- Phu nhân, em sẽ đưa người đến nơi khác. Mau đi hoi.
Cô hầu nữ đưa Kim Tinh rời khỏi toà sân thượng, hai người đi theo lối nhỏ của Nam Gia rồi cùng xuống tầng hầm của căn nhà. Nơi này khá tăm tối và lạnh lẽo, cô ta đưa Kim Tinh đến phía cánh cửa màu trắng đã bị nhuộm một ít sắc đỏ, nghi là máu tươi.
- Chị, sao chị lại đưa tôi xuống nơi này?
- Phu nhân, người ở yên trong đây. Nhớ, ai hỏi thì phu nhân phải nói. Ta chưa ra khỏi đây bao giờ!, phu nhân, người đã hiểu chưa.
Cô hầu nữ nắm đôi tay nhỏ bé, đang co quắt lại vì nơi lạnh lẽo này. Trên đôi mắt cô ta từ lúc nào đã ướt nhẹ đôi mi, khiến cho nó lại lượm buồn hơn nhường nào.
- Sao chị lại khóc?
Cô hầu nữ mau chóng lấy tay lau đi nước mắt đã sắp thành giọt rơi xuống, khuôn miệng cười nhếch lên.
- Em, làm gì khóc chứ. Phu nhân ở đây, không đi đâu đấy. Tối em sẽ quay lại và giải thích mọi chuyện với phu nhân. Em hứa, em sẽ đưa chúng ta mau chóng ra khỏi đây nhé.
Nói rồi cô hầu mau chóng ngoảnh đầu sang nơi khác, để lau lấy nước mắt đã lăn trên má. Rồi cô đứng dậy và rời đi khỏi phòng.
- Khoan đã,
- Tôi, vẫn chưa biết tên của chị.
Cô hầu nữ dừng bước.
- Em là Thanh Hoa, chị rồi sẽ nhớ lại em hoi.
Thanh Hoa!, Thanh Hoa dần khuất khỏi căn phòng của Kim Tinh, trong căn phòng chỉ còn duy nhất mình cô. Nơi đây không có bất cứ ánh sáng nào có thể chiếu vào được, ngay cả một chút tiếng động cũng chẳng lọt vào. Cô tiến gần lại tấm ảnh được đặt trên bàn, đó là bức ảnh có khuôn mặt giống cô đang chụp cùng một người đàn ông, hắn ta có vẻ không thoải mái lắm. Trong đôi mắt của hắn, vẫn chất chứa một thứ gì đó rất xa lạ và lạnh lùng với cô gái ấy.
- Là người đó.
***
Trong căn phòng nằm ở phía Đông của ngôi biệt thự, nó cách một khoản rất xa của nơi Kim Tinh đã ở. Căn phòng ấy xung quanh đều có rất nhiều vệ sĩ canh gác, nhưng cảm giác lạnh lẽo và u ám vẫn hiện thủ tại nơi đây. Ánh mắt đáng sợ ấy, đâm xuyên qua các bức tường. Mộ Phong chỉ cần đảo mắt đến ai và nhìn chằm chằm vào, thì tất cả đều hiểu rõ, họ sẽ khó qua được đêm nay. Thay có thể là không cần biết lý do, thì họ cũng tự biết mà tự xác, nhưng làm như vậy đôi khi lại nhẹ nhõm hơn khi để chính tay Mộ Phong làm.
- Lão đại, anh không định hỏi gì về phu nhân sao?
Mộ Phong vẫn không trả lời câu hỏi của Cận Lực, anh ta vẫn ngồi đấy, ánh mắt nhìn vào cuốn sách mà anh ta đang đọc. Trả thèm để tâm đến tên Cận Lực.
- Lão đại, anh....
- Nếu hỏi thêm về cô ta, thì cậu ra ngoài đi.
Mộ Phong lạnh lùng nhìn tên Cận Lực, vừa nói xong thì anh vẫn tiếp tục nhìn vào cuốn sách ấy.
- Lão đại, chuyện cô Lâm tiểu thư bị gãy chân, tôi nghĩ phu nhân sẽ không bao giờ làm vậy đâu. Dù phu nhân từng nhiều lần quá đáng, nhưng tôi biết....
- Cận Lực.
Mộ Phong hằn giọng, trong đấy chất chứa nhiều phẫu nộ. Khiến Cận Lực dù có uất ức bao nhiêu, thì cũng chẳng dám lên tiếng.
- Tôi xin lỗi.
Cận Lực rời đi, hắn ta tiến về phía Tây và cúng đã đi khá xa. Dường như đó là hướng đi đến nơi ở của Nam phu nhân.
- Trưởng Cận.
Giọng nói nhẹ nhàng phát ra từ phía Tây, tên Cận Lực đang dần tiến gần đến.
- Trưởng Cận, ngài ấy có nói gì về phu nhân không?
- Không.
Đôi mắt đang vô cùng chờ đợi, thì lại vụt tắt ngay sao đó.
- Ngài ấy thật sự đã nghĩ, là phu nhân của tôi làm sao?
- Không hẵn, nhưng hiện giờ. Cô hãy giữ im lặng đi, đừng ngu ngốc đến đấy. Ngài ấy rất tức giận nếu kẻ nào nhắc đến Ninh Tinh.
- Tôi rõ rồi.
- Ngài ấy vẫn chưa biết chuyện chúng ta cho phu nhân chữa bệnh và bước chân lên lại nhà lớn đấy chứ??
- Chưa biết, nhưng cũng phải thận trọng.
Cuộc nói chuyện của Cận Lực và Thanh Hoa cũng đã dần kết thúc, Ban nãy Thanh Hoa đã đến phòng của Kim Tinh và dẹp dọn mọi thứ, nhầm không để lại bất cứ hay giấu vết gì.
Cũng đã hơn mười giờ tối, Kim Tinh vẫn ngồi ở nơi đấy, lưng tựa về bức tường xám, xám như cuộc đời của cô vậy. Cơ thể cô cũng đang càng lúc càng đau nhức hơn lúc trước, đến nổi cô không còn có sức để đứng lên di chuyển hay có thể nằm xuống chiếc giường để say giấc, mà chỉ có thể ngồi tựa vào tường và nhắm mắt.
Lại thêm hai tiếng trôi qua, cả người Kim Tinh cứ như chẳng còn nổi sức sống gì nữa. Cô đến thời điểm này cũng đã gần tám tiếng chưa cho gì vào bụng hay bất cứ giọt nước mát lạnh nào, Thanh Hoa hứa sẽ quay lại, nhưng đã đến lúc này rồi mà chẳng thấy bóng dáng của Thanh Hoa đâu.
*
*
*
- Phu nhân, phu nhân...
Cả cơ thể Kim Tinh lạnh như băng, do nhiệt độ nơi đây về đêm không ngờ lại lạnh đến mức đấy. Vì lạnh cóng và chiếc bụng đói ấy khiến cô chẳng thể nào chịu đựng nổi mà ngất đi từ lúc nào.
- Phu nhân, người hãy tỉnh lại đi, đi mà phu nhân. Phu nhân, phu nhân.....
Giọng nói chất chứa nhiều cảm xúc và đau buồn, đôi mắt của Thanh Hoa đã rơi rất nhiều nước mắt khi cô gọi mãi nhưng Kim Tinh chẳng tỉnh lại.