Như Mật Tựa Đường

Chương 29



"Được rồi, xuống xe thôi." Lâm Nại giúp chị mở khóa dây an toàn, hơn nữa còn lịch thiệp mở cửa xe ra.

Là chị hiểu lầm.

Gương mặt Hà Thanh Nhu nóng lên, chị cúi đầu che giấu sự ngượng nghịu này rồi xuống xe. Rừng mai rộng lớn mênh mông, giờ đang là cuối tháng sáu đầu tháng bảy, những chiếc lá xanh mướt lay động trên những cây mai bé nhỏ. Mỗi khi gió thổi lướt qua, mảng rừng như trở thành những cơn sóng màu xanh lá vậy.

Người khai phá khu vực này quả là rất có đầu óc kinh doanh. Trước đây, khu rừng mai này cùng tháp Nhạn bên cạnh đều là địa điểm du lịch; lúc xây dựng lại, họ chỉ tháo dỡ một bộ phận kiến trúc nhỏ, còn lại vẫn giữ nguyên cấu trúc ban đầu, cung cấp chốn nghỉ ngơi cho du khách. Tất nhiên, hầu hết có thu phí, ví dụ như chỗ Tống Thiên Trung ở. Còn rừng mai mở cửa tham quan miễn phí, nhưng rất ít người đến đây.

Diệp Tầm và Bùi Thành Minh thấy hai cô bèn đi đến chào hỏi, hai cô giúp họ xách bớt đồ.

"Người của đoàn đua đều ở trong đó cả, còn có vài nhân viên của công ty nữa," Lâm Nại vừa đi vừa nói với chị, "Trong đoàn đua có mấy đứa nhóc, nếu tụi nó lỡ lắm mồm, chị cũng đừng để ý."

Đám nhóc con trong đoàn đua đều rất hay luyên thuyên, cô sợ cả đám vì quá hưng phấn mà không biết phân nặng nhẹ.

"Hình như trong đoàn đua không ít người khoảng hai mươi." Hà Thanh Nhu nói. Diệp Tầm, Tưởng Hành Châu, còn cả những người trong ảnh Trì Gia Nghi gửi đến, tầm bốn năm người gì đấy. Độ tuổi này hẳn là đang học đại học mới phải.

Bùi Thành Minh ở bên cạnh nghe vậy bèn giải đáp cho chị: "Trừ A Tầm và Hành Châu ra, đám nhóc kia đều mới gia nhập trong năm nay."

Hơn nữa chỉ có một hai người là chiêu mộ từ các câu lạc bộ, còn lại đều là người thân của nhóm lãnh đạo công ty tham gia để trải nghiệm, chơi bời. Các cuộc đua chính thức sẽ không cử bọn họ tham dự.

"Bọn họ đều tràn đầy năng lượng," Hà Thanh Nhu nói, đồ đạc trong tay khá nặng, trĩu xuống khiến tay chị đau nhức, chị bèn đổi tay cầm, "Người trẻ mới có thể thay máu cho đoàn đua công ty."

Bùi Thành Minh mỉm cười, Lâm Nại cầm toàn bộ túi đồ của mình bằng một tay, rồi cúi người xách đi phân nửa túi đồ trong tay Hà Thanh Nhu. Đang có những người khác nên Hà Thanh Nhu cũng không giành lại, giành lại thì tựa như các cô đang thể hiện tình cảm, mà rõ ràng hai cô đâu phải một cặp.

Bùi Thành Minh thấy vậy, tới gần Diệp Tầm, nhỏ giọng trêu chọc: "Thấy chưa hả? Nhìn đấy mà học hỏi, trở về dùng với chị chủ tiệm cà phê của cậu, cái này gọi là ga lăng đấy."

Diệp Tầm lập tức sầm mặt, lạnh lùng ngước mắt nhìn Bùi Thành Minh.

Bùi Thành Minh cười mà không nói thêm gì nữa. Cả đám bọn họ đều biết được Diệp Tầm thầm yêu chị chủ tiệm cà phê trước cửa trường đại học, nhưng người nào đó chỉ thích mà không dám bày tỏ, chỉ dám đến quán của người ta uống cà phê. Sau hơn một năm, trừ một xấp hóa đơn ra thì chưa từng nói câu nào. Đã vậy còn chụp lén người ta đặt làm ảnh nền điện thoại, đúng là nhát như cáy.

