Như Mật Tựa Đường

Chương 4



Bầu không khí của phòng thiết kế hôm nay thật nặng nề, mọi người đua nhau vùi đầu làm việc của mình, tiếng lật tài liệu soàn soạt, tiếng nhấn chuột, tiếng gõ bàn phím lạch cạch liên tục, không ai dám lười biếng.

"Không sao chứ?" Đồng nghiệp nam hỏi nhỏ.

"Còn tạm," Hà Thanh Nhu vừa nói vừa rút tài liệu ra đánh dấu, nhưng bút của chị hết mực rồi, "Cho tôi mượn cây bút được không, lát nữa trả lại anh."

Đồng nghiệp nam hào phóng nói: "Cô cứ lấy dùng đi, tôi có nhiều..." Anh ta bỗng im bặt, cuống quýt thu lại nụ cười, nhìn về phía sau Hà Thanh Nhu mà cứng nhắc hô: "Quản, quản lí Dương..."

Dương Thuận Thành chắp tay đằng sau đi tuần tra cứ như lão phật gia vậy, lạnh lùng liếc người đồng nghiệp kia, giận dữ nói: "Trong giờ làm nói chuyện riêng, muốn trừ lương hay muốn cuốn gói với hai người bên phòng nhân sự?"

Đồng nghiệp nam ngượng nghịu, cúi đầu im lặng tránh né.

"Lề mề cả buổi, có cần tôi mời cô vào không?" Dương Thuận Thành quay sang xách mé Hà Thanh Nhu, thấy chị còn chưa mở bản ghi chép công việc ra, sắc mặt càng thêm khó coi, " Thôi cô cứ ngồi đó đợi tôi pha trà, rồi tán gẫu cho thỏa thích, công việc cứ để đấy tôi làm luôn cho."

"Mới nãy tôi định đi gặp quản lí, nhưng phòng tư liệu cần tài liệu số 3 gấp, tôi đang nhờ anh Vạn mang qua giúp." Hà Thanh Nhu đáp, thuận tiện đặt tập tài liệu lên bàn. Lão Dương Thuận Thành này ngày nào không bới vết tìm lông là chịu không được mà, lúc mới vào công ty, chị còn buồn bực uất ức, còn giờ thì cứ xem như gió thoảng bên tai.

Anh Vạn, cũng chính là đồng nghiệp nam kia, tên là Vạn Khoa Doãn.

Vạn Khoa Doãn nghe vậy, nhanh trí tiếp lời, cầm tập tài liệu lên nói: "Ôi! Vậy quản lí cứ bận tiếp đi ạ, tôi đi giao tài liệu trước." Vừa dứt lời, anh nhanh chóng chạy mất.

Dương Thuận Thành trừng mắt, quở mắng Hà Thanh Nhu: "Còn không mau đi theo tôi!"

Hà Thanh Nhu cùng ông ta vào văn phòng.

"Việc lúc trước giao cho cô đã làm xong chưa?" Ông ta ườn dài trên ghế, liếc xéo Hà Thanh Nhu.

"Tôi làm xong rồi," Hà Thanh Nhu đáp, "Cũng đã trình lên."

"Để ý tiền độ, đừng bày chuyện rắc rối cho tôi," Ông ta lười biếng, ung dung cầm cốc lên uống một ngụm, "Bên bộ phận kiểm định chất lượng thế nào rồi?"

"Tất cả đều không thành vấn đề, quản lí cứ yên tâm."

"Vậy là tốt rồi," Ông ta nói, "Tôi đã xem báo cáo của cô rồi, lần này cho qua, lần sau không được như thế nữa."

"Tôi sẽ chú ý."

"Chỉ biết nói mồm," Dương Thuận Thành cười mỉa, bắt chéo chân và dựa lưng vào ghế da, hất cằm chỉ vào hai tập tài liệu trước mặt, "Cô đã rảnh vậy thì làm bản thiết kế của Gia Hòa và Thiên Thành đi, trước thứ sáu nộp cho tôi, vậy thì kì sát hạch cuối tháng mười tôi mới có cái mà viết vào báo cáo cho cô, chứ thành quả bình thường thì tôi có thổi phồng cỡ nào cũng vô dụng."

