Nhạc Chí ngồi trong quán nhưng không uống, chỉ thưởng thức hương rượu thoang thoảng, đã thấy tinh thần thoải mái sảng khoái, tâm hồn an nhiên, muộn sầu nhân thế nhẹ tựa mây bay.
“Ông chủ, cho ta hai vò rượu Thanh Nguyên.”
Một giọng nói vang lên từ phía cửa.
Hắn quay đầu lại thì thấy một thanh niên áo trắng, dung mạo như ngọc.
Là Tần Tô!
Cơ duyên mà Phượng Hư Đạo nhân nói đến mờ ảo tựa khói sương, nên Nhạc Chí nghĩ rằng ngài chỉ nói cho có lệ. Thế là hắn đành ngày ngày chờ đợi ở khu phố này, không ngờ lại thật sự chờ được Tần Tô.
Nhạc Chí đến bên người thanh niên, gọi hai tiếng: “Tần Tô.”
Cậu ta quay phắt lại, gương mặt lộ vẻ hoài nghi: “Ngươi là ai?”
Tần Tô trợn tròn mắt nhìn hắn, thất kinh hồn vía: “Ngươi… Ngươi mà là Nhạc Thuật sao! Làm sao ngươi lại trở thành thế này?!”
“Chẳng lẽ không thể à?”
Tâm tình Tần Tô đột ngột xấu đi, cậu ta hằn học trừng mắt nhìn hắn.
Hai vò rượu Thanh Nguyên được đưa đến cho Tần Tô, cậu ta toan ôm rượu bỏ chạy, nhưng bị Nhạc Chí kéo tay lại.
Trên mặt cậu ta hiện vẻ sốt ruột: “Buông ra.”
Nhạc Chí làm ngơ.
“Ta sẽ không nói cho ngươi biết Thẩm Mạn đang ở đâu!” Tần Tô gằn giọng.
Nhạc Chí vẫn cứ cười cười nhìn cậu ta.
“Hư Minh phủ này rất tốt, cho dù ngươi tìm được huynh ấy, huynh ấy cũng không trở về cùng ngươi đâu!” Tần Tô tức điên lên, cậu ta vùng vằng giãy giụa, muốn thoát khỏi tay hắn, lại phát hiện tu vi của cả hai quá chênh lệch, không phản kháng được.
Nhạc Chí nói: “Ta tìm đệ.”
Tần Tô: “…”
Tần Tô rống lên giận dữ: “Ngươi tìm ta làm gì chứ!”
“Không liên quan gì đến Thẩm Mạn cả, y một lòng hướng đạo, lại tu hành trong Hư Minh phủ này thì quá tốt, nhưng Tần Tô đệ đây vốn là người của Tiêu Dao Tiên Tông, huynh trưởng còn đó, lại lo lắng cho đệ, muốn mang đệ về Tiêu Dao Tiên Tông.”
“Huynh trưởng gì? Ngươi nói Tần Thái Hòa sao?” Cậu ta hỏi, biểu cảm rất quái dị.
“Phải.”
“Hừ, hắn ta với Tần Thái Sơ mới là huynh đệ, còn ta chỉ là một đứa mang linh căn hỗn tạp*, là đồ bỏ đi, dù có ngày ngày đêm đêm tu luyện đi chăng nữa, cũng chẳng được bằng một phần vạn của bọn hắn.” Tần Tô nhếch miệng cười, lạnh lùng nói.
*Linh căn hỗn tạp: Là loại linh căn chứa cả năm thuộc tính Ngũ Hành, vì quá nhiều thuộc tính nên sức mạnh của mỗi loại rất yếu, khả năng tu luyện cực kém, bị xem là linh căn bỏ đi. Người mang linh căn hỗn tạp bị cho là không có khả năng tu luyện.
Nhạc Chí cẩn thận lắng nghe, lại nhận ra sự tự ti và bi thương trong đó.
“Bọn họ lo lắng cho đệ.” Hắn nói.
“Lo lắng ư? Trước mặt ta thì ra vẻ quan tâm này nọ, nhưng thật ra bọn hắn chỉ thương hại ta mà thôi. Ta chỉ có thể giả vờ ngoan ngoãn, cần người dựa dẫm, nếu không được bọn hắn bảo hộ, thì sẽ bị nhạo báng, bị khinh thường.”
Nhạc Chí không biết phải khuyên giải cậu ta như thế nào, đành nói thẳng: “Phải làm sao thì đệ mới chịu trở về Tiêu Dao Tiên Tông?”
