Nhóc Tang Thi Không Muốn Bị Đánh

Chương 13



Sau khi nhóm người đi ra ngoài, đoàn xe hậu cần chờ ở bên ngoài lập tức nghênh đón.

"Các vị vất vả rồi, người bị thương theo tôi tới bên này. Tạ trưởng quan, tôi có việc.."

Đội trưởng đội hậu cần đang định báo cáo tình hình thì thấy Tạ Trì Uyên đang ôm người, vẻ mặt đông cứng. Hắn nhận ra thiếu niên trong lòng Tạ Trì Uyên chính là người hai ngày trước tự tiện xông vào khu cách ly.

Thấy thiếu niên nhắm mắt trong lòng Tạ Trì Uyên, trong đầu đội trưởng hậu cần hiện ra một suy đoán.

"Tạ trưởng quan, cậu ấy bị thương nặng sao? Chúng tôi chuẩn bị xong thuốc rồi, có thể trị liệu cho cậu ấy bất cứ lúc nào." Đội trưởng hậu cần ân cần hỏi.

Tạ Trì Uyên lạnh nhạt nói: "Không, cậu ấy chỉ ngủ thôi."

Ngủ như heo con, đến bây giờ vẫn chưa tỉnh.

Đội trưởng đội hậu cần nghe được câu trả lời này, miệng hơi mở ra, một lúc lâu cũng không khép lại.

"00."

Chờ hắn phục hồi tinh thần lại, cái miệng đã lâu không nói khống chế không được tuông ra. Hắn mơ hồ nhìn về phía Đường Tân: "Bác sĩ Đường, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?"

Đường Tân mơ hồ nói: "Chính là như vậy thôi."

Đội trưởng đội hậu cần im lặng hai giây, hồi tưởng lại, vẻ mặt kinh hãi, phun ra một câu kéo dài: "Ôi đệt!"

Tui không biết nên diễn đạt ý như nào nên để hình đây, ai biết thì góp ý tui sửa. (chắc kiểu hoài nghi nhân sinh nhưng tui lại hôg biết nên dùng từ gì miêu tả haha)



Tạ trưởng quan đã làm như vậy với người khác, điều này sao có thể chứ!

Những người còn lại cũng bị một màn này làm cho kinh ngạc, nhao nhao kéo Đường Tân bát quái: "Bác sĩ Đường, nói cho chúng tôi một chút, chờ trở về chúng tôi gom tiền mua đồ tốt cho anh."

Đường Tân bị kéo lại.

Đương sự Tạ Trì Uyên trở lại xe, anh đặt Dụ An lên ghế.

Dụ An tay còn đang nắm chặt quần áo của anh, anh hơi tránh ra, đối phương càng nắm chặt hơn.

"Dụ An?"

Tạ Trì Uyên định đánh thức người dậy, nhưng còn chưa kêu ra tiếng, Dụ An đang nhắm mắt, liền rầm rì nổi giận: "Đừng nhúc nhích!"

Tạ Trì Uyên: "..."

Tạ Trì Uyên nhíu mày, chuẩn bị mạnh mẽ kéo quần áo ra.

Dụ An còn đang nhắm mắt, cậu lại càu nhàu, ngữ khí mang theo buồn bực: "Động nữa tui sẽ khóc đó!"

Tạ Trì Uyên nghẹn họng.

Đầu năm nay, muốn khóc còn mang theo thông báo à.

Túi khóc lóc nóng nảy nắm chặt miếng vải trong tay, đầu cũng liên tục chôn vào ngực Tạ Trì Uyên.

Cửa sổ xe mở rộng.

Mấy người vừa mới nghe Đường Tân hàm hồ nói quan hệ Tạ Trì Uyên cùng Dụ An, nửa tin nửa ngờ giả vờ đi ngang qua, quyết tâm tìm hiểu đến cùng.

Kết quả, vừa đi ngang qua cửa sổ xe, liền thấy Dụ An vùi mặt vào lòng Tạ Trì Uyên.

Đội viên ăn dưa: "!"

Trời ạ, quả dưa này là thật.

Mấy đội viên như hồn ma bay qua bay lại, Tạ Trì Uyên nhìn chằm những người đến nhìn trộm, môi mỏng giật giật, phun ra hai chữ: "Cút đi."

Nhiệm vụ của nhóm hậu cần là phụ trách tiếp ứng, cũng kịp thời xử lý thương thế trước khi tiếp được người.

Tạ Trì Uyên không ở lại lâu, xe đã khởi động.