Bọn họ đi vào rừng mai, vài cậu thanh niên nhìn thấy bèn đi đến giúp xách đồ.

"Trên xe còn nữa, mấy chú đi lấy đi, còn anh đi chuẩn bị giá than nướng." Bùi Thành Minh nói với đám thanh niên.

Đám thanh niên hối hả làm theo. Sau khi để đồ xuống, Lâm Nại đưa Hà Thanh Nhu sang chỗ đội đua xe. Những người trong đội đua đang vui vẻ trò chuyện, thấy các cô đến thì vô cùng hồ hởi chào đón.

Hà Thanh Nhu phóng khoáng làm quen với từng người.

"Chị dâu vừa xinh đẹp vừa dịu dàng," Một cậu trai trẻ nhuộm tóc màu xám khói, ăn mặc thời thượng cười nói, "Chẳng trách..."

Cậu trai trẻ còn chưa dứt lời, Tưởng Hành Châu ở đằng sau đã đánh cậu chàng một cái bốp: "Đừng có kêu bừa!"

Sau đó Tưởng Hành Châu đánh lạc hướng Hà Thanh Nhu bằng cách pha trò: "Thằng nhãi này thấy ai cũng gọi chị dâu cả, chị Hà đừng chấp nhé."

Cậu chàng kia tự dưng bị đánh thì rất là ấm ức, nhưng cũng biết mình lỡ miệng, bèn ngượng nghịu cười bồi, hất mặt gọi Tưởng Hành Châu: "Chị dâu."

Tưởng Hành Châu nghe vậy lại đánh cậu ta tiếp: "Cút, ông đây là bố mày nhé!"

Mọi người đều cười vang. Hà Thanh Nhu nhìn sang Lâm Nại ở bên cạnh, Lâm Nại cũng đang nhìn chị, chị bèn nghiêng mặt đi, nhìn vào sâu trong rừng mai.

Trên bãi đất trống, chỗ nào cũng có giá nướng thịt. Trên giá nướng chất đầy than đang cháy hừng hực, hơi nóng phả ra từ chúng lan đến da người. Hà Thanh Nhu còn mặc đồ công sở nghiêm chỉnh, vì vậy không khỏi cảm thấy nóng bức. Lâm Nại thấy thế bèn để chị lui sau ngồi.

"Không cần, tôi đi giúp mọi người." Hà Thanh Nhu nói, chỉ đứng một chỗ đợi ăn thì xấu hổ lắm.

"Đừng, đừng, đừng," Tưởng Hành Châu ngăn chị lại, "Chị Hà cứ nghỉ ngơi đi, bọn họ biết làm cái này. Chúng ta ra phía sau ngồi một hồi đi."

Đám người nhao nhao lên tiếng phụ họa. Bọn họ đã nói đến mức này, Hà Thanh Nhu chỉ đành đi theo Tưởng Hành Châu. Lâm Nại đương nhiên cũng muốn đi theo, nhưng Bùi Thành Minh bỗng gọi cô lại phụ giúp.

"Tôi sẽ đến ngay." Cô nói với Hà Thanh Nhu, cũng đưa tay đặt một bên gò má Hà Thanh Nhu, nhưng không chạm vào.

Hà Thanh Nhu gật đầu, cùng đám người rời đi.

Đằng sau bày rất nhiều bàn ghế, còn có rượu bia, thức uống, đồ ăn vặt. Hà Thanh Nhu chọn đại một chỗ ngồi xuống, bên cạnh chị có một chiếc ghế trống. Cậu trai trẻ với mái tóc màu xám khói dịnh ngồi xuống, lại bị Tưởng Hành Châu kéo lại: "Biết quan sát một chút đi!"

Cậu trai trẻ bừng tỉnh, đi bưng một cái ghế khác, có điều vẫn ngồi gần Hà Thanh Nhu. Tưởng Hành Châu bực tức mà cười.

Những người ở đây đều quen thân nhau, mọi người trò chuyện rất thoải mái. Bọn họ nói chuyện với Hà Thanh Nhu trước, sau đó nói đến chuyện thi đấu ngày hôm nay.

"Hôm nay A Nại thật là xuất sắc," Cậu trai trẻ nói, "Những người kia còn không kịp ngửi khói nữa là, chậc chậc."