Đây là mục đích của Tần Thái Hòa, hắn đã nhận lời y, nên phải thực hiện cho bằng được.
“Ta sẽ không về.” Tần Tô nói bằng vẻ mặt quật cường.
Nhạc Chí hỏi: “Làm thế nào đệ mới trở về?”
“Buông ta ra!” Cậu ta phát hỏa.
“Đệ nói ta biết làm sao mới trở về thì ta sẽ thả đệ ra.” Hắn nói.
“Ta vĩnh viễn không về!” Tần Tô rống lên.
“Vậy ta vĩnh viễn không thả đệ ra.” Nhạc Chí quấn lấy cánh tay cậu ta, đáp tỉnh rụi.
“…”
Tần Tô giương nanh múa vuốt, dọa dẫm đủ điều, Nhạc Chí vẫn cứ làm ngơ.
Tròng mắt Tần Tô đảo lia lịa, trên mặt toét ra một nụ cười quái dị: “Nghe nói trong Hư Minh phủ này có một cái đầm gọi là Băng Hỏa Đàm*, bên trong có một gốc cây Băng Tuyết Hỏa Liên**, chính là bảo vật thế gian, giúp người ta tẩy tủy hoán cốt. Trong vòng mười ngày, nếu ngươi hái được Băng Tuyết Hỏa Liên cho ta, ta sẽ theo ngươi trở về.”
*Băng Hỏa Đàm: Đầm Băng Hỏa.
**Băng Tuyết Hỏa Liên: Hoa sen Băng Tuyết Hỏa.
“Nếu đệ đổi ý thì sao?” Nhạc Chí hỏi.
“Hủy diệt căn cốt, vĩnh viễn không thể tu đạo.” Tần Tô nói. Đây là lời thề độc địa nhất của người tu đạo, Tần Tô dám lập ra nó vì Băng Hỏa Đàm là nơi cực kỳ nguy hiểm, ngay cả Phượng Hư Đạo nhân cũng đã hạ lệnh không được hái Băng Tuyết Hỏa Liên, vậy nên dù đóa sen này đã có từ trăm năm nay, cũng không ai dám mơ tưởng đến.
“Được.” Nhạc Chí nói, rồi nện cho Tần Tô một đấm.
“… Sao ngươi dám đánh ta?” Cậu ta nhảy dựng lên.
“Dù ta đánh mi đi chăng nữa, nếu ta lấy được Băng Tuyết Hỏa Liên, mi cũng phải theo ta trở về Tiêu Dao Tiên Tông, …” Nhạc Chí nói với vẻ mặt vô cảm, lại dộng thêm một đấm.
“…”
Nhạc Chí ngờ ngợ rằng việc này rất hung hiểm, hắn phải đánh tên nhãi này để bù đắp cho những gian nguy mình sắp hứng chịu.
Hắn cũng đâu phải người hiền lành gì cho cam.
Mãi đến khi đã tẩn cho Tần Tô một trận ra trò, Nhạc Chí mới vừa lòng buông cậu ta ra.
“Mười ngày sau hãy đến nơi này lấy Băng Tuyết Hỏa Liên, ta ở đây chờ đệ.”
Nhạc Chí nói xong, bèn quay người bỏ đi, để lại một Tần Tô ngơ ngác đứng đó.
Về đến nhà, Nhạc Chí tìm ngay những thư tịch có liên quan đến Băng Hỏa Đàm.
Băng Hỏa Đàm nằm ở phía Nam Hư Minh phủ, là một khu đầm nước gồm bốn, năm đầm nhỏ bên trong.
Băng Hỏa Đàm có hai tầng, tầng trên cùng là đầm Băng, cực kỳ lạnh lẽo, nếu rơi vào sẽ bị khí lạnh xâm nhập đau buốt, ăn mòn xương cốt và nội đan, nếu không chống cự được thì tu vi sẽ bị phá hủy. Còn đầm Lửa bên dưới thì cực kỳ nóng, hơi nóng cực độ cũng bào mòn căn cốt nội đan.
Sau khi xem xong những thư tịch liên quan, Nhạc Chí không thể không đỡ trán.
Lẽ ra hắn đừng nên nhận lời Tần Thái Hòa mới phải…
Tần Tô quả thật đã cho hắn một nan đề. Có điều, tự hắn đã lập ra kỳ hạn mười ngày, không thể lui bước được, chỉ có thể nỗ lực tìm kiếm phương pháp hộ thể, giữ an toàn để tìm Băng Tuyết Hỏa Liên.
