Như Thế Nào Bắt Lấy Nam Thần Đại Nhân

Chương 29: Tư lợi bội ước



Sau hai mươi năm cách biệt đằng đẵng, Tất Cảnh gặp lại Nhạc Chí.

Tất Cảnh nhìn người trước mắt, này mi thanh mục tú, này dung nhan diễm lệ, dường như mỗi tấc da thịt của hắn đều làm bỏng rát hai mắt y. Ngay cả thần trí y cũng bắt đầu lung lay.

Diệp Quang Kỷ thấy Tất Cảnh ngây ra, bèn vội vàng vồ lấy đứa trẻ trong ngực y rồi chạy biến đi mất.

Trong sân chỉ còn lại Tất Cảnh và Nhạc Chí.

Khung xương của Nhạc Thuật vốn đã nhỏ, dáng dấp của Nhạc Chí còn nhỏ hơn cả hắn.

Nhạc Chí đi đến trước mặt Tất Cảnh, ngẩng đầu nhìn y, nụ cười trên mặt rạng rỡ.

“Tất Cảnh, giờ đây ta đã chuyển thế đầu thai, người sẽ tuân thủ lời hứa khi xưa chứ?”

Tất Cảnh hoàn hồn, biểu cảm trên mặt biến đổi liên tục, y hơi cúi người xuống đối diện với Nhạc Chí, rồi chạm tay lên mặt hắn, nhẹ nhàng vuốt ve.

Nhạc Chí vẫn cười.

“Đương nhiên giữ lời.” Tất Cảnh nói.

Hắn lại càng cười rạng rỡ.

Bỗng y ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt chuyển đến phía sau Nhạc Chí, y hỏi: “Nhạc Thuật đâu?”

Nhạc Chí cũng xoay người lại, cửa nhà tranh vẫn mở toang, bên trong không một bóng người.

“Đứa trẻ đó đã không còn trên đời từ lâu rồi.” Hắn đáp.

Nhạc Thuật đã chết từ hai mươi năm trước, mình đã mượn thân xác nó sống suốt hai mươi năm đó.

Nét mặt Tất Cảnh từ từ nhăn nhúm lại. Nhạc Chí bước ra từ nhà tranh của Nhạc Thuật, lại mặc y phục của Nhạc Thuật, trong mắt y tất cả điều đó nghĩa là giết người đoạt xác.

Cho dù cái xác mà hắn cướp đoạt rất xấu xí.

Trong mắt Tất Cảnh, Nhạc Chí là một kẻ điên, nên khi hắn vừa nói câu đó, y lập tức khẳng định hắn đã giết Nhạc Thuật.

Nghĩ đến việc tên xấu xí đó đã chết, Tất Cảnh cảm thấy thần trí bàng hoàng, tức giận ngập lòng, ánh mắt y nhìn Nhạc Chí cũng hóa hung hiểm tột cùng: “Ngươi đã giết hắn ư?”

Nhạc Chí bắt đầu hoang mang.

Lúc hắn nhập vào thân thể của Nhạc Thuật, Nhạc Thuật đã chết, nên không thể nói là hắn giết người rồi chiếm đoạt thể xác người ta. Hắn vừa định phủ nhận, đã có một vật thể lạnh như băng kề vào cổ hắn.

Tất Cảnh là con của thần thú Lục Ngô* và Phượng hoàng Yêu vương, y có nguyên hình là Phượng hoàng giống mẹ, còn vuốt sắc lại giống cha.

*Lục Ngô: Thần thú cổ đại trong thần thoại Trung Hoa, là Sơn thần bảo vệ núi Côn Luân, có thân hổ chín đuôi, mặt người.

Vuốt sắc này chỉ xuất hiện khi y cực kỳ phẫn nộ.

Hai mươi năm trước, Tất Cảnh cũng từng kề vuốt nhọn này vào cổ hắn.

Nhạc Chí sửng sốt, trong phút chốc lòng cũng nguội lạnh, hắn cười chua chát: “Tất Cảnh, người là Yêu Vương, lại vì tư lợi mà bội ước! Ngày xưa người đã nói chỉ cần ta đầu thai chuyển thế, sẽ cho ta một cơ hội, hiện giờ ta đã trở về, người sợ phải thực hiện lời hứa, nên muốn giết người diệt khẩu sao?”

“Ngươi đã giết Nhạc Thuật!” Tất Cảnh rít lên bằng giọng giá buốt, “Ngươi ghen ghét hai vị công tử của bổn tọa, nên giam họ vào Lãnh Ngục, hại Phong Nguyệt mất mạng, bức Vô Song hóa điên, giờ ngươi lại ghen tức với Nhạc Thuật, nên ngươi giết hắn!”

“Tại sao ta phải ghen tức với Nhạc Thuật chứ?” Nhạc Chí hỏi.

Tất Cảnh mấp máy môi không thành lời, y chỉ dùng đôi mắt lạnh lẽo gườm gườm ghim lấy gương mặt hắn.

“Tại sao ta phải giết nó chứ?” Nhạc Chí lại hỏi tiếp.

“Vì ngươi tàn độc nhẫn tâm, hễ là thứ bổn tọa thích, ngươi đều không bỏ qua.” Tất Cảnh nói.

“Người thích Nhạc Thuật ư?” Giọng điệu của Nhạc Chí đột nhiên trở nên quái dị, vào đến tai Tất Cảnh chính là chột dạ, “Tất Cảnh, hóa ra trong mắt người, Nhạc Chí ta là loại người như thế sao? Ta thật lòng yêu thương người, người lại vứt đi như giày rách, người có thể yêu chiều cả ba nghìn giai lệ chốn hậu viên, lại một mực không mở lòng với ta! Hiện giờ người lại nói người thích Nhạc Thuật ư?”

“Nếu ta bảo rằng Nhạc Thuật chính là ta thì sao?” Hắn hỏi.

