Như Ý Đản

Chương 47



Đan Chu bình tĩnh mở cờ trong bụng.

Nhưng ngoài mặt, y vẫn bất động thanh sắc mà nói, “Ừm, vừa hay gần đây ta đang muốn đi ôn tuyền ngâm mình. Vậy thì tốt rồi, bản thân ta luôn nhàn rỗi, Thanh Tịch khanh cứ xem khi nào khanh rảnh thì đi thôi.”

Bích Hoa Linh Quân nói : “Vừa lúc tiểu tiên ngày hôm nay cũng rất rỗi rảnh, Đế tọa nếu không chê vội vàng…”

Đan Chu lập tức nói : “Không vội vàng, có gì vội vàng đâu.”

Bích Hoa Linh Quân cười, “Được, vậy tiểu tiên đi chuẩn bị ngay.”

Tiên châu mà Bích Hoa Linh Quân nói ở cách nơi giao giữa thiên giới và nhân giới không xa, bốn phía là thủy vực của Đông Hải Long Vương quản hạt. Tiên châu này cũng không quá lớn, xanh um lá, ngoài vài loại tiên thảo thì còn có mấy loại hoa cỏ phàm gian, so với tiên thụ vạn năm xanh tốt thì chúng nó là sinh trong nháy mắt, diệt cũng trong nháy mắt.

Trên tiên châu có một dãy núi, đồi núi trập trùng nối tiếp nhau, cũng không cao lắm, kéo dài không ngớt, nhìn vào lại có cảm giác thoải mái lạ kỳ. Ở chỗ được núi non vây quanh có một tiên đàm, từ xa nhìn lại, nước đầm như mỹ ngọc màu bích thanh trong suốt sáng ngời, trên khối ngọc này, vĩnh viễn phủ đầy sương ấm trắng xóa.

Bởi vì nước trong tiên đàm này là nước nóng.

Nó vừa là tiên đàm vừa là ôn tuyền, cực kỳ hiếm có.

Nhưng tiên châu này bởi vì ở ngay cạnh thiên giới, hơn nữa thoạt nhìn cũng không có gì bất đồng với các tiên châu khác, cho nên thần tiên trên thiên đình chẳng ai để ý nó, tất nhiên cũng không phát hiện chuyện nơi đây có một ôn tuyền.

Cho đến một ngày, tại một nơi dưới hạ giới, có một con gấu già trong lúc vô ý lạc đến tiên châu này. Nó vốn là vương của hùng tộc trên đỉnh nuối, nhưng sau nó lớn tuổi, mắt mờ, răng yếu, thường xuyên đau lưng tứ chi nhức mỏi, vì thế một con gấu trẻ tuổi khác soán vị nó, chiềm quyền, đoạt hậu cung gấu cái xinh đẹp, lại đánh nó trọng thương, đẩy xuống biển.

Nó bám lên được một khúc gỗ chìm chìm nổi nổi, trôi đến tiên châu. Khi lết được tới thủy đàm vốn định uống miếng nước, ai ngờ bất hạnh cắm đầu té xuống, bất đắc dĩ được ngâm ôn tuyền.

Sau khi ngâm trong nước ôn tuyền, gấu già chợt phát hiện, mắt nó sáng ra, răng mọc đầy đủ, hết đau lưng, tứ chi khỏe mạnh. Nó thành tiên, biến thành một con gấu tiên, hơn nữa là một con gấu tiên nhìn kiểu gì cũng chưa đầy một tuổi.

Một con gấu bỗng dưng thành tiên, thiên đình không lâu sau đó thì biết được, chuyện đón tiên thú lên trời xưa nay là phần của Bích Hoa Linh Quân, lúc được hắn ôm vào lòng vuốt ve, con gấu rất ngượng ngùng, nó giờ đã có thể nói chuyện, liền thành thực nói, “Đại tiên, ta không phải gấu con đâu, ta là một lão gấu rồi.”

Bích Hoa Linh Quân kể xong thì nhìn nước đầm mờ ảo trong sương ấm: “Vì thế tiểu tiên liền biết được nơi đây có ôn tuyền.”

Hắn chuyển mắt, nhìn Đan Chu, “Đế tọa, chúng ta cùng vào ngâm mình.”

Đan Chu khoanh tay đứng, cũng nhìn thủy đàm, chậm rãi nói, “Thanh Tịch, khanh là đang muốn nhìn thử ta ngâm mình xong có biến thành phượng hoàng con không, phải không?”

Bích Hoa Linh Quân cười nói: “Sẽ không đâu, Đế tọa vốn là thượng tiên, sao có thể nào như phàm vật thông thường biến thành ấu đồng được.”

Đan Chu không nói gì, chậm rãi cởi ngoại bào.

