Như Mộng Hữu Lệnh

Chương 54



Nằm xuống rồi, Khương Nhập Vi lại nhận ra mình không ngủ được.

Tiểu khu chỗ Đường Xuân Sinh không ở nơi phố xá sầm uất, buổi tối rất an tĩnh, nhưng cũng không giống như ở quê.

Có lẽ do căn phòng này.

Khương Nhập Vi mở to mắt, nhìn khung cửa sổ nhỏ ở chếch phía trên.

Bên trong bên ngoài rõ ràng đen kịt như nhau, cô lại thật sự thấy có khác biệt. Sát khung cửa sổ có tia sáng mờ nhạt, như đang hấp dẫn lực chú ý của cô. Cửa sổ rõ ràng đang đóng, lại giống như vẫn luôn có gió thổi qua.

Có hơi lạnh.

Khương Nhập Vi xoay người, ẩn kín trong chăn. Chăn quả nhiên là vừa phơi xong, còn vương mùi nắng. Mà cô xoay người như vậy cũng là đối mặt với Đường Xuân Sinh, bởi vì cô cảm giác được hơi thở của nàng gần trong gang tấc.

Khương Nhập Vi nhịn không được hơi ngửa người ra sau, thắt lưng cứng lại một hồi lâu, cô mới có chút thả lỏng.

Đường Xuân Sinh hẳn là đang ngủ, hơi thở rất đều đặn.

Gần kề như vậy, cho dù đang là ban đêm nhìn gì cũng không rõ, Khương Nhập Vi cũng không thể thật sự thả lỏng lại. Cô đột nhiên có chút bực tức kín đáo. Cô trở về vốn là vì muốn thăm bà, đáng ra phải nằm chung chăn với bà, lặng lẽ trò chuyện cùng bà, mà không phải ngủ cùng Đường Xuân Sinh.

"Làm sao vậy?" Giọng Đường Xuân Sinh mơ màng cất lên, như vì cô trằn trọc mà giật mình tỉnh giấc.

Khương Nhập Vi ngừng thở, mong sao Đường Xuân Sinh chỉ vừa nói nói mớ mà thôi. Nhưng Đường Xuân Sinh lại duỗi tay qua, lần từ cánh tay cô tới đôi mắt, lại mơ màng nói: "Không ngủ được?"

"... Ân." Khương Nhập Vi túm lấy tay nàng. Có lẽ vì ủ trong chăn rất lâu, tay Đường Xuân Sinh nóng hổi, lại mềm mại, cầm vào thật dễ chịu.

"Tôi nói chuyện với cậu nhé?" Đường Xuân Sinh ngáp một cái, giọng nói trở nên rõ ràng hơn.

"Không cần, cậu ngủ đi." Khương Nhập Vi nhét tay nàng trở vào trong chăn, ngược lại bị nàng nắm lấy tay nhẹ nhàng đặt trên ngực nàng.

"Thật ra tôi cũng không ngủ được..."

Giọng nói trầm nhẹ của Đường Xuân Sinh và trái tim gấp gáp đập thình thịch của nàng dưới bàn tay cô hoàn toàn trái ngược nhau, Khương Nhập Vi kinh ngạc nghĩ.

Đường Xuân Sinh cọ vào người Khương Nhập Vi, vẫn giữ tay cô ở trên ngực mình, nhỏ giọng nói: "Nhìn bà, tôi như thấy được mình của năm mươi năm sau."

Lòng bàn tay Khương Nhập Vi còn cách trái tim thình thịch kia một lồng ngực mềm mại, nơi đó phập phồng như sóng, cuộn trào mãnh liệt dội vào lòng cô, không thể không xao động.

"Cậu nghĩ xem, năm mươi năm nữa, liệu chúng ta cũng như vậy khuôn mặt đầy nếp nhăn, cũng phải mang kính lão, kim cũng không xâu được nữa?"

