Nhu Hận Nhược Yêu, Bao Giờ Anh Yêu Em? (Tư Tình Phương Hoa)

Chương 91: Thuốc bổ



Chị Trịnh đã thắng cuộc, chị ấy bảo Phương Hoa hãy mở lòng một chút.

Chị ấy muốn Phương Hoa và Thành Dương tiến triển, trong khi Trịnh Thành Dương luôn miệng không cho phép Phương Hoa nghĩ về chuyện đó.

Lại một tháng nữa trôi qua, chuyện gáng ghép của chị vẫn diễn ra, chị còn gieo vào đầu Phương Hoa vô cùng nhiều chuyện tốt đẹp của cả hai sau này.

Nhưng đó chỉ là tưởng tượng của chị, Phương Hoa biết rõ anh sẽ không như thế... Chuyện hai người có kết quả tốt sau này rất mong lung, giữa hai người đến nói chuyện một cách bình thường cũng không ổn, mỗi lần gặp nhau thì cũng chỉ có chuyện ở trên giường.

Giữa hai người chẳng có gì khác nữa, sau khi quằn nhau trên giường chính là ngủ cùng nhau cho đến sáng hôm sau.

Sau đó anh sẽ đi làm còn Phương Hoa lại trở về phòng của mình, mọi chuyện cứ diễn ra một cách tẻ nhạt như vậy, bọn họ chỉ có như thế.

Có khác biệt thì cũng chỉ là...

Chuyện sinh hoạt trở nên yên bình hơn nhiều, Trịnh Thành Dương không có làm khó Phương Hoa. Dạo gần đây chuyện sinh hoạt kia vô cùng suông sẻ, cô không thể khẳng định là Trịnh Thành Dương ôn nhu với cô nhưng hành động của anh cũng không còn khắc nghiệt như lúc trước, rất nhẹ nhàng để cả hai đều cảm thấy thoải mái. Có lẽ một phần do Phương Hoa không né tránh, rất nhiệt tình đáp ứng Trịnh Thành Dương. Giữa hai người họ bỗng chốc trở thành người bạn tình hợp khẩu, tiếp xúc thân mật nhiều và cả chị Trịnh luôn bày trò khiến Phương Hoa gần đây cứ đỏ mặt hồng má.

Hôm nọ, một ngày chủ nhật đẹp trời, Trịnh Thành Dương không đi làm cho nên hôm đó Hiểu Minh rất bám anh. Cứ ở lì trong phòng Trịnh Thành Dương, chị Trịnh và Phương Hoa lâu lâu sẽ qua phòng anh xem con bé một chút.

Hôm đó chị Trịnh dụ dỗ con bé, bảo con bé đòi Phương Hoa ngủ lại phòng Trịnh Thành Dương.

Trịnh Thành Dương lại không thể kháng lại bảo bảo Hiểu Minh này, kết quả đêm đó ba người ngủ ở phòng Thành Dương.

Nửa đêm nửa hôm khi Hiểu Minh đã ngủ say, anh lại mò mẫn cô, thế là cả hai phải chuyển vào phòng tắm.

Vài hôm sau chị Trịnh tặng Phương Hoa một lọ nước hoa nhỏ, nhìn ánh mắt kì lạ của chị ấy, Phương Hoa cảm thấy không có điềm lành cho lắm nhưng nhãn hiệu toàn tiếng pháp cô đọc cũng không hiểu, cô chần chừ sau đó không dám dùng. Để lọ nước hoa lẻ loi nằm ở bàn trang điểm, đến tối Trịnh Thành Dương tìm đến nhìn thấy lọ nước hoa, anh cầm lên đọc qua nhãn mác một hồi lại nhìn sang Phương Hoa với ánh mắt nửa cười nửa không.

"Xem ra tôi vẫn chưa đáp ứng đủ em nhỉ?"

Phương Hoa không hiểu ý anh, thắc mắc thì anh bảo đây là nước hoa dùng cho chuyện người lớn.

Sử dụng sẽ rất là kích thích đối phương nga, Phương Hoa chỉ có thể cười khổ nhanh mồm nhanh miệng bảo là của chị Tâm đưa cho cô. Cô muốn cướp lại lọ nước hoa đem đi trả cho chị, thảo nào họ Trịnh kia lại muốn thử nghiệm nước hoa.

