Dường như Tất Cảnh cũng cảm nhận được, y đột ngột quay phắt đầu lại.
Luồng ánh sáng kỳ dị xé toạc mây đen, một hình bóng hắc ám lẩn lút bên trong vùng sáng đó.
Ánh mắt Tất Cảnh càng lúc càng lạnh lẽo.
Lúc nhìn thấy bóng đen khổng lồ đó, rất nhiều hình ảnh vụt lóe lên trong đầu y rồi biến mất.
Vùng trống rỗng trong tâm trí đột nhiên nháng lên nhiều đoạn ký ức ngắn ngủi.
Tất cả tu giả đã đổ dồn về nơi phát ra ánh sáng, trong nháy mắt, phố xá vắng tanh.
Nhạc Chí quay đầu, lắc lắc ống tay áo đầy ăm ắp linh thạch, lòng thầm nghĩ không biết người bán linh thú có đi hóng hớt chuyện lạ hay không.
Hắn xoay đầu nhìn Tất Cảnh, bỗng thấy y có vẻ gì đó khác thường, cảm giác này chợt lóe lên rồi biến mất.
Hắn đứng lên định đến chỗ bán linh thú, lại bị y giữ tay lại.
“Chỗ kia quái dị lắm.” Y nói.
Nhạc Chí trừng mắt nhìn y, biến hóa lớn như thế, ai mà không biết chứ. Nhưng họ đâu thể lội bộ đến đó mà xem được.
“Để tại hạ mua thú cưỡi đã.”
Tất Cảnh vung ống tay áo, một cụm mây trắng sà xuống trước bọn họ.
“…”
Nhạc Chí suýt đã quên rằng tu giả giai đoạn Phân Thần có thể cưỡi mây lướt gió.
Tất Cảnh bước lên đám mây, vươn tay đón Nhạc Chí.
Hắn lại vờ như không thấy, giấu tay sau người rồi bước lên trên.
Y hụt hẫng rụt tay lại.
Nhạc Chí cũng rất hiếu kỳ, hơn nữa hắn có linh tính rằng yêu vật ẩn trong ánh sáng đó nhất định có liên quan đến Bàn Giai.
Không hiểu tại sao, hắn cảm thấy đám mây này bay hơi xóc, chỉ một quãng đường ngắn thôi mà hắn phải dựa vào Tất Cảnh mới có thể đứng vững.
Hai người cưỡi mây lướt nhanh, chẳng mấy chốc đã đến một ngọn núi, trên đỉnh núi là một mảnh đất trống, chính giữa là tu giả đứng chen chúc. Nhạc Chí và Tất Cảnh đứng bên ngoài đám người nọ, nhìn chằm chằm lên bầu trời cách đó không xa.
“Bên trong ánh sáng đó có yêu ma ẩn nấp sao?”
“Yêu ma hả? Yêu quái chưa khai linh sẽ nhiễu loạn nhân gian, nếu trừ khử nó, chắc chắn lập được công to.” Có người hưng phấn nói.
“Ầm!”
Một tiếng nổ lớn vang lên trên không trung.
Nhiều người bịt kín lỗ tai theo bản năng, thoái lui về sau mấy bước.
Âm thanh đó quá khủng khiếp, ai nấy đều cảm thấy đầu óc ong ong, sau đó thì chân khí toàn thân rối loạn.
Nhạc Chí cũng bị ảnh hưởng, phải nhíu chặt mày lại.
Hắn hít vào một hơi sâu, từ từ ổn định chân khí trong bụng.
Trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một quái vật khổng lồ, thân rắn to bè, toàn thân đen trùi trũi, mắt to cộ như đèn lồng. Con quái thú lơ lửng trên mây đen, mắt nó long lên tia nhìn ác độc nhìn đám người phía dưới.
Con mãng xà này rất giống Bàn Giai, nhưng lại có đến ba cái đầu giống nhau.
Đôi mắt lớn của nó dường như đang nhìn chằm chằm vào một nơi, tròng mắt đỏ ké long sòng sọc. Nhạc Chí nhìn theo ánh mắt nó thì thấy ngay Tất Cảnh bên cạnh mình.
Y cũng đang nhìn chòng chọc vào nó, một người một rắn cứ vậy mà gườm gườm nhau.
“Yêu quái hiện thân!” Bỗng có người thét lớn.
Đám người bỗng nhiên rối loạn.
Một người cách Nhạc Chí không xa rút kiếm ra, cưỡi lên linh thú, lao về phía xà tinh.