"A Nại vốn là tay đua chuyên nghiệp mà," Một người nói, "Boss cuối full level về khu newbie đồ sát, kết quả như vậy là chuyện thường thôi."

"Ô?" Cậu trai trẻ ngơ ngác, cậu chàng mới gia nhập đoàn đua trong năm nay, có rất nhiều chuyện còn chưa biết được.

"A Nại vốn là người của đoàn đua, có điều hai năm trước đã rời đi, quy ẩn giang hồ rồi."

Hà Thanh Nhu nghe vậy, ánh mắt hơi ngưng lại, chị không biết những chuyện này.

"Tại sao?" Cậu trai trẻ hỏi.

"Lúc thi đấu xảy ra sự cố, xe lao khỏi đường đua, suýt chút nữa mất mạng, gia đình không cho tiếp tục thi đấu nữa." Người kia nói tiếp, "Sau này khả năng cao là các cậu cũng sẽ như vậy."

Người kia nói rồi nhìn những người xung quanh, câu nói cuối cùng là nói cho tất cả mọi người cùng nghe, và cũng nói để nhắc nhở chính mình. Chơi môn đua xe này chính là liều mạng, bạn bằng lòng liều mạng nhưng không có nghĩa là người thân cũng thế, dù gì chăng nữa, sinh mạng vẫn quan trọng hơn ước mơ.

Cậu trai trẻ không cho là đúng, trước giờ cậu ta thuận buồm xuôi gió quen rồi, chơi đua xe cũng không bị người nhà phản đối.

"Được rồi, bớt nói mấy câu đi." Tưởng Hành Châu ngăn cản bọn họ tiếp tục nói về chuyện này. Sau khi Lâm Nại rời khỏi đoàn đua, cả đội đều rất dè dặt về chuyện này, không nhắc gì đến, coi như chưa từng xảy ra. Bởi vậy rất nhiều người trong đoàn đua hiện tại không biết gì cả.

Cũng may Lâm Nại không ở nơi này, nếu để cô nghe được, chẳng phải là xát muối vào vết thương sao.

Hà Thanh Nhu nhìn ra phía bên ngoài, mím chặt môi. Chị nhớ lúc ở trên xe, Lâm Nại nói: Chỉ là muốn để chị thấy...

Ngoài kia, màn đêm rơi xuống, tối nay không trăng, nhưng bầu trời đầy sao lấp lánh.

Lâm Nại làm xong, nhanh chóng đi đến ngồi xuống bên cạnh Hà Thanh Nhu. Những người ở đây đã chuyển đề tài từ lâu, đang trò chuyện rất hăng hái. Hàn huyên được hơn mười phút thì phía ngoài có tiếng gọi ra ăn, đám người đều chạy ùa đi như một làn khói.

Lâm Nại và Hà Thanh Nhu không hăng hái như những người đó, hai cô chờ bọn họ đi cả rồi mới thong thả đứng dậy.

Đi được nửa đường, Lâm Nại chợt xoay người ôm Hà Thanh Nhu.

"Sao vậy?" Hà Thanh Nhu hơi giật mình trong thoáng chốc, rồi chị nâng tay lên, nhẹ nhàng ôm cô.

"Không có gì, chỉ là muốn ôm chị một cái." Lâm Nại nói, cúi đầu hôn lên lỗ tai chị.

Hà Thanh Nhu ừ một tiếng.

Bên kia, có người muốn quay lại lấy đồ thì bị Tưởng Hành Châu cản lại: "Đợi hai chị ấy ra rồi đi."

Bùi Thành Minh đứng bên cạnh lật vỉ thịt nướng rồi phun ra một câu: "Chết nhát."

Diệp Tầm chẳng thèm ngước lên, đốp chát lại: "Mắng ai chết nhát?"

"Nhìn chị cậu đi, rồi nhìn lại cậu kìa." Bùi Thành Minh thẳng thừng.

Mười giờ rưỡi, mọi người còn đang hăng hái chơi đùa, ngày mai đội đua không có việc gì phải làm cả, muốn chơi khuya đến mấy giờ cũng được. Nhưng Lâm Nại và Hà Thanh Nhu vẫn còn công việc, phải đi về trước.

Hà Thanh Nhu trở về phòng, tắm rửa rồi lên giường nằm, chợt nhớ ra chị còn có việc cần nhờ Lâm Nại giúp đỡ, nhưng đã khuya thế này rồi...