Nhạc Chí mất năm ngày để luyện hai viên đan dược khác nhau, một ngăn khí lạnh, một cản khí nóng.
Lúc vào đầm Băng thì dùng viên cản khí lạnh, đến đầm Hỏa thì dùng viên cản khí nóng.
Ba ngày tiếp theo, Nhạc Chí lùng sục khắp phố thị để tìm những dược vật và pháp bảo có thể ngăn cản hai yếu tố kia.
Ngày thứ tám, hắn lên đường đến Băng Hỏa Đàm.
Nhạc Chí cưỡi trên Tất Phương điểu, cảnh vật Hư Minh phủ chìm đắm trong những tầng mây mù, tựa tiên cảnh cõi mộng.
Phía Nam quả thực có một vùng rừng núi, hắn để Tất Phương điểu đáp xuống, bắt đầu tìm kiếm Băng Hỏa Đàm.
Phía sau vang lên âm thanh sột soạt, Nhạc Chí quay đầu lại thì nhác thấy một cánh chim đo đỏ, nhưng trong núi rừng có nhiều kỳ trân dị thú, nên hắn cũng không để ý lắm.
Phượng hoàng kiêu ngạo đáp trên cây ngô đồng, khinh thường nhòm Tất Phương điểu.
Tất Phương điểu càng ngày càng cả gan, nó quay đầu tru tréo một tràng đinh tai.
Nhạc Chí có thể đọc được tâm tư của Khâm Ly.
“Có tên khốn bám theo chúng ta.”
Lần này Nhạc Chí quay đầu lại thì không nhìn thấy gì nữa.
Vùng rừng núi này rất lớn, Nhạc Chí mò mẫm chừng hơn một canh giờ mới tìm được Băng Hỏa Đàm nọ.
Trên Băng Hỏa Đàm nghi ngút sương khói, chỉ đến gần thôi đã cảm nhận được khí lạnh dọa người.
Hắn ăn đan dược cản khí lạnh vào, thầm mắng: “Tần Tô ngu xuẩn.” Rồi hắn tiến về phía trước.
Đầm nước sâu không thấy đáy, Nhạc Chí huơ huơ tay, khí lạnh theo bàn tay lan rộng khắp toàn thân.
Có điều đan dược cũng bắt đầu phát huy tác dụng, độ lạnh này vẫn nằm trong giới hạn chịu đựng của hắn.
Nhưng nếu ngâm cả người trong đầm Băng này, thì có lẽ…
Nhạc Chí cắn răng, nhảy xuống.
Khí lạnh bủa vây toàn thân, dù có dùng đan dược, hắn vẫn cảm nhận khí lạnh đang từng chút, từng chút một xâm nhập xương cốt.
Đúng là hôm đó hắn còn nhẹ tay với Tần Tô lắm, lẽ ra phải nặng tay hơn nữa…
Thân thể Nhạc Chí dần chìm xuống, vẫn chưa đến đầm Hỏa mà hắn đã cảm thấy thần trí mông lung.
Nhạc Chí cắn răng kiên trì, không biết đã qua bao lâu, cuối cùng hắn nhận thấy một luồng khí nóng.
Vừa chịu đựng khí lạnh thấu xương, nay lại đến gần khí nóng, lúc hắn chìm vào đầm Hỏa, hơi nóng vồ lấy cả người.
Đến lúc khí lạnh trên người biến mất hoàn toàn, thì cảm giác thiêu đốt ập đến, càng lúc càng nóng.
Dường như hắn ngửi được mùi da thịt bị thiêu cháy.
Nhạc Chí cố chống đỡ bằng ý chí, tiếp tục lặn xuống, sau một khoảng thời gian, hắn cố gắng mở mắt ra, thì thấy dưới đáy đầm là một đóa sen đỏ rực lửa đang nở rộ.
Không xa, nhưng mà nóng quá.
Nhạc Chí cắn nát đầu lưỡi, bỗng hắn thấy không còn đau đớn nữa, khối khí chẹn ngang ngực đột nhiên biến mất, thần trí dần phiêu tán.
Không ngờ, hôm nay hắn lại bỏ mạng vì tên nhãi Tần Tô ngu xuẩn đó…
Có chết cũng không tha cho nó…
Đó là suy nghĩ cuối cùng của Nhạc Chí, rồi hắn chìm vào bóng tối vô tận.
Không biết qua bao lâu, Nhạc Chí dần dần lấy lại ý thức.
Dường như hắn được vỗ về trong một không gian ấm áp, thoải mái không nói nên lời.