“Ngươi cho rằng nói thế thì bổn tọa sẽ tha cho ngươi à?” Tất Cảnh cười lạnh lẽo. “Ngươi vừa bảo rằng mình đã chuyển thế đầu thai, hiện giờ lại nói mình là Nhạc Thuật, ngươi nghĩ bổn tọa là đồ ngốc ư?”

Nhạc Thuật lúc trước chính là Nhạc Chí, nhưng Nhạc Chí lại lạnh run cả người. Tất Cảnh, người nói người thích Nhạc Thuật, hiện tại ta đây đứng trước mặt người, tại sao người không nhận ra?

Là người tự lừa mình dối người, hay người vốn đã căm ghét Nhạc Chí ta như vậy?

Hắn và Tất Cảnh, quả nhiên là nghiệt duyên, là nghiệt duyên mà!

Bỗng có một luồng chân khí đánh ập vào ngực hắn, dòng chất lỏng ấm nóng trào lên từ trong yết hầu.

Chất lỏng đỏ tươi nhuộm quần áo người trước mắt thành một màu đỏ.

Đôi mắt Tất Cảnh co rúm lại, y nhìn ánh sáng trong mắt Nhạc Chí biến mất từng chút một, cuối cùng không còn nhấp nháy nữa.

“Ta vốn không phải là đối thủ của người, nếu người lại muốn giết ta lần nữa, thì cứ ra tay đi.” Hắn nói.

Tất Cảnh nắm chặt tay, móng vuốt kề sát làn da mát lạnh, chỉ cần gần hơn chút nữa, móng vuốt sắc bén sẽ đâm vào trong da thịt Nhạc Chí. Giết hắn, là được giải thoát.

Nhạc Chí nhắm hai mắt lại, nên hắn không nhìn thấy tay Tất Cảnh đang run rẩy.

“Nhạc Chí.”

Ngoài hai người ra, bỗng có một giọng nói thứ ba vang lên.

Nhạc Chí quay đầu, thì thấy một ông lão tóc bạc đứng ở một bên, lão vận đạo bào rộng, vạt áo dài phất phơ, không vương bụi trần.

“Duyên phận do trời định, mọi việc phải có chừng mực, không thể vượt quá.”

“Si niệm quá nặng, là hại người hại mình.”

Đôi mắt vốn đã tối om của Nhạc Chí dần dần le lói ánh sáng, sau khi nếm trải đớn đau, giờ khắc này tâm tình hắn bình tĩnh đến lạ, nỗi lòng rối loạn như tơ nay lại thông suốt không ngờ.

Vì hắn hiểu lầm Tất Cảnh thích mình, nên mới trông chờ, vì ghen ghét, nên mới lừa y ăn Ký Tình Đan.

Tất Cảnh vốn không sai, là hắn đã lừa gạt y, Yêu Chủ kiêu ngạo lại bị người dắt mũi suốt hai trăm năm, dù y có giết hắn cũng không có gì là sai.

Người sai là hắn, sai là ở si tâm của hắn.

“Hãy tha cho nó đi, đời này nó có tiên duyên, nếu lại chết đi, khi đầu thai cũng vào Súc sinh đạo, lỡ hẹn tiên duyên.” Huyền Linh Thánh tổ nhìn Tất Cảnh rồi nói, giọng ngài an tĩnh bình thản, như trấn an nội tâm người khác.

Tất Cảnh buông hắn ra, thu lại vuốt sắc, tay lại run nhè nhẹ.

Huyền Linh Thánh tổ đến bên Nhạc Chí, vẫy phất trần trước mặt hắn, trước mắt Nhạc Chí là trời cao biển rộng.

Chấp niệm quá sâu, không dễ xóa bỏ.

Nhạc Chí vốn đã nhận ra chấp niệm trong mình đã vơi đi, nhưng vẫn một mực không rũ sạch được, nên hắn mới đánh liều cho mình một cơ hội cuối cùng.

Một lần nữa trở lại làm chính hắn, nếu Tất Cảnh chịu tiếp nhận, thì xem như chuyện tốt.

Tiếc là hắn đã tự hão huyền.

Gợn sóng lao xao trong lòng dần dần biến mất.

“Ngươi đã giết Nhạc Thuật, nên bổn tọa rút lại cơ hội duy nhất này.” Tất Cảnh nói, “Nhạc Chí, ngươi vĩnh viễn đừng bao giờ xuất hiện trước mặt bổn tọa, nếu lại để bổn tọa thấy ngươi, thì dù là ai che chở cho ngươi đi chăng nữa, bổn tọa cũng giết không tha.”

Nhạc Chí cười, gục gặc đầu.

Thôi thôi!

Nhạc Chí cất tiếng, giọng nói khàn khàn: “Tất Cảnh, nếu trước đây ta biết người căm ghét ta đến mức này, ta sẽ không lừa người ăn Ký Tình Đan. Vì nỗi si mê thuở thiếu niên, nên mới không thể khống chế bản thân. Ta hại chết Phong Nguyệt, ta đã dùng mạng trả lại. Thật ra người không hề sai, ta không nên oán trách người không yêu ta. Chuyện xưa là do ta tự tung tự tác làm càn, từ nay về sau, ta sẽ không xuất hiện trước mặt người nữa. Dù cho mai sau có chết đi, Nhạc Chí ta cũng sẽ không đội chung trời với người.”

Nếu đã không thể nên duyên với Tất Cảnh, hắn cũng không muốn gặp lại người này nữa.

Thà rằng đừng gặp thì hơn.

Dù hiện giờ lòng hắn không quên được y, nhưng rồi sẽ có một ngày, tất cả sẽ tan theo mây khói.

Từng câu từng chữ Nhạc Chí nói đều lọt vào tai Tất Cảnh, cũng từng câu từng chữ đó đập vào lòng y.