Khương Nhập Vi giãy tay ra, lần theo giọng nói, xoa bên môi Đường Xuân Sinh, tìm thấy lúm đồng tiền của nàng. Cô mở miệng, cảm thấy cổ họng mình có chút run rẩy: "Cậu không sợ sẽ trở nên xấu xí sao?"

Đường Xuân Sinh hơi quay đầu, cắn lấy ngón tay chọc trên mặt mình, mơ hồ nói: "Cậu cũng không trở nên xấu xí sao?"

Khương Nhập Vi khẽ bật cười, không hiểu sao cảm thấy thả lỏng hơn một chút. Bởi vì cô nghĩ, cho dù già đi, cậu vẫn sẽ rất xinh đẹp.

Cô lại gần hôn lên Đường Xuân Sinh.

Có lẽ là do căn phòng đặc biệt lạnh lẽo, giường chiếu đặc biệt mỏng manh, ngay cả khung cửa sổ nhỏ kia cũng như ở tít trên cao, lạnh lùng nhìn xuống. Vì thế mà cảm thấy chăn nóng tới vậy, thân thể Đường Xuân Sinh bên cạnh cô cũng nóng đến thế, giọng nói lại dịu dàng tới vậy, đôi môi, còn ngọt ngào đến thế.

Cô kéo cao chăn phủ kín cả hai người. Khương Nhập Vi nghiêng người, hai tay áp lên mặt Đường Xuân Sinh, một lần lại một lần liếm cánh môi ngọt như mật của Đường Xuân Sinh.

Mà Đường Xuân Sinh còn nhiệt tình đáp lại hơn cả cô, nàng gắt gao siết lấy lưng Khương Nhập Vi, tận lực thu hẹp khoảng cách giữa hai người, lại nhẹ nhàng dịch chuyển thân thể, như đang tìm một vị trí tốt nhất có thể lấp đầy mọi kẽ hở.

Khương Nhập Vi đè lại vai nàng, ngăn không cho nàng động đậy. Cô chậm rãi hôn một đường dọc theo cằm nàng, rồi cổ nàng. Đây không phải lần đầu tiên, Khương Nhập Vi nghĩ, cho dù trước kia cô chưa từng nhận thức rõ ràng mình đang làm gì như lúc này nhưng cũng vẫn cảm thấy quen thuộc, mỗi một chuyển động đều là theo bản năng của trái tim mình, mỗi một hơi thở gấp gáp của thân thể nằm dưới đều khiến nhiệt huyết trong cô bùng lên, hỗn loạn.

"Khương Nhập Vi..." Đường Xuân Sinh gọi tên cô.

Khương Nhập Vi một lần nữa hôn lên đôi môi ấy. Cô biết vì sao Đường Xuân Sinh gọi tên mình. Mỗi một lần thân cận là một lần cô không tỉnh táo, Đường Xuân Sinh gọi tên cô đều là để thăm dò.

"Xuân Sinh." Khương Nhập Vi cũng gọi tên nàng. Chỉ hai chữ vuột qua môi, tựa như ngày xuân trường sinh, ấm áp cả trái tim.

Hơi thở của Đường Xuân Sinh dường như ngừng lại trong một khoảnh khắc, sau đó nàng mãnh liệt vùng dậy, ôm lấy Khương Nhập Vi lại cắn lên cổ cô.

Nhẹ thôi, nhẹ thôi... Khương Nhập Vi cắn răng, thầm nghĩ trong lòng. Nhưng cô cũng không nói gì, cô có thể cảm nhận được sự phấn khích của Đường Xuân Sinh, cảm giác này như truyền qua cho Khương Nhập Vi, đáy mắt cô bỗng ươn ướt theo.

Hàm răng vừa chậm rãi buông lỏng ra, đầu lưỡi ẩm ướt đã dịu dàng vỗ về dấu răng kia.

Lẳng lặng ôm một lúc lâu, cổ đã có chút tê dại, Khương Nhập Vi mới nhẹ xoay đầu Đường Xuân Sinh lại. Trong chăn tối tăm một mảnh, cô lại cảm thấy như có thể thấy rõ vẻ mặt đối phương hạnh phúc vô tận, tới mức dường như sáng rực lên.