Gia Hòa, Thiên Thành là hai công ty nhỏ mới hợp tác với tập đoàn ô tô Đông Ninh, bản thiết kế mà bọn họ muốn tương đối đơn giản và cơ bản, thường sẽ do các nhân viên ít kinh nghiệm làm để rèn luyện thêm. Để Hà Thanh Nhu làm cái này quả như gϊếŧ gà bằng dao mổ trâu, ông ta rõ ràng là đang tính sổ chuyện hôm qua, còn lấy kì sát hạch cuối năm ra dọa dẫm.

"Vâng, quản lí còn yêu cầu gì nữa không?" Hà Thanh Nhu vẫn tốt tính như mọi khi, trứng sao chọi được đá, những chuyện tạm thời này, nhịn được thì nhịn.

"Đi ra trước đi, có chuyện thì gọi cô sau." Ông ta nói, hẳn là tối qua ngủ không ngon, nói rồi ngáp một cái, khoát tạ, ý bảo Hà Thanh Nhu ra ngoài đi.

Có thể nói là cực kì vênh váo.

Hà Thanh Nhu cầm tài liệu lên, vừa đi đến cửa, ông ta lại dài giọng kêu: "Đợi đã... Pha cho tôi ly trà Phổ Nhĩ, pha đậm vào."

Công ty cũng không có trà Phổ Nhĩ, nhưng Hà Thanh Nhu có, đấy là trà thượng hạng từ quê Hà Thanh Nhu gửi đến. Lúc trước cho Dương Thuận Thành uống thử một lần, dẫn đến hiện giờ ông ta thường xuyên chường mặt ra đòi. Nếu ông ta khách sáo một chút còn coi được, chứ ra vẻ kẻ cả trịch thương thế kia, dù là ai cũng sẽ bực tức.

Hà Thanh Nhu không tiện nổi giận, chị đáp một tiếng vâng.

Đến giờ nghỉ trưa, văn phòng chỉ còn rất ít người, có hai ba người tụ tập nói chuyện phiếm với nhau.

"Này! Có ai biết về người kia không?" Người nói chỉ hướng phòng giám đốc, "Hình như chỉ mới hai mươi ba tuổi, du học ở nước ngoài, mới tốt nghiệp được một năm."

"Tôi biết một chút," Một người trả lời, "Nhưng cũng không rõ ràng lắm."

Những người khác vội nhoài người qua. Người kia nhìn xung quanh một lượt, xác định an toàn cả mới nói tiếp: "Tôi có người thân làm việc ở tổng công ty, hôm qua anh ấy kể với tôi. Người này ư..." Cô ta nhỏ giọng, "Là con gái duy nhất của một vị cổ đông lớn, vốn dĩ sẽ làm ở tổng công ty, nhưng vì kinh nghiệm còn ít, ngồi vào vị trí cao sẽ khiến nhiều người không phục, vì vậy tạm lùi một bước đến chi nhánh chúng ta làm trước."

"Tức là ở chi nhánh rèn luyện vài năm rồi sẽ trở về tổng công ty?"

"Chắc chắn là thế, vừa đến đã làm giám đốc chi nhánh, về tổng công ty tệ lắm cũng làm phó tổng giám đốc. Các cô còn nhớ cuộc cạnh tranh giữa chúng ta với tập đoàn An Năng hồi tháng năm không?" Cô ta nói tiếp, "Đợt đó là do vị giám đốc chi nhánh này lãnh đạo đấy, vừa ra tay là giành được ngay, chậc chậc, kiếm được không biết bao nhiêu là lợi nhuận."

"Thật ư? Không phải là quản lí Vân giành được mối làm ăn này sao?"

"Không phải, bởi vì khi đó giám đốc Lâm và quản lí Vân cùng làm chung, quản lí Vân nhiều kinh nghiệm hơn, giám đốc Lâm lại mới vào tổng công ty, chưa có danh tiếng gì, thế nên rất nhiều người nhầm lẫn."

"Vậy đúng là thật tài giỏi."

"Còn phải nói, nghe bảo rất nhiều đơn hàng lớn của công ty đều có giám đốc Lâm góp phần, quả thật rất có năng lực."