Người này vừa đến gần, kiếm quang lóe lên, cả người đã bị nó cuốn lấy.
Gã rú lên một tiếng thảm thiết, rồi lọt ngay vào bụng nó.
Con yêu quái khinh miệt liếc đám người bên dưới.
Sau đó lại có vài người lao đến, cũng nhận lấy kết cục như thế.
Những người còn lại bắt đầu nao núng. Ban đầu có rất nhiều người hào hứng trước loại việc vừa trảm yêu trừ ma, hành hiệp chính nghĩa, vừa có thể lập công ghi điểm trong mắt trưởng bối này, nhưng giờ bọn họ mới nhận ra đó là phải mạo hiểm an nguy tính mạng, nên ai nấy đều chùn bước.
Trong lúc giằng co, ánh mắt Nhạc Chí vẫn luôn dán vào con xà tinh lại thấy rõ tất cả.
Bên cạnh nó đột nhiên xuất hiện hai con rắn giống nó y như đúc, nhưng thân hình nhỏ hơn nhiều.
“Bàn Giai…”
Một giọng nói trầm thấp vang lên bên cạnh, Nhạc Chí quay đầu nhìn, thì thấy gương mặt Tất Cảnh tối sầm lại, cơ thể căng cứng.
Bàn Giai!
Bàn Giai, đại yêu cổ đại, tinh thông thuật ảo ảnh.
Trong mắt Nhạc Chí đột nhiên lóe lên ánh sáng, vậy ra con xà tinh khổng lồ trên trời kia mới thật sự là Bàn Giai, còn con mãng xà mà Tất Cảnh giết chết ngày ấy mới chỉ là ảo ảnh thứ nhất mà thôi!
Bàn Giai có ba ảo ảnh, một cái đã bị tiêu diệt, hiện giờ còn lại hai.
Vạn năm trước, Bàn Giai và Lục Ngô đại chiến, vậy mà nó vẫn chưa chết ư?
Hai con rắn lớn rơi xuống đất, vọt vào đám người, cái đuôi to bè quất quét khắp nơi, trong phút chốc tiếng rên la vang lên tứ phía, các tu sĩ đồng loạt quay đầu bỏ chạy.
Nhạc Chí thấy tình thế ngặt nghèo, cũng toan chạy theo, nhưng lại bị Tất Cảnh ngăn lại.
“Ngài còn bị thương chưa khỏi, không thể quyết đấu với nó đâu, tại sao không chạy trốn?” Hắn hỏi.
“Nó đến vì chúng ta, chạy không thoát đâu.” Y nói.
Chỉ trong chốc lát, tu sĩ trên núi đã tháo chạy gần hết.
Bàn Giai và hai ảo ảnh hợp thành một thể, đứng cách họ không xa, ánh mắt nham hiểm.
“Khè khè… Lục Ngô…” Nó thè cái lưỡi đỏ ké ra.
“Chui nhủi dưới trần gian mấy vạn năm rồi nên mắt cũng không dùng được nữa à?” Tất Cảnh cười lạnh lẽo.
Trong mắt nó lóe vẻ nghi ngờ, thân rắn lập tức trườn đến gần Tất Cảnh, cái đầu to tướng lắc lư.
“Khè khè… Sao lại giống tên khốn kiếp Lục Ngô* thế này?”
*Giải thích: Tất Cảnh là con của Thần thú Lục Ngô và Phượng Hư Đạo nhân.
Một luồng khí tanh hôi ập vào mặt, Nhạc Chí vô thức lùi lại một bước.
Ánh mắt Bàn Giai rơi trên người hắn, bỗng nó liếm láp nước dãi: “Khè khè… Bé con… Ngươi lại đến tự cống nạp cho lão à?”
Giọng điệu này và giọng điệu trong ảo cảnh giống hệt nhau.
Đại yêu Bàn Giai có ba ảnh phân thân, mỗi phân thân đều liên kết với bản thể, nên nó biết rõ việc Tất Cảnh chém giết ảo ảnh trong trận quyết đấu ngày ấy.
Nên y mới nói nó đến vì họ.
Nhưng không phải y đã mất ký ức sao?
Năm ngón tay Tất Cảnh đã hóa thành vuốt nhọn, chặn trước mặt Nhạc Chí.