Đường Tân không sợ chết ngồi bên cạnh anh, bình tĩnh đáp lời: "Tạ trưởng quan, định khi nào thì mở tiệc rượu thu tiền?"

Tạ Trì Uyên liếc hắn một cái, lạnh lùng nói: "Đầu óc cậu bị heo ăn rồi à?"

Loại hiểu lầm không rõ ràng này, phàm là người mang theo não, cũng sẽ không coi là thật.

Đường Tân nhìn anh, lại nhìn thiếu niên còn vùi mặt trong lòng người nào đó, nhất thời có chút nghẹn ngào.

Hai người thân mật như vậy, Tạ Trì Uyên lấy đâu ra mặt mũi nói hắn không có đầu óc chứ!

Trên đường trở về, Dụ An ngủ suốt một đường.

Đầu cậu đè lên cánh tay Tạ Trì Uyên, đợi đến khi xuống xe, cánh tay Tạ Trì Uyên mỏi nhừ thiếu chút nữa không nhấc lên được.

"Tạ trưởng quan, chúng ta tới rồi."

"Biết rồi."

Tạ Trì Uyên thuận miệng đáp, nhưng thân thể vẫn không nhúc nhích.

Anh hơi xoa bóp cánh tay, lúc này mới ôm Dụ An xuống xe trở về căn cứ.

Về căn cứ theo thông lệ phải kiểm tra, thân phận Tạ Trì Uyên đặc thù, không cần tiếp nhận loại kiểm tra này.

Dưới sự hộ tống của vệ binh, Dụ An được Tạ Trì Uyên ôm trong ngực cũng không được kiểm tra lần nữa. Từ hôm qua đến hôm nay, Dụ An vẫn ở bên cạnh Tạ Trì Uyên.

Nếu bị nhiễm bệnh, đã sớm há miệng gặm hắn rồi.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Dụ An tỉnh lại lần nữa, bên ngoài sắc trời tối hoàn toàn. Khác với ở trong thôn, ban đêm ở đây có thể nhìn thấy mấy ngôi sao.

Cậu một mình ở trong một cái phòng, dưới thân là cái giường lớn mềm mại thoải mái.

"Đại ca."

Thanh âm nấm trắng nhỏ từ trong túi vang lên, nghe so với lúc trước khỏe mạnh hơn một chút. Thanh âm của nó mềm mại, rõ ràng là biết đại ca có tính tật tức giận khi rời giường.

Dụ An bị gọi lại, cúi đầu nhìn túi.

"Tiểu Cửu."

Cậuchậm rãi kêu lên, vẻ mặt còn ngây ngốc: "Sao chúng ta lại ở.."

Dụ An còn chưa nói xong, ký ức trong đầu liền hiện ra toàn bộ. Vài ngày ở trong thôn, cậu dựa vào bị đánh, cướp được một cái đầu to.

Cậu nói với Đại Đầu..

Nói cậu tới tìm con của mình với Tạ Trì Uyên.

Không chỉ nói với Đại Đầu, còn nói với những người mặc quân trang khác.

Trí nhớ mấy ngày đều hồi phục, Dụ An vừa mới ngồi dậy, bốp bốp ngã ngửa, lại ngã trở về.

Có người còn sống, nhưng cậu đã chết!

Dụ An mất mặt đến tự bế, bắt lấy một cái gối đầu, buồn bực ở trên mặt, biểu diễn cho Tiểu Bạch nấm cái gì gọi là tự sát tại chỗ.

Tiểu còn muốn dỗ dành đại ca Cửu Tể: "..."

Tiểu lặng lẽ đem đầu thò ra thu hồi lại Cửu Tể.

Qua hơn nửa ngày, Dụ An còn chưa chết ngạt chuyển dời gối ra, lần nữa ngồi dậy. Tóc cậu rối bù, lông ngốc trên đỉnh đầu vểnh lên mấy sợi.

"Không sao đâu."

Cậu thì thào, tự an ủi mình: "Tạ Trì Uyên không nhất định sẽ biết chuyện này, bọn họ nhất định sẽ không nói lung tung."

Dụ An chưa từng thấy mặt Tạ Trì Uyên, cậu thật sự không nhận ra, Đại Đầu chính là Tạ Trì Uyên. Cậu nghĩ, chỉ cần mấy người này không nói lung tung, có thể coi như không có chuyện gì phát sinh.

Ôm một tia hy vọng tốt đẹp như vậy, Dụ An thuận lợi ổn định cảm xúc của mình.