Năm mươi năm nữa quá xa xôi, Khương Nhập Vi nghĩ, ngay cả ngày mai cũng đâu thể biết trước được, cho nên chỉ có khoảnh khắc này mới có thể nắm chặt lấy.

Trùm kín trong tấm chăn vừa được phơi nắng, lại có cảm giác khô nóng tự nhiên, hai người chỉ vừa lấy lại nhịp thở đã bất tri bất giác chịu ảnh hưởng của bầu không khí này, môi không thể không một lần nữa cùng nhau thân mật.

Không thô lỗ như lần trước xông vào phòng Đường Xuân Sinh, lúc này Khương Nhập Vi như trong mộng trước đó, cởi từng cúc áo một trước ngực nàng, áσ ɭóŧ đã sớm cởi từ lâu. Đường Xuân Sinh dường như rất thích mặc độc một chiếc áo sơmi mỏng dán sát lấy da thịt, Khương Nhập Vi kỳ thực chỉ từng thấy nàng phơi nắng trên ban công, cũng không biết tại sao lại mơ thấy như vậy.

Cùng lúc đó tay của Đường Xuân Sinh cũng từ bên hông cô luồn vào, vẫn luôn tiến lên trên, cho tới khi đầu ngón tay khoát lên sau gáy cô, lưu luyến ở nơi đó trong chốc lát, mới thò tay tỏ ý muốn cởϊ qυầи áo của cô ra. Tới khi áσ ɭóŧ cũng đã cởi, mặt Khương Nhập Vi bắt đầu nóng lên, khẽ run rẩy, còn đang thẹn thùng thì bị bàn tay của Đường Xuân Sinh từ phía sau cổ ép xuống. Đầu cô liền cúi xuống, vùi trong một mảnh mềm mại. Nhịp tim của cô càng lúc càng dồn dập, đôi môi của cô lướt trên ngực nàng cũng theo đó mà phối hợp. Cô hơi cong người, mỗi một nụ hôn đều lưu lại vết tựa như đóa hoa hồng, như trong mộng khi trước. Mà Đường Xuân Sinh lại dường như không muốn để lại bất kì khe hở nào giữa hai người, nàng co hai chân lên, nhẹ nhàng mà vòng qua hai bên người Khương Nhập Vi, khóa chặt cô lại.

Không dùng răng, cứ như vậy mút lấy da thịt Đường Xuân Sinh thực thích, Khương Nhập Vi cảm giác được chân nàng vẫn luôn câu lấy phía sau chân cô, nhẹ nhàng vuốt ve, như con mèo hưởng thụ chủ nhân ve vuốt, từ đôi môi vuột ra những âm thanh hương nị, nghe được mặt của Khương Nhập Vi càng lúc càng nóng.

Cô cảm thấy không thể chịu nổi nữa, hai thân thể nóng hổi, không gian khép kín, hai tầng độ nóng dường như muốn thiêu đốt cả thế giới nho nhỏ này. Vì vậy cô lại lần nữa hạ thấp người, hôn lên môi Đường Xuân Sinh, muốn ngăn lại thanh âm như muốn đốt cháy kẻ khác kia, lại không ngờ hai chân Đường Xuân Sinh lại càng siết chặt hơn, hai người da thịt tương thiếp, tấc tấc tương điệp.

Đường Xuân Sinh không gầy, tay chạm vào, bao quanh ngón tay là một mảnh mềm mại, nhưng nàng cũng không béo, thật sự là vô cùng hoàn hảo. Khương Nhập Vi chợt nghĩ, không biết mình gầy như que củi thế này, Đường Xuân Sinh chạm vào liệu có cảm thấy mất hứng. Ý nghĩ này chỉ thoáng qua, cô đã quên mất nỗi tự ti của mình, ngón tay dường như bị hấp dẫn lại, vuốt ve qua hai vai nàng, đến ngực, đến bụng, một đường đi xuống phía dưới...

