đại Đầu, anh về rồi."
Dụ An bưng khoai tây cho anh, ánh mắt lấp lánh: "Tôi làm xong bữa sáng rồi."
Tạ Trì Uyên vẫn lừa gạt như cũ: "Để một lát đi, lát nữa tôi ăn."
"Ùm!"
Hai người ngồi trong phòng, Dụ An thì lôi kéo ngăn tủ tìm kim chỉ.
Hôm qua lúc bị đánh, áo len không cẩn thận bị rách.
Nhân lúc này rảnh rỗi một chút, cậu muốn vá áo len lại.
Tạ Trì Uyên thấy cậu tìm kim chỉ, bê nồi khoai tây hầm ra ngoài đổ.
Dụ An tìm được kim chỉ, liền cắt một miếng vải, bắt đầu vụng về khâu vá.
Cái áo len này mặc vừa vặn, hắn không có quần áo dư thừa.
"Có phải cậu chưa từng khâu vá?"
Tạ Trì Uyên thấy cậu chỉ trong vài phút ngắn ngủi đã đâm ba ngón tay, không nhịn được hỏi.
Dụ An bị hắn hỏi, cảm thấy càng mất mặt.
Cậu nghiêm mặt, không lên tiếng.
Tạ Trì Uyên nhìn y cuối cùng cũng vá lại áo len, lúc này mới hỏi: "Muốn đi ra ngoài với tôi không?"
Tình huống trong thôn hắn đã xem qua, trước mắt cơ bản cũng có thể xác định dị biến thể.
Cho nên, hôm nay hắn sẽ rời khỏi nơi này.
Dụ An không phải người trong thôn, hắn phải mang người đi.
Thời gian trước Bùi Tư và Lục Triều cho rằng đứa bé này đã chết, thật sự đau lòng.
Phải đi ra ngoài.
Dụ An không chút nghĩ ngợi liền đáp: "Tôi không muốn bị bọn họ làm lương thực dự trữ, tôi ăn không ngon."
Tạ Trì Uyên liếc cậu, đánh giá vài lần: "Bộ dạng trắng trẻo mềm mại này, vừa nhìn đã thấy ngon rồi."
Dụ An: "..."
Dụ An nghiêm túc sửa lại: "Tôi ăn không ngon!"
Tang thi ăn cũng phải nôn!
Trong đề tài vô nghĩa này, Tạ Trì Uyên có rảnh cũng không tranh luận với cậu nữa.
Hai người thu dọn một chút, chuẩn bị rời đi.
Trước khi rời đi, Tạ Trì Uyên đã kiểm tra toàn bộ căn nhà.
Dụ An đi theo phía sau anh, nhìn anh cắt sạch tất cả nấm ô trong phòng.
Trong chuồng heo phía sau.
Lúc Tạ Trì Uyên đi qua, nấm ô lớn bên trong đã không còn.
Nhưng trên mặt đất lưu lại máu, còn có mảnh vỡ quần áo trẻ nhỏ, đều không có biến mất.
Tạ Trì Uyên dùng mã tấu vén lên một miếng vải vụn, hắn ngước mắt, nhìn về phía Dụ An: "Dụ An, nơi này từng mọc nấm sao?"
Dụ An gật gật đầu.
"Nấm gì?" Đôi mắt lạnh lùng của Tạ Trì Uyên không nhìn ra cảm xúc.
Dụ An do dự nói: "Rất lớn, lớn hơn tất cả nấm ở đây."
Tạ Trì Uyên nhìn lại quần áo dưới đất, trong lòng hiểu rõ.
Gần đây xuất hiện dị biến thể, đều là lấy nhân loại làm thức ăn, nhưng lại không thể đem nhân loại toàn bộ tiêu hóa.
Hai cái dung hợp cùng một chỗ, vừa còn sót lại tư duy của nhân loại, lại giữ người làm thức ăn dự trữ.
Mà dị biến so với tang thi cao cấp hơn một chút, đại đa số dị biến, đầu óc cũng không tệ.
Không bao gồm ngôi làng này.
"Đi thôi."
Tạ Trì Uyên đứng lên, tùy ý rửa mã tấu trong nước, liền dẫn Dụ An đẩy cửa ra.
Bên ngoài khắp nơi đều là nấm ô nhỏ.