Người trước mặt chính là kẻ đã lừa gạt y, vốn là tội không thể dung thứ, hiện giờ kẻ đó đã giác ngộ, y phải vui vẻ mới đúng.

Vui vẻ ư?

Tất Cảnh không kiềm được mà nhìn vào lồng ngực mình, chỉ cảm thấy một cơn nhức nhối, y cắn chặt môi, cố gắng giữ vững bộ dạng dữ tợn.

“Nhớ kỹ lời ngươi nói hôm nay.” Y nói, rồi quay người đi mất.

Nhạc Chí cố gắng kiềm chế không nhìn theo bóng lưng y bỏ đi.

Hắn thẫn thờ nhìn xuống đất, vừa cảm thấy lòng trống rỗng, vừa có cảm giác được giải thoát.

“Nếu lão không tình cờ ghé qua, con đã mất mạng rồi.” Huyền Linh Thánh tổ thở dài.

“Đa tạ ân cứu mạng.” Nhạc Chí nói.

“Lão phu đã cứu mạng con, còn truyền đạo cho con, ít nhất cũng gọi một tiếng ‘sư tôn’ đi chứ?” Ông lão thổi râu rồi nói.

“Đa tạ sư tôn” Hắn vâng lời.

Lúc này Huyền Linh Thánh tổ mới vừa lòng: “Quả nhiên lão phu không nhìn nhầm, tu vi của con thăng tiến quá nhanh, chỉ cần tu luyện thêm nữa, sau này nhất định phi thăng thành tiên, lão phu sẽ đợi con ở Cửu Trùng Thiên*.”

*Cửu Trùng Thiên/Cửu Trọng Thiên: Là một khái niệm thuộc lĩnh vực tâm linh, chỉ Thượng giới, hoặc cõi tiên, gồm chín tầng trời.

“Nhạc Chí nhất định nỗ lực hết sức.”

Ánh mắt Huyền Linh Thánh tổ đột nhiên hướng vào trong tay áo của hắn.

Có gì đó lóe lên trước mắt, viên đá Thất Sắc được hắn cất trong tay áo đã nằm trong tay ngài.

“Là tiểu tử Đường Kỳ cho con à?” Ngài hỏi.

“Vâng ạ.” Nhạc Chí nhìn viên đá trong tay Huyền Linh Thánh tổ, hắn chợt nhận ra ánh sáng bao quanh nó dường như yếu hơn một chút.

“Con có biết ánh sáng của đá Thất Sắc tượng trưng cho điều gì không?” Huyền Linh Thánh tổ hỏi.

Nhạc Chí cũng tò mò: “Không ạ, thỉnh sư tôn chỉ giảo.”

“Ánh sáng bảy màu đại diện cho thất tình của con người, tức là hỉ, nộ, ai, nhạc, ái, ác, dục, đời người ai cũng không thoát được thất tình lục dục. Người tu tiên không nhất thiết phải đoạn tuyệt ái tình, nhưng lão phu đây lại tu Tuyệt Tình Đạo, đạo này dễ thành tiên, không dễ nhập ma, ngay cả thiên lôi kiếp, cũng là đánh vào ái tình.” Huyền Linh Thánh tổ nói.

“Đạo tu luyện của đồ nhi cũng là đoạn tình tuyệt dục, ánh sáng của đá Thất Sắc tượng trưng cho ái tình, vậy ánh sáng càng mờ, tình càng nhạt phai, nếu ánh sáng tắt hẳn, phải chăng chính là đoạn tuyệt ái tình?” Nhạc Chí ngơ ngác hỏi.

“Tiểu tử thông minh lắm. Việc đoạn tình tuyệt ái cũng có mức độ, nếu hoàn toàn dứt bỏ được, chính là cảnh giới cao nhất của Tuyệt Tình Đạo. Lão phu đây đã tu đạo này mấy ngàn năm, cũng chưa hoàn toàn đoạn tuyệt được thất tình.” Huyền Linh Thánh tổ nói.

Ngài trả lại đá Thất Sắc cho hắn: “Tiểu tử Đường Kỳ đó quả là không tồi, giờ lão phu có việc, tiểu đồ nhi hãy bảo trọng.” Huyền Linh Thánh tổ nói xong, rồi cưỡi mây đi mất.

Nhạc Chí nhìn viên đá trong tay thêm lần nữa, so với lần đầu tiên nhìn thấy Đường Kỳ Chân nhân cầm nó, thì ánh sáng đã yếu hơn nhiều.

Huyền Linh Thánh tổ vừa rời khỏi không bao lâu, Diệp Quang Kỷ đã vội vã đi đến, trông gã rất chật vật, quần áo trên người bị cào rách từng mảnh, trên mặt là vẻ nôn nóng.

“Nhạc Thuật, Tất Cảnh cướp con của ngươi rồi, á, Nhạc Thuật đâu rồi? Ta mới mang đứa bé đi một lúc, gã lại dám đánh lén ta!” Gã nổi giận đùng đùng mà nói.

“Cướp đi thì cho y.” Nhạc Chí nói, nếu cướp đi sẽ không giết nó. Hắn và Tất Phương điểu có thông linh, chỉ cần nó trở lại nguyên hình, sẽ quay về ngay lập tức.

Diệp Quang Kỷ nói xong mới phát hiện người trước mắt là một mỹ nhân tuyệt thế vô song, đâu phải là Dược đồng của hắn.

“Ngươi là ai?” Diệp Quang Kỷ ngạc nhiên, gã lượn lờ quanh Nhạc Chí mấy vòng.

“Diệp Quang Kỷ, ngài nói ta là ai nào?” Hắn hỏi.

“Ta nói ngươi là người nào, thì ngươi chính là người nấy à?” Gã híp mắt hỏi.

“Ý ta là, ngài mà lại không biết ta là ai ư?” Nhạc Chí nói, thay đổi hình dáng thì không nhận ra mình sao?