“Nhạc Chí…”
Nhạc Chí loáng thoáng nghe có người gọi tên mình, hắn cố gắng mở to mắt, chỉ nhìn thấy một mảng đỏ rực.
“Ngươi mà dám chết, ta sẽ cho ngươi hối hận…”
Giọng nói bên tai lạnh lẽo đáng sợ, lại có cảm giác nửa lạ nửa quen, rồi một luồng khí nóng cuồn cuộn không ngừng rót vào trong thân thể hắn.
Có người truyền chân khí cho hắn ư?
Hay hắn gặp được cao nhân?
Nhạc Chí muốn mở mắt ra, nhưng làm cách nào cũng không được, chỉ có thể nặng nề thiếp đi.
Mãi đến lúc ánh nắng rọi lên mặt, Nhạc Chí mới tỉnh dậy.
Thấy hắn tỉnh lại, Tất Phương điểu vội vàng nhào đến, đứng trên ngực hắn nhảy tới nhảy lui, gào rú một cách vui sướng.
Nhạc Chí: “…”
“Đi xuống nào!” Nhạc Chí bị Tất Phương điểu làm tình làm tội đến mệt đứt hơi.
Tất Phương điểu tiu nghỉu, vùng vằng tuột xuống.
Quần áo trên người hắn vẫn y nguyên, hoàn toàn không bị hư hại gì, da thịt cũng không bị bỏng.
Một gốc sen đỏ rực lửa yên lặng nằm bên người hắn, tỏa ánh sáng nhàn nhạt.
Nhạc Chí xoay đầu nhìn bốn phương, nhưng không thấy một ai.
“Ai đã cứu ta?” Hắn hỏi.
Khâm Ly kiên quyết lắc đầu.
Nhạc Chí hoài nghi nhìn nó, Tất Phương điểu không nhìn hắn, mà ngậm Băng Tuyết Hỏa Liên đặt vào tay hắn.
Chắc chắn đã có người cứu hắn, nhưng ân nhân cứu mạng là ai chứ?
Nhạc Chí mở to mắt suy nghĩ, hình như có một mảng màu đỏ mơ hồ, nhưng dường như cũng không thấy được gì. Càng cố suy nghĩ thì đầu óc càng đau nhức hơn.
Nhìn đóa sen lửa trong tay, Nhạc Chí giật thót người, hắn đã ngủ bao lâu rồi? Nhớ đến kỳ hạn mười ngày, hắn vội vàng bật dậy.
Nếu quá mười ngày, dù có Băng Tuyết Hỏa Liên đi chăng nữa, Tần Tô cũng sẽ không theo hắn trở về.
Hắn cầm Băng Tuyết Hỏa Liên, cưỡi Tất Phương điểu bay về phía phố thị.
Lúc Nhạc Chí đến, Tần Tô đang ngồi thơ thẩn trong quán rượu.
Thấy hắn, cậu ta nở một nụ cười thấu hiểu: “Quả nhiên ngươi không dám đi Băng Hỏa Đàm.”
“Ta đã đi rồi.” Nhạc Chí nói.
Tần Tô cười nhạo báng: “Nếu ngươi đã đến đó, chắc chắn không đứng được ở nơi này, mà đã chết rồi.”
Nhạc Chí thâm trầm nhìn cậu ta: “Xem ra ngày đó ta trừng trị mi chưa đủ.”
Mặt cậu ta đột nhiên xanh mét: “Nếu ngươi đã không lấy được Băng Tuyết Hỏa Liên, thì ta đi đây.”
Tần Tô vừa đứng dậy, một đóa sen đỏ lửa đã chặn đường cậu ta.
Trên mặt Tần Tô là vẻ không tin được, cậu ta há hốc miệng nhìn hắn: “Ngươi… ngươi thật sự hái được ư?”
Nhạc Chí nhìn cậu ta bằng vẻ mặt không cảm xúc: “Đừng tưởng cà lăm là có thể nuốt lời.”
Mất một lúc lâu, biểu tình khiếp sợ trên mặt Tần Tô mới tan đi, cậu ta ủ rũ tiếp nhận hoa sen lửa trong tay hắn.
“Khi nào đệ đi theo ta?” Nhạc Chí hỏi.
“Đợi ta từ biệt Thẩm Mạn đã, đợi… năm ngày nữa.”
Nghe thấy tên Thẩm Mạn, mắt Nhạc Chí lóe sáng: “Thẩm Mạn khỏe không?”
“Vẫn ổn, không cần ngươi lo.” Cậu ta nói xong, bèn cầm sen lửa bỏ đi.