Dụ An nhìn anh cắt nấm ô, cắt đến cuối cùng trực tiếp không kiên nhẫn đốt lửa.
"Anh không đốt được đâu."
Dụ An nhắc nhở anh: "Nơi này quá ẩm, nấm ô dính dính, không thể dùng lửa đốt."
Tạ Trì Uyên thử nghiệm, quả nhiên, không cháy được.
Nhưng đốt không được cũng có phương án dự phòng.
Tạ Trì Uyên xoay người trở về thôn, lúc này đây, mục tiêu của hắn là tang thi.
Dụ An trơ mắt nhìn tang thi bị Tạ Trì Uyên nổ đầu, từng con một.
Cậu nhìn nhìn, đáy mắt có chút hoảng hốt.
"Đại, Đại Đầu."
Dụ An kêu giống như Đại Đầu biến thành người khác, thanh âm lắp bắp: "Anh ở chỗ này đánh đi, tôi, tôi nghe thấy có người kêu cứu."
Tạ Trì Uyên cũng nghe được.
Là giọng của Đường Tân, Đường Tân không kêu cứu mạng, mà là kêu Tạ cha.
Tạ Trì Uyên tăng tốc, sau khi giải quyết xong tang thi trong thôn, chạy tới nơi truyền ra âm thanh.
Dụ An đã sớm chạy tới.
Tạ Trì Uyên muốn giết hết tang thi, phá hỏng trò chơi của dị biến, ép nó hiện thân.
Nhưng hắn không nghĩ tới, dị biến thể là bị ép ra ngoài.
Bất quá dị biến thể quá thiếu đại đức, vòng qua hắn, đi tìm đội hắn để trút giận.
Đường Tân có thể đối phó với tang thi, nhưng đối với dị biến thể..
Anh ta không bằng Tạ Trì Uyên.
Anh ta chính là một hệ phụ trợ, đến phụ trợ Tạ Trì Uyên.
Dụ An dẫn đầu chạy tới, liếc mắt một cái liền thấy nấm ô lớn bành trướng gấp mấy lần.
Nấm ô lớn như vậy, một cái nồi cũng hầm không hết.
Nấm ô giãn ra sợi nấm dày đặc chi chít, sợi nấm đâm vào thân thể người, nhanh chóng hút.
Dụ An chạy tới, mang những người này về phía mình.
"Các ngươi mau tới đây, trốn đi!"
Dụ An cố gắng lê người, trốn tránh công kích của sợi nấm.
Rất nhanh.
Dụ An phát hiện ra một hiện tượng kỳ quái, những sợi nấm này không hề công kích cậu!
Chẳng lẽ là bởi vì.. Cậu là tang thi sao?
Dụ An sắc mặt căng thẳng, một giây sau, liền dang rộng hai tay, lại lấy tư thế gà mái bảo vệ con, bảo vệ người phía sau.
Có Dụ An hơi ngăn cản, Tạ Trì Uyên rất nhanh chạy tới.
Đường Tân vừa thấy anh đến, lập tức kéo Dụ An rút lui.
"Không cần quan tâm, chúng ta nằm thắng."
Đường Tân kéo Dụ An ra phía sau, đặt mông ngồi xuống.
Hắn kiệt sức, nhưng vẫn kiên trì kiểm kê nhân số. Kiểm kê xong, mấy người thở hổn hển, thuần thục xử lý vết thương.
Dụ An cũng tận lực giúp một tay.
Đường Tân ngẩng đầu nhìn cậu, hoang mang: "Cậu làm gì thế?"
Dụ An đưa băng vải cho anh: "Tôi tới tìm con trai."
"Thằng nhóc gì? Cậu ném con đến nơi này à?"
Địa phương thâm sơn cùng cốc như vậy, mất con cũng khó tìm.
Dụ An cúi đầu, tiếp tục xé băng vải.
Hắn một bên xé, một bên phồng lên hai má, không chút nổi giận nói: "Không sao đâu, tui có thể cùng cha con trai đi tìm nó!"
"Cha con trai là ai vậy? Sao hai người lại sơ ý như vậy?"
"Tạ Trì Uyên."
Dụ An bị lải nhải, ném ra một cái tên.
Sau đó, cho nên đội viên may mắn còn sống sót, biểu tình đều trong nháy mắt cứng ngắt.