Cậu một lần nữa đem nấm trắng nhỏ lấy ra, dùng ngón tay sờ sờ: "Tiểu Cửu, mi còn không có nói cho tao biết, là ai đem mi đánh trở về thời kỳ ấu niên?"

"Người của căn cứ phía đông."

Tiểu Cửu kéo ngón tay Dụ An, tội nghiệp cáo trạng với đại ca: "Đại ca, người đánh em nói, lần sau nhìn thấy em, sẽ giết em đó."

Dụ An đau lòng không thôi.

Cậu nhìn Tiểu Cửu còn không có lớn bằng bàn tay, trong giọng nói mang theo phẫn uất: "Tiểu Cửu Chúng ta ngoan như vậy, hắn dựa vào cái gì đánh lung tung chứ!"

Đứa nhỏ luôn luôn không bao giờ gây chuyện. Trước kia còn ở tại sở nghiên cứu, trong tất cả nhãi con, Tiểu Cửu là con yếu ớt, nhu nhược, nhát gan nhất.

Nấm trắng nhỏ ngồi trong lòng bàn tay Dụ An, nghe Dụ An nói, trong giọng nói hơi có vẻ hơi sữa lộ ra mất mát: "Đại ca, đều là do Tiểu Cửu không tốt, nếu Tiểu Cửu trốn kỹ một chút, không bị phát hiện, sẽ không bị người ta đánh."

Dụ An: "..."

Dụ An lần này càng đau lòng.

Cậu cúi đầu, hôn lên ô của Nấm nhỏ. Sau đó, kiên định cam đoan: "Yên tâm, có đại ca ở đây, về sau nhất định không để Tiểu Cửu chúng ta bị đánh!"

Tiểu Cửu nghe vậy, thân mật cọ cọ.

Một người một nấm không nói bao nhiêu, ngoài cửa liền vang lên tiếng bước chân.

Dụ An cuống quít bò xuống giường, đi về phía cửa.

Cửa mở.

Dụ An cùng mấy binh sĩ hai mặt nhìn nhau. Đối phương tựa hồ thấy cậu có chút khẩn trương, nói chuyện cũng ngập ngừng: "Ngài, chào ngài."

"Chúng tôi tới xem ngài đã tỉnh chưa, có cần thức ăn hay không?"

Dụ An không cần thức ăn.

Cậu từ khi biến thành tang thi, thì rất chống đói. Thức ăn con người đối với cậu mà nói, đều không có mùi vị gì.

"Tạ trưởng quan đang bận, tạm thời không về được. Nếu ngài có nhu cầu gì, cứ việc nói là được." Thái độ của binh lính rất tốt, ngữ khí nói chuyện với Dụ An cung kính.

Dụ An có chút không hiểu.

Cậu từ ban ngày ngủ đến bây giờ, ngủ thật sự là có chút nhiều. Lúc này không ngủ được nữa, liền thử nói ra: "Tôi có thể ra ngoài đi dạo một chút không?"

Hắn còn không biết tình huống căn cứ đâu.

Người lính nở nụ cười: "Đương nhiên có thể."

Dưới sự dẫn dắt của binh lính, Dụ An đi ra ký túc xá, bắt đầu đi dạo căn cứ. Căn cứ phân chia ra căn tin, ký túc xá, nơi chữa bệnh, khu trồng trọt, khu giao dịch, còn có khu an trí dự bị.

Có rất nhiều người sống trong căn cứ.

Đội tuần tra sẽ không ngừng kiểm tra thân thể cư dân, một khi phát hiện dị thường, sẽ lập tức đưa người dị thường đến điểm chữa bệnh.

Dụ An đi tới đi lui, cảm giác có không ít ánh mắt tập trung ở trên người hắn.

Hắn bất an nắm chặt quần áo, hoảng sợ còn tưởng rằng thân phận của mình dẫn tới hoài nghi.

"Đúng, đúng rồi."

Hắn bỏ qua những ánh mắt kia, lấy hết dũng khí, hướng binh lính dò hỏi: "Tôi có thể tìm người sao?"

"Có thể." Binh lính sảng khoái đáp ứng: "Ngài nói một cái tên, chúng tôi lập tức giúp ngài tìm."

"Đại Đầu." Dụ An nghiêm túc bổ sung: "Uyên Đại Đầu."

Cậu nhớ lúc Đại Đầu nói tên với mình, cậu nói tên Tạ Trì Uyên cũng có một Uyên. Đại Đầu không phủ nhận, rất có thể chính là cùng một chữ.

Binh lính: "..."