"Đã vậy còn xinh đẹp nữa chứ," Người nói nhìn quanh rồi nói nhỏ, "Vừa nãy ở nhà ăn, tôi nghe thấy đám đàn ông cũng đang bàn tán về cô ấy, ai cũng dài cổ hóng hớt, ước gì có thể dán lên."

Một người cười nhạo: "Bàn tán thì ích lợi gì, đó là người bọn họ có thể mơ tưởng sao?"

"Cũng chưa chắc đâu nhé, chi nhánh chúng ta cũng có vài người trẻ tuổi rất xuất sắc mà, gia đình lại có tiền, hiện tại cũng đang thịnh hành kiểu bạn trai cún con (1) nữa, nói không chừng sẽ làm nên chuyện đấy."

(1) Bạn trai cún con: bắt nguồn từ Nhật Bản, chỉ kiểu bạn trai trẻ tuổi, tính cách sáng sủa, hay bám dính người yêu

"Mơ đi! Không có cửa so sánh đâu, mọi mặt đều cách nhau tới vài con phố, chạy theo còn không kịp nữa là."

...

Bởi vì ngồi gần, Hà Thanh Nhu phải nghe thụ động gần hết cuộc đối thoại của họ. Vận may của chị tuyệt thật đấy, chỉ một lần đã hẹn trúng người có địa vị cao như vậy, không những thế còn là cấp trên trực tiếp của chị, may kiểu này thì đi mua vé số cũng được đấy.

Hơn nữa sau này còn thường xuyên gặp mặt, thật là... hết nói nổi.

Chị thở dài, dù sao cũng đâu còn cách nào, cùng lắm thì vờ như chẳng có chuyện gì xảy ra, hiện giờ chuyện quan trọng hơn là phải làm xong việc của mình, nhiệm vụ mới giao có dư dả thời gian để thong thả làm, nhưng bản thiết kế của Gia Hòa và Thiên Thành chỉ có thể tranh thủ hoàn thành trong hai ngày nay thôi.

Suốt buổi sáng Hà Thanh Nhu liên tục vẽ bản thiết kế, trừ lúc ăn cơm sẽ không rời mắt khỏi màn hình máy tính, bản thiết kế của Gia Hòa đã xong cỡ hai phần ba, trước khi tan tầm là có thể hoàn thành, tối nay lại tăng ca thêm một lúc, làm thêm một phần bản thiết kế của Thiên Thành, vậy thì ngày mai sẽ thư thả hơn một chút.

Năm nay Dương Thuận Thành rất có thành kiến với chị, thường xuyên bới vết tìm lông, kiếm chuyện gây sự. Nếu muốn tra cứu nguyên nhân, thì đấy là chuyện hợp tác với Bắc Khí hồi cuối năm ngoái. Lúc đó Dương Thuận Thành muốn nhân dịp lập công lớn, nào ngờ còn chưa đàm phán, Hà Thanh Nhu đã nhận được vụ hợp tác này, từ đó liền bị ông ta chú ý.

Nói thẳng ra chính là ghim thù, trả đũa. Đối phương là cấp trên, Hà Thanh Nhu thấp cổ bé họng, có giận cỡ nào cũng phải chịu.

Nhưng cũng không thể vì chuyện này mà từ chức không làm nữa, dù sao mấy năm nay, ngành công nghiệp ô tô bị đình trệ, khó kiếm việc, huống hồ Đông Ninh tốt như vậy, muốn tìm được một công việc đãi ngộ tương tự thật không dễ dàng.

Dù sao cuối năm nay ông ta cũng đi rồi, nhịn một chút là được.

Chị nghĩ vậy rồi tiếp tục làm việc của mình, lần này làm một mạch đến tận mười một giờ khuya.

Lúc này phòng thiết kế chỉ còn một mình chị, toàn bộ công ty đều tối đen như mực, chị nhìn đồng hồ, định vẽ tiếp nửa tiếng nữa.

Mà cùng lúc đó, trong phòng giám đốc, Lâm Nại cũng duyệt xong một tập tài liệu cuối cùng. Cô dọn đồ rồi chuẩn bị rời khỏi, lúc đi ngang qua phòng thiết kế thì thấy đèn bên trong vẫn sáng, bèn vào nhìn xem.