“Năm ngày sau, ta chờ đệ tại quán rượu này.” Nhạc Chí nói với theo bóng lưng Tần Tô.
Nhạc Chí không ở lại quán rượu, mà đi thẳng về phủ thành mình đang tạm trú.
Vừa đến cổng, đã thấy Cửu Phượng cô nương đứng đó.
Một Cửu Phượng trước nay luôn giữ vẻ mặt bình thản, giờ đây lại không giấu nổi sự âu lo, thấy hắn, trên mặt nàng lộ vẻ vui sướng, nàng nói: “Nhạc công tử, có thể giúp ta một việc không?”
“Mấy ngày trước Thiếu chủ bị thương, vốn phải do ta chăm sóc, nhưng mấy ngày này ta cần bế quan tu luyện, nên muốn làm phiền Nhạc công tử giúp ta trông nom Tiểu chủ nhân.” Cửu Phượng nói.
Hắn đang ăn nhờ ở đậu trong phủ của Phượng Hư Đạo nhân, nên cũng không tiện từ chối.
“Chỉ dăm ba ngày nữa là ta xuất quan thôi.”
Có lời của Cửu Phượng, hắn gật đầu đồng ý.
Nhạc Chí đi theo Cửu Phượng, mới phát hiện hóa ra vị Thiếu chủ trong truyền thuyết nọ đang ở trong cùng một khu nhà với mình.
Thì ra nơi này có tên “Tiểu Phượng Điện” vì là nơi con của Phượng Hư Đạo nhân đang ngụ, nhưng mình là người ngoài, mà lại ở nhờ nhà con của người ta, hình như không ổn tí nào.
Hắn còn đang nghĩ ngợi, đã thấy Cửu Phượng dừng bước trước một gian nhà.
Nếu Nhạc Chí nhớ không nhầm, đây chính là gian nhà bị thiên lôi giáng vào mấy hôm trước, chẳng lẽ là Phượng tử đột phá gặp thiên lôi, lại nhớ đến con Phượng hoàng đã gặp những ngày trước, trong lòng hắn có một suy đoán mơ hồ.
Phượng tử đột phá, vì suy yếu nên hóa thành hình dạng Phượng hoàng.
Hiện nay căn nhà này đã được sửa chữa, nhìn như chưa từng hư tổn. Cửu Phượng đẩy cửa vào, Nhạc Chí thấy trên chiếc giường lớn trong căn phòng xa hoa là một vật thể đen thui, từ cánh đến chân hoàn toàn bị đốt trụi, thảm thương vô cùng.
Đây là Phượng tử ư?
Không biết từ bao giờ, đã không thấy bóng dáng Cửu Phượng. Rõ ràng chỉ là một vật thể đen thui, nhưng Nhạc Chí vẫn cảm nhận được ngạo khí tỏa ra từ trên người y.
Nhạc Chí không thể làm bộ như không thấy, hắn cung kính nói với vật đen thui đó: “Bái kiến công tử, tại hạ là Nhạc Chí, sẽ thay Cửu Phượng cô nương chiếu cố ngài trong vài ngày tới.”
Hắn toan đến gần, đột nhiên con Phượng hoàng đen thui phóng ra một luồng sức mạnh, đẩy lùi hắn về phía cửa phòng.
“Ầm” một tiếng, cửa phòng đóng lại.
Nhạc Chí có cảm giác, con Phượng hoàng non này rất không ưa hắn.
Nhạc Chí gõ cửa, hắn đợi một lúc lâu mà cửa cũng không mở ra. Phượng tử không thích hắn như thế, sợ là Cửu Phượng cô nương đã nhờ vả sai người rồi.
Hắn đành bất đắc dĩ rời khỏi.
Đợi bóng dáng hắn khuất mất, một dáng người tuyết trắng dừng trước cửa.
Cửu Phượng nhìn cửa phòng đóng chặt: “Ngài vì hắn mà bị thương, hắn phải chiếu cố ngài mới đúng.”
“Biến!” Bên trong vang lên tiếng gầm giận dữ, sau đó là một tràng tiếng ho khan.
Cửu Phượng thở dài, đây vốn là chủ ý của Chủ thượng, lại khiến Thiếu chủ tức giận, Chủ thượng vẫn là không hiểu Thiếu chủ.
Năm đó Chủ thượng một lòng tu tiên, hạ sinh Thiếu chủ lại chưa từng nuôi nấng, để giờ đây phải hối hận, nhưng dù có là mẫu tử thì tình cảm giữa hai người vẫn không thể hàn gắn nguyên vẹn được nữa.