“Không biết.” Diệp Quang Kỷ nói.

“Nếu Nhạc Thuật biến thành bộ dạng này, Bách Thảo Viên của ngài vẫn còn cần hắn chứ?” Gã đã ngốc đến mức này, hắn đành nói thẳng ra.

“Ngươi là Nhạc Thuật hả? Chẳng lẽ là nhờ Chuyển Nhan Đan?” Diệp Quang Kỷ há to miệng, giật mình nói.

“Đúng là gừng càng già càng cay.” Nhạc Chí đáp.

“Dĩ nhiên rồi, lão phu thần cơ diệu toán mà.”

Ớ, có chỗ nào đó không đúng thì phải!

“Nhà ngươi mới già!” Gã tức tối.

Diệp Quang Kỷ rất tò mò với diện mạo mới của Nhạc Chí, gã không kiềm lòng được mà thò tay sờ soạng cả người của hắn, “Nhưng mà đẹp lắm! Dễ nhìn hơn hình dạng trước đây nhiều.”

“Thật ra ta không phải là Nhạc Thuật. Năm đó, tuổi thọ của Nhạc Thuật đã cạn, ta là một mảnh tàn hồn, nên đã mượn thân thể của nó.” Nhạc Chí nói.

“Vậy tên thật của ngươi là gì?” Diệp Quang Kỷ hỏi.

“Nhạc Chí.”

“Tên này nghe quen lắm!” Gã vắt nát óc vẫn không nhớ ra được.

Diệp Quang Kỷ tiếp nhận việc Nhạc Chí thay đổi hình dạng rất nhanh chóng, gã thích nhìn trộm hắn, xem rồi lại thèm nhỏ dãi.

“Nhạc Chí, con của ngươi bị cướp mất rồi!” Cuối cùng Diệp Quang Kỷ sực nhớ đến chuyện chính, lúc này gã mới quang quác lên.

“Thứ nhất, nó không phải là con ta, thứ hai, nó sẽ về thôi, không cần ngài lo lắng.” Nhạc Chí nói.

Đến buổi chiều, Tất Phương điểu đã trở về cạnh Nhạc Chí, dáng vẻ sợ sệt. Hắn cũng cảm nhận được nỗi sợ hãi đó, bèn xoa xoa đầu nó, nó mới bình tĩnh lại.

Diệp Quang Kỷ rất quan tâm đứa bé, ngày nào gã cũng lởn vởn quanh hắn, chờ đến lúc thấy đứa bé nằm trên giường, gương mặt già cười toét ra.

Nhiều ngày sau, gã cũng biết đứa bé là do Tất Phương điểu hóa thành. Mỗi ngày, thời gian Tất Phương điểu biến thành đứa trẻ đều thuộc về gã, những lúc khác thì tiếp tục làm linh thú của Nhạc Chí.

Khâm Ly trở thành Tần Tô kế tiếp, là người thứ hai giúp hắn ngăn cản sự phiền nhiễu của Diệp Quang Kỷ.

Vì sự thông linh giữa Nhạc Chí và Tất Phương điểu đã trơn tru, nên nó khổ sở ra sao, hắn cũng hiểu được.

Thời gian biến thân của Tất Phương điểu đã cố định, đó là vào buổi trưa mỗi ngày, trong vòng nửa canh giờ.

Vào giữa trưa nọ, Khâm Ly đang đứng trên cửa sổ bỗng hóa thành đứa bé mặc yếm đỏ.

“Hức… hức…” Nó huơ huơ hai cánh tay nhỏ béo, trong miệng phát ra âm thanh vụn vặt.

Nhạc Chí từ trên giường bước xuống, đi đến bên Tất Phương điểu, ôm nó vào lòng.

Đứa trẻ nằm trong lồng ngực Nhạc Chí cười “khanh khách”, gương mặt mũm mỉm cọ cọ vào người hắn, bôi nước bọt lên.

“…”

Khâm Ly vỗ đôi tay nhỏ, toe toét cười.

“…”

“Tiểu bảo bối ơi, gia gia của con tới rồi nè!” Một giọng nói trầm trầm vang lên từ ngoài cửa.

Sắc mặt Khâm Ly đông cứng lại trong tích tắc, nó cố dùng gương mặt đáng thương nhìn Nhạc Chí.

Hắn vỗ vai nó: “Ngoan nào.”

Diệp Quang Kỷ đã vọt vào phòng, gã thò tay muốn vồ lấy Khâm Ly, có điều dường như đứa nhỏ đã bị gã hành hạ quá nhiều, nên nó cứ khư khư níu chặt cánh tay, góc áo của Nhạc Chí.

Nhạc Chí đang mặc một bộ đạo bào, sau đó… đạo bào rớt xuống đất.

Dáng người của Nhạc Chí nhỏ hơn Nhạc Thuật nhiều, quần áo của Nhạc Thuật mặc vào người hắn thì rộng thùng thình, lúc này dễ dàng bị đứa bé lôi kéo rơi ra.

“…”

“Dược đồng này, hay là ngươi mua một ít quần áo đi.” Diệp Quang Kỷ nói với vẻ thâm trầm.

“Dưới chân núi có phố thị gì không?” Lúc gặp lại Diệp Quang Kỷ, Nhạc Chí hỏi ngay.

“U Thảo Tông được xây cất trên núi, dưới chân núi có làng mạc, có điều Bà Sa Phong rất cao, nên nhiều đệ tử không muốn xuống núi. Nhưng mà trông bộ dạng này của ngươi, tốt nhất là nên nhanh chóng đặt mua vài bộ đi thôi.” Gã nói.

“Để ta xuống núi xem sao.”

“Kiếm tu có thể ngự kiếm phi hành, nhưng Đan tu chỉ có thể dựa vào pháp bảo và linh thú, ngươi tự nghĩ biện pháp đi.” Diệp Quang Kỷ nói, rồi ôm Khâm Ly đi mất.