Hà Thanh Nhu quá tập trung, không nhận ra sự tồn tại của một người khác, người kia đứng sau lưng chị hồi lâu mà chị vẫn không phát hiện.

Thấy chị còn vẽ, Lâm Nại nhíu mày.

"Trễ vậy rồi còn chưa về?" Lâm Nại bỗng mở miệng.

Tay Hà Thanh Nhu run lên, giật mình đến mức đường thẳng cũng vẽ lệch.

Lâm Nại cầm tập tài liệu trước mặt chị lên, lật vài trang: "Giúp cấp dưới hay là quản lí Dương phân công?"

"Về nhà cũng không có việc gì làm." Hà Thanh Nhu nói, trong giọng nói có phần mệt mỏi, tránh không trả lời câu hỏi của Lâm Nại, dù sao khiếu nại cấp trên với lãnh đạo cũng không phải là hành động sáng suốt.

"Rất biết cách nói chuyện." Lâm Nại đưa tài liệu lại cho chị, không rõ hàm ý là khen hay chê.

Hà Thanh Nhu đưa tay cầm lấy, lại bất chợt bị cô nắm tay: "Nhưng không cần phải vậy với tôi..."

Lòng bàn tay của cô nóng rực khiến Hà Thanh Nhu không biết làm sao. Hành động như vậy quá sức thân mật, mập mờ. Hà Thanh Nhu vội vã rút tay ra, đứng dậy khỏi chỗ ngồi, lùi về sau nửa bước.

"Trước đó tôi không biết chị làm việc ở đây." Lâm Nại nói.

Hà Thanh Nhu không nói gì, nếu chị biết người kia là cấp trên, nhất định cũng sẽ không cùng cô... Lại nghĩ đến đêm đó, chị không khỏi chột dạ, bên tai cũng nóng lên.

"Chị không cần có gánh nặng gì cả." Lâm Nại lại nói.

Hà Thanh Nhu tằng hắng một tiếng, đối phương cũng đã nói như vậy, chị cũng không có lời nào để đáp lại. Đây chính là hậu trường điển hình của tình một đêm: coi như chưa từng xảy ra.

"Thật ư?" Lâm Nại bỗng đến gần chị, gần đến mức có thể thấy được từng sợi lông tơ trên mặt người kia, tư thế cực kỳ thân mật, mập mờ.

Xúc cảm trên chóp mũi như có như không, hơi thở ấm áp đan vào một chỗ, ánh đèn sáng tỏ trong văn phòng cũng tựa như mờ ảo đi nhiều, trong đêm khuya, xung quanh yên tĩnh, bầu không khí như vậy dễ khiến người ta manh động nhất.

Đôi môi đỏ mọng mềm mại của Hà Thanh Nhu gần trong gang tấc, bởi vì kinh ngạc mà hơi hé ra, dụ dỗ người ta ngắt lấy. Hẳn là quá mức cám dỗ, Lâm Nại không nhịn nổi mà cúi đầu cắn bờ môi ấy, khẽ khàng cọ xát, mút vào.

Hà Thanh Nhu sững sờ, nhất thời không phản ứng được.

Lâm Nại thừa dịp môi răng chị buông lơi, lập tức đưa lưỡi thăm dò bên trong. Trơn trượt, ẩm ướt, dây dưa không rời, dịu dàng mà lại ngang ngược, càn rỡ hấp thu khoang miệng ấm áp, nếm trải mọi ngóc ngách.

Mùi nước hoa trên người cô thoang thoảng, như có như không mà quanh quẩn bên chóp mũi của Hà Thanh Nhu, tựa như thuốc mê khiến đầu óc người ta mơ hồ, làm cho chị trì trệ, ngẩn ngơ.

Ngón tay thuôn dài, mảnh khảnh khẽ vuốt ve cần cổ trắng nõn của Hà Thanh Nhu. Bàn tay này từng lướt trên da thịt nhạy cảm của chị, từng li từng tí mà vuốt ve, luyến lưu.

Hương vị ngọt ngào của nụ hôn này kéo dài, không giống với sự nồng nhiệt đêm đó, mà là trong sự dịu dàng mang theo ý thăm dò.