Tại toà cao ốc rộng lớn và cao ngút trời ấy, chiếc xe Rolls-Royce và những con xe khác đều tiến đến phía cửa chính của toà nhà. Bóng dáng cao ráo cùng đôi mắt đáng sợ ấy từ trên xe Royce bước xuống. Ngay sao anh ta là dàn vệ binh hùng hậu, trong số đó Cận Lực là người vinh dự nhất khi là kẻ duy nhất có tư cách được đi cạnh anh ta.
Từng bước đi của Mộ Phong đều trầm lắng nhưng lại toát ra vẻ bí ẩn và thanh nhã, anh chỉ vừa vào tới cửa cổng thì tất cả các nhân viên trong công ty, mặc kệ họ đang làm lỡ dở việc gì thì cũng đều phải bỏ ngang để chạy đến chào hỏi anh. Ánh mắt của anh chưa từng ngó nhìn bất cứ ai mà chỉ tập trung duy nhất về hướng đi trước mặt, nhưng ngược lại tất cả các nữ nhân viên đều phải ngước nhìn anh bằng cặp mắt cuồng si và ngây dại.
Hôm nay là ngày đầu tiên sau hơn một tháng Mộ Phong không đến công ty, vì thế hôm nay là ngày vô cùng quan trọng và nguy hiểm nhất đối với các nhân viên.
- Chúng ta bắt đầu cuộc họp hoi.
Thư kí nữ duy nhất của Mộ Phong là Tri Vân, cô ấy đến đây từ sớm để chuẩn bị cho cuộc họp quan trọng của hôm nay, ngay từ lúc Mộ Phong bước vào tất cả các ghế ngồi của các cổ đông từng người đều đứng dậy cúi chào anh một cái.
- Chủ tịch, chúng ta bắt đầu cuộc họp nhé.
Tri Vân hỏi anh, không cần anh trả lời cô chỉ nhìn vào ánh mắt là có thể biết Mộ Phong đang nói gì.
- Tình hình doanh thu tháng này.....
***
- Nhóc, thật sự ta không nhớ ta đã hứa gì với nhóc. Nhưng bây giờ có hứa thì tôi cũng biết gì mà làm cho nhóc chứ.
Triết Triết tức giận nhìn Kim Tinh, nhóc ấy có phần hụt hẫng vô cùng nhưng vẫn cố gắng mạnh mẽ để không bị lộ ra.
- Ninh Ninh, tỷ hứa thì phải giữ lời chứ?
- Haizz, được rồi. Nói đi, tôi hứa gì với nhóc??
Triết Triết chỉ tay về khu vực của các toà nhà cao trọc trời ở đằng xa rồi nói.
- Em muốn đến đó chơi, tỷ từng nói tỷ sống ở nơi đấy nên rất quen thuộc. Còn nói sao nay em quay lại chắc chắn tỷ sẽ dẫn em đến đó chơi.
Kim Tinh trầm ngâm một hồi, cuối cùng cô vẫn quyết định là sẽ đưa nhóc này đi đến đó. Dù gì cô cũng chưa từng được nhìn xem những ngôi nhà cao cao ngút trời đó nữa mà.
- Đi hoi.
*
*
*
Sau hơn một khoảng thời gian cả hai đi bộ, thì cuối cùng cũng đến được nơi xa hoa lộng lẫy này. Nơi những toà nhà cao trọc trời, những chiếc xe bốn bánh bon bon trên đường, trên đầu còn có vài đường ray xe lửa mà trước giờ cô nghĩ nó chỉ nằm ở dưới đất. Con người, lẫn cả quang cảnh ở nơi đây vô cùng hùng vĩ, náo nhiệt và vui tươi.
- Woa, nhiều khu vui chơi quá chọn nơi nào bây giờ?