Bàn Giai nhìn chằm chặp vào vuốt sắc kia, ánh mắt nghi ngờ: “Rốt cuộc mi là ai hử? Khè khè… Nhưng là ai thì cũng đáng chết… Tiếc là già quá, hương vị không ngon… Không thì nuốt một lần vậy… Già rồi nhai cứng lắm, không bằng để lão phu thử xem?” Nó lẩm bẩm.
“Hiện giờ mi hãy nghĩ xem nên chết bằng cách nào đi.” Tất Cảnh lạnh lùng nói.
Cái đuôi to tướng của Bàn Giai đột nhiên quẫy mạnh làm mặt đất rung chuyển, hai ảo ảnh như hình với bóng thình lình lao vọt lên.
Vuốt bạc trên tay Tất Cảnh quét qua, tạo thành một kết giới bọc lấy Nhạc Chí ở trong, còn mình thì lao ra ngoài quyết chiến với ba con xà tinh.
Một người ba xà, chiêu thức ảo diệu, Nhạc Chí nhìn mà hoa cả mắt.
Ánh sáng trên trời biến mất, mây đen lại che lấp mặt trời, cuồng phong gào thét.
Một màn khói đen vây lấy cả người và rắn.
Một loạt những âm thanh đinh tai nhức óc, có cả tiếng rít gào của xà tinh, cuộn xoáy gào thét trong gió.
Nhạc Chí tựa sát vào kết giới, cố gắng nhìn rõ tình cảnh bên trong màn khói đen.
Tất Cảnh đã quyết đấu cùng một ảo ảnh của Bàn Giai, tuy chiến thắng nhưng lại thụ thương nghiêm trọng. Chân thân này còn lợi hại hơn ảo ảnh kia, lại có thêm hai ảo ảnh trợ lực, nên phần thắng là cực kỳ nhỏ nhoi.
Nếu Tất Cảnh chiến bại thì phải chôn xác tại đây…
Nếu y chết, người chết như đèn tắt, ân oán tình cừu giữa bọn họ đều tan biến.
Trong giây phút đó, Nhạc Chí đột nhiên nảy sinh một ý tưởng hoang đường. Nếu người kia chết đi, sẽ không còn ai đeo bám hắn, hắn sẽ một lòng tu tiên, đạo tâm vĩnh cửu, nếu vậy… Cũng không tồi…
Nhạc Chí giật mình lắc đầu quầy quậy, hắn bị ý nghĩ đó làm hoảng sợ, sao hắn lại muốn Tất Cảnh chết được cơ chứ? Dù không còn yêu thì y cũng đã ra tay cứu mạng hắn nhiều lần.
Trong không gian ngập tràn một màn khí hắc ám, màn yêu khí này thoát ra từ thân xà tinh, dường như chính nó đã kích thích ác niệm nổi lên trong hắn.
Nhạc Chí lại cố gắng nhìn xuyên qua màn khói đen.
Bỗng một luồng sát khí ập mạnh vào người hắn, kết giới bị chấn động chao đảo, hắn kinh hãi quay đầu lại thì thấy một cái đầu rắn to kềnh đang đè trên kết giới, miệng há to, một dòng máu đỏ lòm nhễu xuống từ miệng rắn…
Đôi mắt đỏ kè to như đèn lồng ghim chòng chọc vào Nhạc Chí, ánh mắt thật khủng khiếp hãi hùng, đó là ánh mắt dã thú hau háu nhìn con mồi.
Trong màn khói đen đằng xa, Tất Cảnh vẫn đang so chiêu cùng ảo ảnh, còn lão xà tinh quỷ quyệt đã thoát ly bản thể, mò tới trước mặt Nhạc Chí, chực chờ thưởng thức món ngon.
Hơi lạnh toát ra từ sau lưng, lan khắp toàn thân hắn.
Nhạc Chí xoay người, mắt đảo loạn khắp nơi rồi lao vụt qua chụp lấy một thanh trường kiếm gần đó, thanh kiếm này là vũ khí duy nhất ở trong kết giới.
Bàn Giai khinh thường liếc nhìn thanh kiếm.
Đuôi rắn khổng lồ bất ngờ quật vào kết giới.
Kết giới rung lắc, dường như sắp vỡ tan.
Nó quật tiếp hai nhát nữa, kết giới đổ sập.
Nhạc Chí nắm chặt thanh kiếm, Bàn Giai trườn dài trên mặt đất nhìn hắn, như muốn vờn đuổi con mồi.
“Khè khè… Lão phu đùa với bé con một lát nhé, mau đâm đi… Thử đâm lão xem nào, rồi lão tha mạng cho ngươi…” Nó khinh khỉnh nói.