Linh thú của ta không phải là Tất Phương điểu sao?

Nhạc Chí lao ra cửa, nhưng Diệp Quang Kỷ đã ôm Khâm Ly đi mất dạng.

Hắn đành ở trong nhà chờ Khâm Ly trở lại nguyên hình.

Từ Bà Sa Phong đi xuống là núi U Thảo, dưới núi có một tòa thành nhỏ.

Ngoại hình của Nhạc Chí vốn đã xuất chúng, hắn lại còn mang theo Tất Phương điểu, thế là nhanh chóng thu hút sự chú ý của mọi người.

Người trong trấn rất đông, những người đó cứ lom lom dòm ngó Nhạc Chí, còn cố tình đụng vào người hắn.

“Ngài đây là người tu đạo trên núi phỏng?”

“Có phải ngài tinh thông pháp thuật lắm chăng?”

Người ta cứ lôi kéo hắn hỏi han không ngớt, cuối cùng thì Nhạc Chí cũng hiểu được, tại sao người tu đạo lại không thích xuống núi.

Tu giả lỡ lạc bước phố phường thì chẳng khác chi thú lạ vật hiếm.

Nhạc Chí đến một tiệm may, lúc ra ngoài hắn đã vận một bộ áo đỏ, hắn ưu ái màu đỏ, nó cùng màu lửa của Tất Phương điểu tôn lên lẫn nhau.

Thiếu niên vận áo đỏ, anh tuấn tựa đóa hoa, ai ai cũng phải ngây ra ngắm nhìn.

Nhạc Chí rời khỏi đám đông, đi về phía thành Tây, ở đó cũng có trị trấn, có điều chỉ có người tu đạo mới được vào. Thủ thành kiểm tra linh lực của Nhạc Chí, rồi để cho hắn đi vào.

Thị trấn này chủ yếu buôn bán linh thạch, bùa chú và pháp khí. Hắn muốn xem thử có đồ vật nào phù hợp với mình hay không.

Thế mà… oan gia ngõ hẹp.

Hắn vừa đi đến một cửa hiệu bán pháp khí, đã thấy một người từ trước mặt tiến lại.

Người này rất giống Thẩm Mạn, nhưng biểu tình lại lạnh lùng, cả người bị bao phủ bởi một lớp sương lạnh, đúng là gã Ma tu mà lúc trước hắn đã chạm trán trong rừng Bích Tần.

Gã ta cố ý che giấu khí của Ma tu, nên dù có đi lại trong thị trấn cũng không bị phát hiện.

Bỗng dưng gã liếc nhìn Nhạc Chí, hắn lập tức cảm thấy khí lạnh ập đến, không thể động đậy.

Gã đi về phía hắn, hắn hít vào một hơi sâu, cúi đầu thật thấp.

Lúc đi ngang qua nhau, gã ta thình lình dừng trước mặt hắn.

“Ngẩng đầu lên.” Gã nói.

Nhạc Chí ngẩng đầu lên, nhìn vào gã.

Gã ta lại đang nhìn về một hướng khác, một con linh khuyển to xác đang ngoan ngoãn ngẩng đầu…

Nhạc Chí: “…”

Gã lại liếc nhìn Nhạc Chí lần nữa.

Hắn cố nặn ra một nụ cười.

Gã đã đi mất cùng linh thú.

Nhạc Chí cũng không nán lại trong thị trấn này lâu hơn, hắn về Bà Sa Phong. Y phục màu đỏ là thích hợp nhất với Nhạc Chí, nên khi Diệp Quang Kỷ nhìn thấy hắn cũng phải kinh ngạc.

“Ngày mai Yêu Chủ trở về Vạn Yêu Tông, mùa hè nóng bức, ta đã thỉnh cầu Tông chủ đến Ngàn Vô động phủ để tránh nóng, ngươi có muốn đi với ta không?” Diệp Quang Kỷ hỏi.

Nhạc Chí nghe thấy, hắn chỉ giơ tay, đếm đầu ngón tay mà tính, kể từ lần đụng độ trước, đã qua một tháng trời.

Y là Yêu Vương của Vạn Yêu Tông, theo cách nói của Diệp Quang Kỷ, nếu dược tính của Ký Tình Đan đã được giải, còn phải ở mãi trong U Thảo Tông này làm gì? Cho nên y đi cũng không phải là chuyện gì kì quái.

Nhạc Chí cười cười: “Ta có bí cảnh Thất Sắc Thạch, cũng là đông ấm hạ mát. Ngài là Luyện đan sư cao cấp, cũng phải có bí cảnh mới đúng chứ.”

“Bí cảnh không thú vị!” Gã thầm thì, “Này, ngươi có phải là gã Nhạc Chí kia hay không?”

“Gã nào?” Hắn hỏi.

“Là ngươi đã hạ Ký Tình Đan cho Yêu Chủ, đúng không?” Diệp Quang Kỷ nói, “Ta nhớ ra rồi, lúc trước đã nghe người ta bàn tán, hơn nữa cũng nghe đích thân Yêu Chủ nói qua.”

Nhạc Chí gật đầu.

Ánh mắt Diệp Quang Kỷ sáng lên, gã lập tức săm soi Nhạc Chí.

“Năm đó, lúc nhà ngươi phản bội Linh Tiên Tông, có phải Linh Xa lão quái đã phát điên không?” Linh Xa là sư phụ ngày xưa của Nhạc Chí, cũng là Đan tu, tu vi lại cao hơn Diệp Quang Kỷ một chút, nên trở thành người bị gã ghét nhất.

“Giận nhưng không điên.” Hắn đáp.

Diệp Quang Kỷ vẫn cứ nhìn hắn sùng bái.

Nhạc Chí bị gã nhìn đến mức da đầu run rẩy, hắn bèn lấy cớ phải tu luyện, toan đuổi gã ra ngoài.