Hà Thanh Nhu xoắn xuýt một hồi, cuối cùng gửi tin nhắn wechat cho Lâm Nại: Ngủ chưa?

Chừng một phút sau, Lâm Nại trả lời: Chưa.

Lâm Nại: Có chuyện gì sao?

Nhắn tin không tiện, Hà Thanh Nhu nghĩ vậy rồi trả lời, sau đó cầm chìa khóa ra ngoài: Tôi đến tìm cô.

Ở một căn phòng khác, sau khi thấy tin nhắn, Lâm Nại để điện thoại xuống, ra mở cửa đứng chờ.

Hà Thanh Nhu quấn chặt bộ đồ ngủ, che cả người kín mít. Từ xa, chị đã thấy được Lâm Nại mặc đồ ngủ với cổ chữ V xẻ sâu, đôi chân dài trần trụi, lười biếng tựa vào cửa.

Chị rủ mắt xuống không nhìn, lúc đến gần lại vô ý thấy được một chút cảnh đẹp.

Hà Thanh Nhu né tránh cô, nhanh chóng đi vào phòng. Lâm Nại đóng cửa, kéo chị lại: "Chị trốn gì mà trốn?"

Có phải chưa từng nhìn thấy đâu.

"Cô mặc áo quần vào đàng hoàng đi." Hà Thanh Nhu xấu hổ đến nóng mặt. Đằng trước bộ váy ngủ này chỉ có hai sợi dây, mặc với không mặc có khác gì nhau đâu.

"Cái váy này kiểu như vậy mà," Lâm Nại nói, thân mật dựa lại gần chị, "Trễ thế này rồi, có chuyện gì vậy?"

Khoảng cách quá gần, Hà Thanh Nhu có thể cảm nhận được một vật gì đó dán lên chị. Chị vội đẩy người kia ra, giải thích chuyện xảy ra hôm nay. Trong lòng chị đã có suy đoán, nhưng vẫn còn rất nhiều điểm đáng ngờ, bèn muốn Lâm Nại giúp một tay.

Lâm Nại chăm chú nghe chị nói, vẻ mặt cô nặng nề. Cô suy nghĩ hồi lâu, phán đoán rồi hỏi: "Tô Trần Ý có thân quen với nhóm người mẫu không?"

Hà Thanh Nhu lắc đầu, họ chỉ mới tiếp xúc mấy bữa nay thôi.

"Bánh bao do cậu ta gọi người mang đến hay người khác đưa?" Cô hỏi tiếp.

Đồ ăn sáng là do từng người đi nhận, nếu không thân quen, người phụ trách của nhóm người mẫu cũng sẽ không chủ động mang cho cậu ta. Khả năng cao là mọi người đang ăn, thấy cậu ta đến thì khách sáo mời ăn chung.

Một suy nghĩ lóe lên trong đầu Hà Thanh Nhu, chị đã hiểu ý của Lâm Nại.

"Ngày mai tôi hỏi lại cậu ta."

"Cẩn thận một chút," Lâm Nại nhắc nhở chị, "Nếu việc này can hệ quá lớn thì liên lạc với tôi, tôi sẽ can thiệp."

Cô lo Hà Thanh Nhu sẽ bị người khác hại ngược trong những chuyện bát nháo này.

"Tôi biết rồi," Hà Thanh Nhu gật đầu, bàn việc xong rồi, chị phải về thôi, "Cô nghỉ ngơi đi, tôi đi đây."

"Đợi một chút, giúp tôi một việc." Lâm Nại gọi chị lại, vén tóc đằng sau lên, ngồi xuống ghế sô pha.

"Chuyện gì?" Hà Thanh Nhu thắc mắc.

"Giúp tôi bôi thuốc, ở sau lưng, tôi không sờ đến được."

Cô bị thương ư? Hà Thanh Nhu hốt hoảng: "Cô..."

Động tác tiếp theo của Lâm Nại khiến chị nghẹn lời.

Cô cởϊ áσ ngủ ra, để lộ tấm lưng trơn bóng như khối ngọc màu trắng, xương cánh bướm hai bên hơi nhô lên, gợi cảm đến mức tột độ.

"Thuốc mỡ ở trên bàn."

Hà Thanh Nhu ngơ ra tại chỗ, không hề cử động.