Kim Tinh hở dài, cô bây giờ cũng chẳng biết phải làm gì ở nơi này mà cũng chẳng biết ra khỏi đây thì có thể tìm về lại nơi ở của cô hay không. Nói cách khác là bây giờ đầu của Kim Tinh cứ như quả bơm nguyên tử, sẽ nổ tung bất cứ lúc nào.
Kim Tinh đang bận tập trung suy nghĩ thì Triết Triết không biết đã chạy đi đâu mất rồi.
- Nhóc, nhóc con. Em đâu rồi?
- Triết Triết, em đâu rồi....
Tiếng hét của Kim Tinh khiến nhiều ánh mắt lạ lẫm và phán xét nhìn vào cơ thể cô, khiến những hồi ức lúc trước của bản thân đang dần dâng trào về một hơi.
(Haha, đồ nhà quê, mày xấu chết được. Nếu tao là mày tao sẽ đi tự xác đó, hâhhaa.....) những âm thanh và những đôi mắt đáng sợ ấy không ngừng xuất hiên lại trong đầu cô.
- Không, không, tôi không muốn chết. Không,....
- Cô dì ơi..
Câu nói lạ đột ngột xuất hiện, may mắn giúp Kim Tinh định hình lại được mọi thứ.
- Chị gọi tôi sao?
- Ờ, đúng rồi. Chị có phải mẹ của đứa bé đó không. Nó tới cửa hàng tôi chơi game rồi, nhưng lại không trả tiền.
Kim Tinh quay lại nhìn về tiệm game trước mặt, Triết Triết đang bị bắt khoanh tay đứng ở một góc rồi đưa hai mắt đáng thương vô tội của nó nhìn về cô.
- Ờ, nó chơi hết bao nhiêu tiền vậy bà chủ??
- hừm, khoảng 100 ngàn.
- 100 ngàn, sao mà nó chơi nhiều quá vậy, bà chủ bà có ăn mắc quá không vậy. Tôi thấy cũng chỉ mới có 15’ hoi làm sao chơi hết trừng này được chứ??
- Bà chủ, máy bà bị hư rồi hay gì nè. Mau tới xem cho tôi đi~~.
Bà chủ mau chóng chạy đến phía khách đang hói húc, bà ta vẫn không quên quay lại nói.
- Tôi không biết, chị là mẹ nó thì mau trả tiền cho tôi đi.
Nói rồi bà ta đi về phía khách hàng, còn Kim Tinh thì đưa hai mắt tức giận của mình về phía Triết Triết.
- Nhóc, tiền lấy đâu ra mà trả đây??
Triết Triết cúi mặt xuống đất tỏ ra vẻ đã hối lỗi, dù có muốn la nhưng bây giờ cô cũng còn nỗi sức đâu mà la. Từ sáng sớm đã bị gọi đi, đi bộ hơn 200 cây số chỉ để đến đây cho hằn nhóc này gây nợ.
- .....
- Khách, thật lòng đây là lần đầu máy của cửa hàng tôi bị vậy. Thật đó nó là máy mới, cậu đợi tôi một chút đi.
Bà chủ ban nãy vừa ở tiệm game bên cạnh, không ngờ bà ấy cũng là chủ bán các thiết bị điện tủ và các máy game. Nhưng dường như bà ấy đang gặp vấn đề gì thì phải.
- Cậu đợi tôi một lát, bên kiểm tra sửa chữa đang xuống.
- Hoi, hoi, tôi đi chổ khác mua không cần phiền mấy người đó đâu.
- Ơ, khách, tôi.,,,,
- Chú à.
Giọng nói đột nhiên phát ra sau lưng người đàn ông, bất giác ông ta quay lại.
- Có chuyện gì?
- Tôi nghe nói máy của bà chủ này bị hư, may mắn tôi cũng biết chút ít về sửa chữa. Có thể chờ tôi kiểm tra rồi hãy đi có được không?
Người đàn ông suy nghĩ một hồi lâu.
- Tôi cho cô 5’, tôi không có thời gian nhiều đâu.