“Đừng vội, hôm qua ta có gặp Yêu Chủ, Yêu Chủ phong lưu phóng khoáng ngày xưa giờ lại trông rất ủ rũ.” Diệp Quang Kỷ nói.

“Chắc là do túng dục quá độ.”

“Ngày mai y đi rồi, ngươi thật sự không muốn nhìn y một lần nữa sao?” Gã hỏi.

“Ta mà gặp y, mạng này coi như vứt, lão già ngài tính mưu hại ta à?” Hắn đảo mắt nhìn gã.

Diệp Quang Kỷ cẩn thận soi mói Nhạc Chí, bỗng cánh tay gã đau nhói.

“Ngươi véo tay ta làm gì!” Gã kêu lên.

Nhạc Chí hồi thần, nhìn cánh tay bị mình véo hồng lên, hóa ra không phải tay của hắn, lại càng dùng sức mạnh hơn.

“Á!” Diệp Quang Kỷ hét thảm thiết, vang vọng chân trời.

Nhạc Chí mới vừa lòng buông tay.

Tiếng la này của Diệp Quang Kỷ, ngay cả người bên ngoài Bách Thảo Viên cũng nghe thấy.

Trước cổng vào Bách Thảo Viên có một đường mòn, nơi này tuy dân cư thưa thớt, nhưng thi thoảng cũng sẽ gặp được vài người, ở đó có một người đàn ông đang đứng.

Người này có mắt môi tuấn lãng, nhưng biểu cảm lại hết sức khó chịu, cả người y ngập trong giá rét, ngay cả đệ tử đi ngang qua cũng không dám nhìn, phải vội vã lướt qua.

“Tông chủ!” Cô gái mặc váy lụa xanh lục vừa kéo váy vừa lảo đảo đi đến, “Thiếp đã thu dọn đồ đạc ổn thỏa rồi, ngài muốn xuất phát vào ngày mai sao?”

Người đàn ông hồi tỉnh, y nhìn sâu vào Bách Thảo Viên rồi nói: “Đi ngay lập tức.” Nói xong bèn kéo cô gái đi mất.

Xuân đi rồi xuân đến, thời gian vùn vụt trôi, chỉ trong chớp mắt đã qua vài chục năm.

Nói chung, nếu có tư chất luyện đan đạo, từ Luyện đan sư cấp Bảy đến Luyện đan sư cấp Tám cần khoảng ba mươi năm, mà từ Luyện đan sư cấp Tám đến Luyện đan sư cấp Chín cần khoảng chín mươi năm.

Nhạc Chí có thiên phú tốt, cũng phải cần năm mươi năm.

Lúc hắn đột phá thành Luyện đan sư cấp Chín thì bắt đầu luyện Tuyệt Tình Đan, nên gần như toàn bộ thời gian hắn đều ở trong Thất Sắc Thạch.

Dược liệu và đan thạch trong lò luyện từ từ dung hợp lại, một làn hương nhàn nhạt từ trong lò tỏa ra.

Nhạc Chí rót một luồng linh khí vào lò luyện, rồi rời khỏi bí cảnh Thất Sắc Thạch.

Vừa ra ngoài, Nhạc Chí đã nghe thấy tiếng động lớn, một khối đá lớn trong sân bị Diệp Quang Kỷ đập nát.

Sắc mặt Diệp Quang Kỷ cực kỳ khó chịu, Nhạc Chí rất ít khi thấy vẻ mặt gã như thế, hắn thầm phỏng đoán xem rốt cuộc là ai dám cả gan chọc giận Dược thần đại nhân.

“Khốn nạn!” Diệp Quang Kỷ rống to, tức giận ngập trời.

“Đồ hèn!” Gã lại gầm rú một lần nữa, mặt đất dưới chân gã như đang rung chuyển.

“Khốn nạn!”

“…”

Cứ lặp đi lặp lại như thế…

“Súc sinh.” Nhạc Chí nói.

Diệp Quang Kỷ thình lình nhìn hắn.

“Ngài có thể thay đổi từ ngữ, ví như ‘súc sinh’ chẳng hạn.” Nhạc Chí có lòng nhắc nhở gã.

“Súc sinh!” Gã lại đập nát một tảng đá nữa.

Sân, cửa, tất cả đều trở thành đá vụn và bụi phấn, cảnh tượng vô cùng thê thảm.

Một lúc sau, Diệp Quang Kỷ mới dừng tay, mặt mày vẫn tối tăm bực dọc như cũ.

“Kẻ nào dám chọc ghẹo Dược thần đại nhân vậy?” Nhạc Chí hỏi.

“Tiêu Dao Tiên Tông Tần Thái Sơ, đúng là đồ khốn!” Diệp Quang Kỷ nổi giận đùng đùng, trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng gã đâu.

Nếu Nhạc Chí nhớ không lầm, Tần Thái Sơ chính là Tông chủ của Tiêu Dao Tiên Tông, người này chủ tu Kiếm đạo, hiện giờ đã vào giai đoạn Phân Thần, chẳng bao lâu nữa sẽ có thể phi thăng.

Sao Diệp Quang Kỷ lại gây thù kết oán với người của Tiêu Dao Tiên Tông chứ?

Sau đó Nhạc Chí mới nghe nói, hóa ra Tông chủ Tiêu Dao Tiên Tông đã dùng mười tám cỗ xe xa hoa chở vô số kỳ trân dị bảo đến U Thảo Tông, mục đích là cầu hôn với Dược thần của U Thảo Tông.

Bảo sao Diệp Quang Kỷ lại tức giận đến thế.

Kiếm tu và Đan tu vốn hỗ trợ lẫn nhau, đan dược trợ Kiếm tu tu luyện, Kiếm tu trợ giúp Đan tu ngộ đạo.