Kết quả đêm đó hai người cùng nhau thử nước hoa, chính là một đêm mà Phương Hoa nghĩ đến liền má đỏ tim đập.

Ngày hôm sau Phương Hoa nhìn chị Tâm bằng ánh mắt giết người đến nơi, chị thì lại gãi đầu vuốt tóc vô tội không biết gì.

Phương Hoa không biết sống sao cho đặng với hai chị em nhà họ, người thì liên tục tấn công, bức ép cô thích người kia. Người kia thì chính là phòng vệ cứng rắn, như một bức tường đá vững chắc nghiêm cấm cô nghĩ đến chuyện yêu đương. Thế nhưng lại liên tục hành động thân mật, cô cũng chỉ là một phụ nữ có trái tim mỏng manh, dạo gần đây hiện tượng má hồng tim đập xuất hiện nhiều, Phương Hoa đã thật sự bất đầu lo lắng.

Hôm nay vẫn là một ngày thường nhật, Phương Hoa cùng bảo bối chơi cùng nhau ở trong phòng.

Trịnh Thành Tâm sau khi ra ngoài săn lùng nguyên liệu trở về với một túi giấy đi vào bếp, gọi đầu bếp cô Năm đến đưa túi nguyên liệu cho cô.

"Đây ạ" Trịnh Thành Tâm vẽ ra nụ cười nham hiểm "Hầm cho Thành Dương, chuẩn bị cho bữa ăn tối nay."

"Đây là..." Cô Năm mở túi giấy ra xem nguyên liệu bên trong không khỏi thắc mắc, chị Trịnh phẩy phẩy bàn tay che dấu nụ cười lộ rõ sự nham hiểm của chị "Có gì đâu, haha là nguyên liệu thuốc bổ, thường thường cô Năm cũng hay hầm cho Thành Dương đó."

"À, cô biết rồi" Cô Năm gật gù, cô Năm rất hay hầm gà hầm thịt bổ cho Thành Dương, để bồi bổ sức khoẻ cho cậu.

Cô Năm đồng ý, chị Trịnh vui vẻ đi lên phòng Phương Hoa.

Đi vào chơi cùng cục thịt mỡ ah, chị Trịnh bảo "Tối nay em cùng xuống ăn tối đi."

"Chị không ăn ngoài nhà vườn sao?" Phương Hoa ngạc nhiên, theo cô biết thì buổi tối nhà họ Trịnh ăn ở ngoài nhà vườn. Phương Hoa toàn ăn tối một mình trên phòng cùng Hiểu Minh, chị Trịnh bật cười giải đáp "Hôm nay không có ăn ngoài nhà vườn."

"Mẹ chị sang nhà bạn rồi" Cho nên tối nay sẽ ăn ở nhà chính, nên chị mới bảo Phương Hoa xuống dùng bữa chung cho vui nha.

"Chị sẽ không bày chuyện gì đó chứ?" Phương Hoa nghi ngờ nheo mắt, sống cả tháng trong sự bày mưu tính kế của chị, Phương Hoa bây giờ lúc nào cũng phải phòng bị.

Chị Trịnh bĩu môi "Em nghĩ xấu về chị như vậy nga."

"Vâng" Phương Hoa đáp nhanh, đơn nhiên rồi, một tháng nay Phương Hoa và Trịnh Thành Dương bị chị xoay bao nhiêu trò rồi nha.

Chị Trịnh đúng là người nói được làm được, bày đủ thứ trò để cô và anh phát sinh quan hệ.

"Ơ" Chị Trịnh vô tội trừng mắt "Rồi ăn cơm chung thì có gì để bày."

"Hừ..." Phương Hoa hừ lạnh, chị Trịnh hất mặt xoay đi chơi cùng Hiểu Minh. Nhưng khi quay đi, gương mặt bĩu môi của chị đã lộ ra nụ cười nham nhở miệng toét đến mang tai y như lúc dưới bếp.

Chị Trịnh đã nói rồi, hai người này không thành đôi chị sẽ không lấy chồng nga. Cho nên chị có bày trò thì cũng là chuyện nghiễm nhiên rồi!