Khụ khụ, người nhà Tạ trưởng quan cũng thật hài hước, còn đặt biệt danh cho Tạ trưởng quan.

Bốn phía thỉnh thoảng có người đi qua, chỉ cần là mặc quân trang, thấy Dụ An đều sẽ nhìn nhiều hai lần.

Hôm nay trở về căn cứ một cái miệng rộng ban tặng, hiện tại tất cả mọi người đều biết, người nhà Tạ trưởng quan tìm tới. Nghe nói Tạ trưởng quan và người nhà của hắn rất ngọt ngào!

Nhìn Tạ trưởng quan lạnh lùng như băng trên thực tế chẳng những đã kết hôn sinh con, mà ngay cả việc để người nhà đi đường, hắn cũng không nỡ, còn muốn tự mình ôm.

Binh lính không dám gọi thẳng biệt danh Tạ Trì Uyên, anh ta mơ hồ nói: "Trưởng quan sau khi bế ngài về đã đi làm việc, tối nay sẽ về."

Bọn họ đang nói, một đạo tiếng cảnh báo dồn dập chợt vang lên.

Cơ hồ là trong nháy mắt, mấy đội quân nhân mặc quân trang xách súng xông về phía cửa.

Binh sĩ mang theo Dụ An cũng vội vàng: "Căn cứ có tình huống khẩn cấp, chúng tôi đưa ngài về trước!"

Dụ An bị lôi kéo chạy trở về, dòng người bắt đầu khởi động, hắn đột nhiên nhìn thấy một người quen thuộc.

Là Đầu To!

Dụ An thấy thế, nhanh chân chạy về phía Đại Đầu.

Hắn chạy vừa nhanh vừa vội, binh lính muốn kéo hắn bị đám người chen chúc đứng không vững, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn chạy về phía Tạ Trì Uyên.

"Hắn là tìm Tạ trưởng quan, hẳn là không có việc gì."

"Chúng ta an trí người của căn cứ trước."

Bị tiếng còi báo động kinh động, người trong căn cứ cũng xuất hiện một ít rối loạn.

Dụ An không có ai đi theo, hắn một đường đuổi theo phương hướng Tạ Trì Uyên, bị chen tới chen lui, lúc đến trên tường thành căn cứ. Có quân nhân nhận ra cậu, lúc này mới không đuổi cậu, chỉ ngầm nhường đường cho cậu đi bên cạnh Tạ Trì Uyên.

Đứng ở đầu tường thành, Dụ An phản xạ có điều kiện nhìn xuống phía dưới.

Chỉ thấy phía dưới đỗ vài chiếc xe lớn, người bên này đang thương lượng với xe lớn, hỏi tình huống của đối phương. Nhưng quỷ dị chính là, mấy chiếc xe lớn cũng không ai đáp lại.

Xe lớn chặn cửa.

Thân xe và cửa kính đầu xe đều chắn kín, không thấy rõ tình huống.

Sau khi thương lượng không có kết quả, tay súng bắn tỉa bắn nổ cửa kính đầu xe.

Giây tiếp theo.

Cửa mấy chiếc xe lớn đột nhiên mở, không thấy rõ là ai mở cửa. Dụ An chỉ nhìn thấy tang thi tràn đầy tất cả đều nhào xuống xe.

Đây là mấy chiếc xe vận chuyển tang thi.

Ánh đèn chiếu xuống dưới, trong nháy mắt Dụ An nhìn thấy một bà lão đứng cuối cùng. Lão thái thái này hắn còn nhớ rõ.

Bởi vì trước đó không lâu, ở cùng một chiếc xe, bà quỳ trên mặt đất, cầu xin người đàn ông trên xe đừng ném cháu trai của mình xuống.

Bà biến thành tang thi.

Ngực Dụ An đập kịch liệt, không đợi cậu làm ra phản ứng, Đại Đầu cách đó không xa đột nhiên thả người nhảy xuống.

"Đại Đầu!"

Dụ An vội vàng nhào tới.

Lần này tang thi nhiều lắm, cho dù hắn bị đám tang thi đánh chết, cũng không cướp lại được Đại Đầu!

Mắt thấy cậu sắp nhào xuống, Đường Tân nhanh tay lẹ mắt túm lấy cậu, cũng trấn an: "Cậu đừng gấp, Tạ Trì Uyên không phải đi cho tang thi làm thịt! Yên tâm, cậu ta có thể giải quyết!"

Dụ An: "..."

Dụ An bối rối: "Tạ Trì Uyên cái gì?"

Người nhảy xuống này, không phải Đại Đầu của hắn sao?