"Nhập Vi..." Đường Xuân Sinh cắn vành tai Khương Nhập Vi, thì thầm, " Nhập Vi, Nhập Vi..."

Khương Nhập Vi nghe tiếng gọi của nàng đầu óc bỗng trở nên choáng váng, lại càng thêm mê man. Đầu ngón tay đã dừng lại, cách một lớp vải, chạm tới một mảnh nóng ướt, như bị bỏng, cô không dám nhúc nhích, không dám quay đầu nhìn Đường Xuân Sinh.

"Nhập Vi, Nhập Vi..." Đường Xuân Sinh không nhịn được mà dùng răng cọ lên vành tai cô, thân thể giãy dụa.

Khương Nhập Vi rúc vào bên cổ Đường Xuân Sinh, trong hơi thở là hơi khô nóng tỏa ra từ chăn, là mùi hương dịu ngọt của Đường Xuân Sinh. Cô thu lại ngón tay, quay lại hông quần của Đường Xuân Sinh chần chừ dọc theo hồi lâu, mới chậm rãi từ rốn nàng áp sát từng tấc da thịt mà tiến vào.

"Nhập Vi a..." Đường Xuân Sinh ngậm lấy vành tai cô, âm thanh mơ hồ, dư âm quanh quẩn.

Khương Nhập Vi khó có thể thở nổi, cô ra sức kiềm chế hơi thở hổn hển của bản thân, đầu ngón tay khẽ mơn trớn, bỗng cảm giác miệng lưỡi đều khô khốc.

Cô chưa bao giờ biết, chỉ là nơi này, chỉ là như thế này, lại có thể mềm mại tới vậy nóng bỏng đến thế.

Chôn vùi trong hơi nóng cháy bỏng, Khương Nhập Vi không thể khống chế được, Đường Xuân Sinh càng câu chặt lấy cô, mỗi một lần mũi chân nàng vuốt ve đều dẫn ngón tay cô theo nhịp mà khởi vũ, chậm rãi tiến vào rồi nhiều lần mơn trớn. Cảm giác ướŧ áŧ rồi lại nóng đến bỏng tay kia, cô thậm chí cũng không biết rốt cuộc là mình đang ở bên trong Đường Xuân Sinh, hay là Đường Xuân Sinh ở trên người bao phủ lấy cô. Từng tiếng "Nhập Vi" như ma chú, từng cơn sóng trong lòng cô dâng trào, đã oán hận nghĩ có thể dập tắt ngọn lửa trong lòng mà tự cứu lấy mình, lại khẩn thiết ngóng trông đường mật ngọt ngào, quẳng đi toàn bộ linh hồn mà thiêu đốt tới không còn gì...

Tiên tử kia lưu lại thứ gì không tốt, chỉ là một đống thất tình lục dục, khiến cho Đường Xuân Sinh phóng đãng như vậy, như thể thất tình lục dục, bỏ đi thất lục, tất cả chỉ còn là tìиɦ ɖu͙ƈ.

Khương Nhập Vi mê man không biết bao lâu, dưới đầu ngón tay càng nóng càng ướt, thân thể cô cũng theo đó mà càng lúc càng nóng, Đường Xuân Sinh siết lấy cô càng chặt, cả người cô đều nóng rực tới mức khó có thể hít thở, chỉ có thể liều mạng từng hơi từng hơi mà gắng thở dốc, Đường Xuân Sinh cuối cùng cũng vuột ra một tiếng thở dài thoả mãn.

Tiếng thở dài phả vào bên tai Khương Nhập Vi, cô vẫn mê loạn vuốt ve thân thể còn run nhè nhẹ bên dưới, cuối cùng cũng có thể hít thở, toàn thân thả lỏng.

Mà Đường Xuân Sinh vẫn cứ một tiếng rồi một tiếng, vẫn như cũ vang lên bên tai cô, thì thầm, như một tiếng thở dài.

"Nhập Vi a..."