Nhạc Chí nắm chặt thanh kiếm, bước lên phía trước một bước nhỏ, chân khí trên người từ từ rót vào thanh kiếm.
Bàn Giai hứng thú nhìn hắn.
Nhạc Chí đột nhiên phóng thanh kiếm trong tay đi, trong lúc Bàn Giai chưa phản ứng kịp, hắn vội vã chạy về phía Tất Cảnh và ảo ảnh xà tinh đang quyết đấu.
Hắn chạy bằng tất cả sức lực, cả cổ họng cũng đượm mùi tanh, hai chân nặng trịch như đeo tạ ngàn cân, bỗng trước mắt hắn tối sầm lại, con xà tinh đã trườn đến bên cạnh, há rộng cái miệng to như chậu máu.
“Tất Cảnh!” Nhạc Chí thét lên, một cơn đau đớn chợt lan khắp toàn thân, mùi hôi tanh xộc vào mũi, sát khí ập đến, hắn mất đi ý thức.
Vuốt sắc của Tất Cảnh vụt qua, một luồng ánh sáng phóng về phía xà tinh, nó né nhanh như chớp, đuôi quật về phía y, mỗi một cú quật là một luồng khí hắc ám tràn ra.
Một luồng khí chém mạnh vào cái đuôi rắn to bè, xà tinh gào rú đinh tai, trong nháy mắt, thân rắn đang quấn lấy nhau tách ra, Tất Cảnh giật thót trong lòng.
Sao chỉ có hai con rắn sinh đôi, vậy bản thể của nó đâu?
Bỗng y nghe thấy một tiếng thét thất thanh.
Tất Cảnh biến sắc, y tung mạnh một chưởng khí vào hai ảo ảnh mãng xà, vừa đáp xuống đất thì bắt gặp cảnh tượng con xà tinh kia nuốt trọn Nhạc Chí vào mồm!
Miệng rắn nhồm nhoàm đóng mở, trong miệng trống không, nó còn há miệng liếm láp như thể chưa đã thèm.
“Khè khè… Thơm ngon thật… Chân khí tươi mới…” Con quái nói xong, còn ợ lên một tiếng.
Sắc mặt Tất Cảnh tái nhợt như tờ giấy, trong mắt vằn lên tơ máu đỏ ngầu, cơ thể không thể kiềm được run bần bật.
“Khè khè… No căng…”
Tất Cảnh lao vọt tới, nhắm thẳng vào người con yêu quái. Bàn Giai không lường được hành động của y, nó chưa kịp phản ứng thì năm móng vuốt sắc nhọn đã đâm vào da thịt.
“Khè!” Nó giật thót, muốn giãy kẻ trên người ra.
Nhưng Tất Cảnh cứ bám rịt trên người nó, đâm vào rút ra từng móng từng vuốt.
Bàn Giai đau đớn lăn lộn.
Hai ảo ảnh thoát khỏi cấm chế, lao về phía Tất Cảnh.
Mặc kệ đuôi rắn ảo ảnh quăng quật như thế nào, y vẫn cứ bám rịt trên thân Bàn Giai, móng vuốt cắm ngập vào bụng nó, càng lúc càng sâu.
Tất Cảnh bị quật đến tối sầm mặt mũi, nhưng y vẫn một mực đâm xới chỗ đó, chỉ cần moi được chỗ này ra…
“Khè!” Bàn Giai lại rống lên, trên người bốc ra một luồng khói đen, hất văng Tất Cảnh ra ngoài.
Y lại như đã phát rồ, lại lao vọt lên.
Bàn Giai vốn là đại yêu quái, nhưng đã tiêu tan phân nửa tu vi trong lúc tử chiến với Lục Ngô, chỉ gom góp hơi tàn tu bổ thân thể, vẫn không sánh được với đại yêu năm xưa. Rồi nó lại để chân khí phân tán khi hóa thành ba ảo ảnh.
Nhưng tu vi của Tất Cảnh mới ở Hậu kỳ Phân Thần, vẫn không thể sánh bằng đại yêu được.
Bàn Giai cũng tưởng là thế.
Nhưng nếu một tu giả Hậu kỳ Phân Thần lại không muốn sống, mạo hiểm để nguyên thần bạo liệt mà quyết tử, thì đại yêu cũng chưa chắc sẽ thắng được.
Hai mắt Tất Cảnh đỏ ngầu, y vận hết toàn bộ khí lực, đâm vào thân Bàn Giai.