Tối đến, bữa tối như đã hẹn trước, trên bàn ăn có hai chị em nhà họ Trịnh, Phương Hoa và Hiểu Minh. Như mọi bữa sáng, Phương Hoa ngồi ở bên cạnh chị Trịnh, Hiểu Minh sẽ ngồi bên cạnh Phương Hoa.

Phía đối diện chị Trịnh sẽ là Trịnh Thành Dương.

Bữa ăn diễn ra vô cùng bình thường, chẳng có gì nổi bật. Phương Hoa yên bình dùng bữa, trong lòng cảm thấy may mắn vì chị Trịnh quả thật không giở ra trò gì gáng ghép.

Trịnh Thành Dương dùng bữa rất nhanh, khi Phương Hoa và chị Trịnh chỉ mới ăn được một nửa. Ở phía đối diện đã buông thìa, nâng ly nước uống hoàn thành bữa tối.

Bỗng nhiên cô Năm bưng ra một bát súp đặc biệt của Trịnh Thành Dương, đặt lên bàn "Đây là canh hầm của cậu."

"..." Trịnh Thành Dương nhìn bát canh hầm, cô Năm thường xuyên làm những thứ như vậy bồi bổ cho anh cho nên anh cũng chẳng cảm thấy gì kì lạ. Tay nâng thìa bạc khuấy đều bát canh ấm, an tĩnh uống canh mà cô Năm chuẩn bị.

Canh hầm hôm nay có mùi vị hơi lạ so với mọi khi, mùi thuốc bắc đặc biệt khác, nhưng là của cô Năm chuẩn bị thì Trịnh Thành Dương cũng chẳng nghi ngờ.

Chị Trịnh rất bình thường, cho đến khi Trịnh Thành Dương uống canh bổ kia. Gương mặt chị đã hiện lên tia cười đầy mùi nguy hiểm, chị vẫn cặm cụi dùng bữa trong khi miệng vẫn cứ toe toét.

Phương Hoa không để ý đến chị dùng bữa của mình, chỉ có Hiểu Minh đang cầm trên tay quả táo đỏ đang cạp dở. Chú ý dì xinh đẹp cứ vừa ăn vừa cười, miệng nhỏ nhai nhai hết táo trong miệng "Dì xinh đẹp, mẹ bảo vừa ăn vừa cười là sẽ bị nghẹn đó."

Phương Hoa mới nâng đầu nhìn sang chị, Trịnh Thành Tâm giấu lại nụ cười "À, dì không cười nữa."

"Dì có chuyện vui hả?" Bé con hỏi, hai tay ôm quả táo đỏ nâng lên miệng cạp một cái to, miệng nhỏ mọng nước chu chu lại nhai nhai.

"Không có gì nha" Chị Trịnh lắc lắc đầu.

Không hiểu sao nhưng Phương Hoa cảm thấy nụ cười của chị này quen quen nga.

Chị Trịnh nhìn bát canh đã cạn dần kia, gương mặt nham hiểm lại giả vờ quan tâm "Hôm nay cô Năm lại hầm đồ bổ cho Thành Dương nga, chưa gì mà chị cảm thấy cưng giống như người già cần tẩm bổ vậy."

Câu nói của chị khiến khoé môi Phương Hoa cũng nâng lên, bởi vì nghe câu người già cần tẩm bổ kia rất buồn cười. Trịnh Thành Dương chỉ liếc mắt, bàn tay cần chiếc thìa khuấy đều bát canh, sau đó múc lên một thìa tiếp tục uống.

"Nói cho cưng biết, cưng phải cảm ơn chị" Chị Trịnh nhấc mày, ngón tay chỉ chỉ vào bát canh bổ kia "Là chị đây sáng nay không ngại đường xá xa xôi chạy đi mua nguyên liệu tẩm bộ cho cưng đấy."

Phương Hoa ngồi cạnh hưởng ứng câu chuyện, cặm cụi ăn nhưng cũng không giấu được buồn cười. Trịnh Thành Dương liếc mắt với chị Trịnh, vô cùng cảm thán "Rảnh rỗi vậy thì mau lấy chồng hộ, em sẽ rất cảm kích."

Thay vì chạy đây chạy đó làm chuyện không đâu, anh chỉ mong chị mau mau lấy chồng, yên bề gia thất hộ anh đi.