Rất nhiều người tu đạo kết thành đạo lữ, không vì tình yêu, chỉ làm bạn, chỉ vì tu luyện.

Nên việc Tiêu Dao Tiên Tông muốn cầu thân với U Thảo Tông cũng không có gì kì quái.

Khó ở chỗ đối tượng cầu thân lại là Diệp Quang Kỷ.

Diệp Quang Kỷ vốn là Dược thần nên rất cao ngạo, tính tình lại nóng nảy, việc này đối với gã là một loại sỉ nhục, nên gã muốn vứt trả toàn bộ lễ vật cầu hôn của Tần Thái Sơ đến trước cửa Tiêu Dao Tiên Tông.

Là Dược đồng của Diệp Quang Kỷ, Nhạc Chí cũng phải giúp gã một tay.

Mười tám cỗ xe hoa lệ vẫn đang đậu ở trước Bà Sa Phong, thu hút vô số đệ tử đến chiêm ngưỡng, Diệp Quang Kỷ thấy xe thì mặt mũi tối om om.

“Dược đồng, đi đánh xe lẹ lẹ lên!” Gã thở phì phì nói.

“Thế ngài làm gì?”

“Ta giám sát nhà ngươi đánh xe, làm gì có Dược thần nào tự mình đánh xe chứ?”

Nhạc Chí nhìn vóc dáng và tay chân lẻo khoẻo của mình, rồi nhìn lại thân hình cường tráng của Diệp Quang Kỷ, chỉ muốn véo gã thêm một cái nữa.

May là việc đánh xe này không cần tốn sức, chỉ cần ngồi đằng trước chỉ dẫn phương hướng cho Thiên mã là được.

Vì thế Nhạc Chí ngồi phía trước, còn Diệp Quang Kỷ ngồi bên trong nhắm mắt thư giãn, rất có phong thái cao cao tại thượng.

Mười tám cỗ xe này là bảo khí thượng đẳng của Tiêu Dao Tiên Tông, được kéo bởi mười tám con Thiên mã, phía trong có thể chứa khoảng hơn trăm người.

Cỗ xe lướt qua mây mù, tốc độ rất nhanh, mà người ngồi ở trên lại không hề cảm thấy choáng váng khó chịu gì.

Chỉ mới hơn nửa ngày, cách một tầng mây phủ, Nhạc Chí đã nhìn thấy một tòa điện đài lẩn khuất như ẩn như hiện sau mây mờ.

Tiêu Dao Tiên Tông nằm trên núi Tiêu Dao, ở phía Nam đại lục, ngọn Tiêu Dao này có linh khí dồi dào, là một nơi phúc lành.

Tiêu Dao Tiên Tông chủ yếu là Kiếm tu và Nhạc tu, còn vị chưởng môn Tông chủ Tần Thái Sơ kia, theo như lời đồn chính là một nhân vật lợi hại bất phàm.

Mười tám cỗ xe đậu ở trước cổng lớn của Tiêu Dao Tiên Tông, đệ tử gác cổng nhận ra chúng ngay lập tức, nên tự hiểu rằng người ngồi ở trên là khách quý.

“Không biết đại nhân đến đây có việc gì?” Một đệ tử tiến lên nhìn Nhạc Chí rồi cung kính hỏi.

Diệp Quang Kỷ từ trên xe nhảy xuống, cười tủm ta tủm tỉm rồi nói: “Chúng ta đến hoàn trả đồ vật.”

“Xin hỏi đại nhân giao đồ vật cho vị nào? Đệ tử đi bẩm báo ngay.” Đệ tử đó nói.

“Không cần, Dược đồng, nhanh tay vứt mấy thứ này ra cửa đi!” Diệp Quang Kỷ bảo Nhạc Chí.

“…”

Những đệ tử đó hoảng cả hồn, nhưng ai cũng bị Diệp Quang Kỷ khống chế, chỉ có thể mở to mắt trân trối nhìn bảo vật bị ném trước cửa.

“Ầm, xoảng, bịch, cạch…”

Nào đỉnh, nào lò luyện, nào bàn cờ, rồi cả đan dược, …, từng món từng vật bị ném hết ra ngoài.

Nhạc Chí cảm thấy hơi đau lòng.

Chiếc nhẫn ban chỉ* bay ra ngoài, rồi rơi vào trong tay một người, Nhạc Chí ngừng tay, lẳng lặng trốn sau Diệp Quang Kỷ.

*Nhẫn ban chỉ: Nhẫn đeo ở ngón cái.

Hàm ý rất rõ ràng, là gã này sai ta ném đó.

Người vừa đến mang một khí thế áp đảo, bước đi vững chãi, tu vi lại càng thâm sâu không lường được.

Người đó có một đôi mắt đào hoa, suối tóc đen được vấn lên bằng chiếc trâm bạch ngọc, ẩn sau khuôn mặt tuấn tú là một khí chất hoang dã yêu mị, dù là nét cười hay cái nhíu mày đều lay động lòng người. Y vận một bộ đạo bào màu tím, lại càng nổi bật thân hình đĩnh đạc.

Lúc Nhạc Chí nhìn người đó, y cũng nhìn lại hắn. Ánh mắt đó quá sắc bén, khiến hắn phải cụp mắt xuống.

Trên mặt Diệp Quang Kỷ vẫn là vẻ hiên ngang bất khuất, nếu gã này là Tần Thái Sơ thì…

“Mi chính là lão bất tử Tần Thái Sơ…?” Người hỏi đầu tiên là Diệp Quang Kỷ.

“Sư huynh đang nhập định, xin hỏi quý danh của đạo hữu?” Người đó đáp.

“Diệp Quang Kỷ của U Thảo Tông, còn các hạ là ai?” Diệp Quang Kỷ hỏi lại, đã khách khí hơn một chút.

