Nhu Hận Nhược Yêu, Bao Giờ Anh Yêu Em? (Tư Tình Phương Hoa)

Chương 67: Cảm giác quen thuộc



Bước đến căn phòng bên cạnh phòng của Trịnh Thành Tâm, giơ tay gõ cửa ba tiếng, sau đó nâng tay cầm lấy tay cửa mở ra. Hiểu Minh liền lon ton chạy vào bên trong, nhìn xung quanh không có ai liền thốt lên "Không có không có."

Phương Hoa đi vào bên trong, chỉ định đi vào dắt tay con bé ra, vô tình nhìn thấy bức ảnh lớn treo trong phòng. Một bức ảnh gia đình năm người, đó là gia đình Trịnh gia sao?

Người đàn ông trung niên hiền hậu, nét mặt hiên ngang oai phong, ngồi bên cạnh là người phụ nữ dịu dàng. Trịnh Thành Tâm đứng phía sau người phụ nữ, môi cười hạnh phúc, bên cạnh Trịnh Thành Tâm. Phía sau người đàn ông oai phong là Trịnh Thành Dương, nhìn lại người đàn ông oai phong lẫm liệt kia mới thấy.

Trịnh Thành Dương thật sự rất giống ông Trịnh, từ đường nét khuôn mặt đến khí chất, trong bức ảnh là Thành Dương khi còn rất trẻ, nét mặt trẻ trung khả ái. Hoàn toàn khác biệt với bây giờ gương mặt lúc nào cũng lạnh như một khối băng, đứng giữa cặp vợ chồng trung niên là một cô bé xinh xắn, trên môi nở nụ cười xinh tươi.

Phương Hoa hoàn toàn đắm chìm vào bức tranh, giống như bị gương mặt của cô bé gái kia thu hút, cảm giác rất quen thuộc, giống như đã từng nhìn thấy ở đâu và còn rất thân thuộc.

"Cô làm gì ở đây?" Một giọng nói lạnh phát ra từ phía sau lưng, Phương Hoa bừng tỉnh xoay đầu lại nhìn Trịnh Thành Dương.

Gương mặt anh ta nổi lên giận dữ, Phương Hoa la ba lấp bấp "Tôi..."

Hiểu Minh liền nhanh chạy đến ôm lấy chân Trịnh Thành Dương, vui vẻ nở nụ cười "Con và mẹ tìm phòng ba ạ."

Ánh mắt Trịnh Thành Dương lạnh đến thấu xương, anh di dời ánh mắt đến con gái lại dịu dàng vô cùng "Tìm phòng ba sao?"

Anh bồng lấy Hiểu Minh, con bé nhanh chóng gật đầu, miệng nhỏ nhanh lẹ than thở "Nhà to ơi là to, con và mẹ tìm hết lầu dưới mà không có, tìm tận lầu trên mới tìm được phòng dì xinh đẹp, bây giờ thì đang tìm phòng ba."

Trịnh Thành Dương mỉm cười, cái miệng nhỏ kia kể chuyện cứ chu chu ra thế nào, hại anh chỉ muốn thơm một cái. Nhưng nhìn thấy sự hiện diện của Phương Hoa, rất mất hứng ôm con gái xoay bước, liếc mắt lạnh về phía sau yêu cầu "Đi ra."

Phương Hoa nhanh chóng nâng bước chân rời khỏi căn phòng đó, bước theo sau Trịnh Thành Dương. Anh bồng con gái đi đến phòng ngủ, tay chỉ vào cánh cửa "Phòng ba ở đây."

"Dạ" Hiểu Minh rất nhanh ghi nhớ, Trịnh Thành Dương mở ra cánh cửa định đi vào nhưng nhanh chóng dừng lại, mắt liếc sang Phương Hoa "Về phòng đi một lát tôi đưa con bé về phòng sau."

"À..." Phương Hoa khẽ giọng, nhanh rời đi xuống lầu.

Trịnh Thành Dương bồng bé con vào phòng, ngồi lên sofa nệm khẽ hỏi "Thế con muốn tìm phòng ba làm gì?"

"Để chúc ngủ ngon" Hiểu Minh toe toét nụ cười, lanh lẹ khoe thành tích "Vừa rồi con đã đến chúc dì xinh đẹp ngủ ngon đó."