“Tại hạ là Tần Thái Hòa, Diệp đạo hữu đến tìm sư huynh sao? Nếu không ngại, xin mời đạo hữu vào đây ngồi chờ, tính thời gian, sư huynh cũng sắp xuất quan rồi.” Tần Thái Hòa nói.

“Không cần, ta chỉ trả mấy thứ này cho hắn ta thôi.” Diệp Quang Kỷ nói, gã muốn cùng Nhạc Chí đi khỏi đây ngay lập tức.

“Nhạc Chí.” Đột nhiên, Tần Thái Hòa gọi Nhạc Chí, khiến hắn giật thót người. Tuy thế gian đồn đại rằng hắn và Tiêu Dao Tiên Tông Thái Hòa có qua lại mật thiết, nhưng đó chỉ là lời người đời bịa ra thôi. Hắn và Tần Thái Hòa chẳng biết chút gì về nhau cả.

“Thái Hòa Chân nhân có việc gì căn dặn ư?” Nhạc Chí hỏi.

“Đi về cẩn thận đấy.” Tần Thái Hòa nói.

“…”

Quả thực không thể hiểu được.

Nhạc Chí đi theo Diệp Quang Kỷ rời khỏi, trong lòng vẫn không hiểu ra sao.

“Ngươi và Tần Thái Hòa biết nhau sao?” Diệp Quang Kỷ hỏi.

“Không quen biết.” Nhạc Chí nói.

“Vậy tại sao y chỉ quan tâm đến ngươi mà không quan tâm ta hả?” Gã hỏi dồn.

“Chắc là y sợ sư huynh của y ghen đấy.”

“…” Diệp Quang Kỷ giận dữ trừng hắn.

Hai người đi được nửa đường mới phát hiện đã không còn xe, bên người lại không có linh thú, không lẽ phải cuốc bộ trở về?

Thế thì không được rồi, hai người bèn ngồi tại chỗ, dùng linh lực gọi linh thú đến.

Ngoại hình của Nhạc Chí chỉ tầm mười bảy, mười tám tuổi, nhưng thật ra đã bốn, năm trăm tuổi, còn Diệp Quang Kỷ cũng đã hơn một nghìn tuổi, hai gã già này làm loạn Tiêu Dao Tiên Tông một phen, vậy mà Tiêu Dao Tiên Tông cũng rộng lượng hệt như trong truyền thuyết, không chấp nhặt với bọn họ.

Trò cười này kéo dài không được vài ngày, lại xảy ra một chuyện lớn khác.

Đệ tử Thẩm Mạn và Tần Tô của U Thảo Tông phản bội, đào tẩu khỏi sư môn, đầu nhập Ma tu.

Đại lục Tu Chân có ba giới tu đạo là Nhân, Yêu, Ma. Nhân tu chú trọng chính đạo nhân gian, trừ ác trợ thiện, Yêu tu hành xử tùy tiện, nhưng cũng không cố tình làm ác gây hại, còn Ma tu có tính tình bẩm sinh hung tàn, thích tu luyện bàng môn tả đạo. Ba giới tu đạo cát cứ mỗi giới một phương, cùng chung sống hòa bình.

Nhưng Tu giả chính phái lại gia nhập Ma tu chính là việc làm hổ thẹn môn phái.

“Thẩm Mạn từng là đệ tử dưới trướng Nam Ngọc Chân nhân, lúc ở Bà Sa Phong thì các ngươi là sư huynh đệ đồng môn, lại nghe nói các ngươi có quan hệ tốt, nên Tông chủ muốn ngươi khuyên giải y cải tà quy chính, nếu y vẫn không hối cải thì lập tức tiêu diệt.” Diệp Quang Kỷ nói.

Thẩm Mạn mà lại đầu nhập Ma tu!

Nhạc Chí có cảm giác Thẩm Mạn không phải là hạng người gian ác, y đối đãi với hắn cũng không tệ. Trong lần gặp mặt trước đây, tu vi của y đã là Kết Đan cấp Bốn, sau này cả hai không có duyên tái ngộ, giờ đã qua vài chục năm, y lại đầu nhập Ma môn, thật không thể tưởng tượng nổi.

Thẩm Mạn là người tâm kiên trí định, một lòng tu đạo, biến cố hôm nay phải chăng là xuất phát từ nội tâm?

Nhạc Chí lại nghĩ đến vài chuyện.

Thẩm Kỳ Ngọc, phụ thân của Thẩm Mạn, vốn là người tu chính đạo, sau này cũng trở thành Ma tu.

Mà gã Ma tu giống Thẩm Mạn như đúc đó, Nhạc Chí đã gặp hai lần, một lần gã ta bị thương trong rừng Bích Tần, một lần ở phố thị dưới chân núi.

Hai việc này và việc Thẩm Mạn trở thành Ma tu liệu có quan hệ hay không?

Nếu có, thì đó là gì? Trong lòng hắn đã hạ quyết tâm phải đến Ma môn để chứng thực.

“Người nào sẽ đi cùng ta?” Nhạc Chí hỏi. Tuy hắn đã là Luyện đan sư cấp Chín, nhưng đơn thương độc mã đến Ma môn cứu người hay giết người cũng sẽ gặp khó khăn.

“Tiêu Dao Tiên Tông Tần Thái Hòa.” Diệp Quang Kỷ nói.

“Đệ tử U Thảo Tông và Tiêu Dao Tiên Tông thì có liên quan gì với nhau chứ?” Nhạc Chí tò mò.

“Vì Tần Tô vốn là đệ đệ của Tần Thái Hòa, nó che giấu thân phận để gia nhập U Thảo Tông.”

“…” Hóa ra thằng nhãi yêu nghiệt đó cũng có một lão huynh trưởng yêu nghiệt.

“Khi nào đi?” Nhạc Chí hỏi.

“Bây giờ, Tần Thái Hòa đã chờ ngươi ngoài cửa U Thảo Tông.”

… Sao lại sốt sắng thế.