"Ngoan" Trịnh Thành Dương xoa đầu bé con, bé con hí hửng, ba khen nên bé rất vui nha, đúng rồi bé con phải khoe tiếp mới được "Hôm nay dì xinh đẹp ở phòng con chơi cả ngày luôn đó."

"Con vui không?" Trịnh Thành Dương khẽ hỏi, cũng sớm biết chuyện này, người phụ nữ không chịu lấy chồng đó đã rất thích con bé này. Thích em bé như vậy mà lại chẳng chịu lấy chồng rồi tự đẻ một đứa, đã 35 tuổi rồi mà còn rất vô tư.

"Vui ạ" Hiểu Minh nhanh lẹ trả lời, cái miệng nhỏ chu chu ra thao thao bất tiệt "Chính là tổng đài mami hôm nay rất lười, ngủ nướng rất lâu, cả ngày lại trông mệt mỏi nên con chỉ có thể chơi cùng dì xinh đẹp, chơi cả một buổi chiều luôn."

Trịnh Thành Dương nghe thế, nhìn bé con thuật chuyện, cưng chiều thơm má hồng một cái. Mỗi đứa bé sẽ có một mùi sữa rất êm dịu rất dễ gây nghiện người lớn nga, Trịnh Thành Dương cực kì cưng chiều thơm thêm một cái nữa. Mệt mỏi đều tiêu tan, giọng nói trở nên dịu dàng, ôn nhu hơn bao giờ hết "Thế còn ăn uống, ăn có ngon miệng không?"

"Ngon ạ" Hiểu Minh gật đầu mạnh, thậm chí còn diễn tả bằng một cái liếm miệng, ngón tay ôm chiếc bụng mỡ "Ăn đến bụng bự luôn."

Trịnh Thành Dương phì cười, ôm bé bỏng lên thơm thêm một cái "Vậy thì tốt, nhưng bây giờ cũng trễ rồi, đã đến giờ mà trẻ em nhỏ nhỏ phải đi ngủ."

"Mẹ cũng nói như vậy" Hiểu Minh bĩu môi, thậm chí còn nhái giọng Phương Hoa khi nghiêm túc "Đến giờ đi ngủ, đề nghị vào vị trí."

"Như thế à" Trịnh Thành Dương vui vẻ tận hưởng dáng vẻ đáng yêu, bồng bé con đi đến phòng Phương Hoa.

Đẩy cửa phòng đi vào, Hiểu Minh ôm ba liền buông ra "Ba ngủ ngon."

"Ngủ ngoan" Trịnh Thành Dương khẽ đáp trả, đặt bé con lên giường, ánh mắt liếc nhìn Phương Hoa đang đứng bên cạnh. Phương Hoa im lặng cúi đầu, cảm giác được ánh mắt của Trịnh Thành Dương.

Anh xoay bước rời đi, Phương Hoa mới dám ngẩn cao đầu, ngước nhìn trần nhà trên cao thở ra một hơi vừa dài vừa nặng. Bé con vô tư, không bao giờ nhìn được bầu không khí của ba mẹ, vui vẻ lăn lăn trên giường hồn nhiên.

Đến khi cục bông gòn đã ngủ say, Phương Hoa nằm bên cạnh lại không ngủ được, mắt nhìn trần nhà đăm đăm. Trải qua hai ba tiếng vẫn không thể chợp mắt, nghĩ đến bức tranh kia, thật sự cô cảm thấy bé gái kia rất quen thuộc.

Bé gái đó chắc hẳn là em gái của Trịnh Thành Dương, cô bé đáng yêu như vậy mà lại phải rời xa trần thế sớm như thế. Trả trách, Trịnh Thành Dương căm ghét cô như vậy.

Nhưng tại sao cô lại có cảm giác quen thuộc với cô bé đó nhỉ? Chắc hẳn là cô chỉ nhầm lẫn, chỉ là tưởng tượng ra cảm giác quen thuộc đó thôi.

Cạch.

Cửa phòng bị mở ra, Phương Hoa liền lập tức ngồi dậy, ánh mắt đề phòng nhìn ra phía cửa, không cần nghĩ cô cũng đoán được vị khách kia. Vào phòng cô lúc nửa đêm như thế, chỉ có thể là Trịnh Thành Dương.