Bích Hoa Linh Quân cũng cởi áo.

Đan Chu cởi rất nhanh, quăng ngoại bào vào bụi cỏ, cởi tới nội bào, sau đó là lý y.

Sau đó, lão nhân gia thong dong bước vào ôn tuyền, nước không quá sâu, Đan Chu ngâm vào trong nước, nheo hai mắt: “Ưm, quả nhiên rất thoải mái, ta đã lâu rồi không ngâm mình thế này.”

Bích Hoa Linh Quân cũng bước vào, ngồi ở bên cạnh Đan Chu.

Đan Chu tựa vào vách đá, híp mắt nói, “Vừa rồi ta còn định nói, nếu nước này thật có thể phản lão hoàn đồng, mà ta lại mới vừa lột xác không lâu, sợ là không phải biến thành phượng hoàng con mà sẽ biến thành một quả trứng.”

Bích Hoa Linh Quân nói: ” Đế tọa vì sao lại dễ dàng tin tưởng lời của tiểu tiên như vậy?”

Đan Chu bộ dạng lười biếng đáp: “Ưm~, dù sao ta biến thành trứng cũng được, phượng hoàng con cũng được, đều tính cho khanh hết, cùng lắm thì Thanh Tịch khanh lại ấp trứng thêm một lần, hoặc là nuôi ta một trận. Ta, kỳ thật đều không sao cả.”

Vẻ mặt Đan Chu, trong làn hơi nước mờ ảo, quả thực là không sao, hình như đang rất hưởng thụ.

Đan Chu ngâm trong nước, nói: “Thanh Tịch, ôn tuyền này, ta rất thích.”

Bích Hoa Linh Quân đáp: “Thích thì tốt rồi.”

Đan Chu nói tiếp, “Nơi này vừa đẹp vừa tĩnh lặng, không ai đến quấy rầy, chúng ta cùng nhau ngâm mình, tình cảnh này thật đầy hứng thú, hay là thừa hứng thú này, chúng ta ở trong đàm song tu?”

Đan Chu biết, Bích Hoa Linh Quân tất nhiên sẽ lại tìm lấy một cái cớ, quanh co cự tuyệt. Nhưng nếu không nói vài câu như thế thì y quả là có lỗi với cảnh vật này.

Y nói xong thì khép hờ mắt chờ nghe từ chối, ai ngờ lại nghe được Bích Hoa lên tiếng: “Đế tọa nguyện cùng tiểu tiên song tu sao? Được.”

Đan Chu ngừng lại một chút, xác định nghe vào trong tai quả thật là một chữ “Được”.

Bích Hoa Linh Quân đã chậm rãi kề sát vào y, một tay đặt lên eo y.

Đan Chu sửng sốt: “Thanh Tịch, khanh… nguyện ý? Khanh không phải đang dỗ dành ta đấy chứ?”

Bích Hoa Linh Quân quả thật không giống như đang nói đùa, tay kia của hắn đã đặt lên vai Đan Chu, kề sát vào sau gáy, đầu lưỡi khẽ chạm vào vai y: “Đương nhiên không phải, tiểu tiên còn lo lắng, câu nói vừa rồi của Đế tọa có phải là đang dỗ ta hay không.”

Thanh Tịch, sao tự nhiên thái độ lại trở nên mãnh liệt đột ngột thế này?

Đan Chu suy tư, chẳng lẽ là nước trong đầm này có tác dụng khác với tiên nhân? Ngâm Thanh Tịch tới hỏng luôn rồi? Nhưng là bổn tọa cũng đâu có biến hóa gì a. Đương nhiên, bổn tọa quả thực lớn tuổi rồi, pháp lực mạnh, dù sao cũng không bị ảnh hưởng được.

Bất quá thái độ nhiệt tình này của Thanh Tịch, thật sự rất rất rất tốt.

Đan Chu liền thành thật không hề khách khí ôm lấy Bích Hoa Linh Quân: “Ta luôn luôn nghĩ đến việc cùng Thanh Tịch, làm sao lấy ra đùa giỡn được.”

Bích Hoa Linh Quân dùng môi hôn khẽ lên vành tai Đan Chu: “Kia tiểu tiên muốn như thế nào đều có thể?”

Đan Chu trong lòng hoan hỉ đến cực điểm, đang ước gì trước như thế nào sau như thế nào sau đó lại như thế nào, càng như thế nào như thế nào, đáp: “Ừm.”

Bàn tay đang đặt bên eo Đan Chu của Bích Hoa Linh Quân chậm rãi cởi bỏ mảnh vải cuối cùng trên người y: “Vậy tiểu tiên đành phạm thượng…”

Đan Chu cười: “Song tu vốn là lưỡng tình tương duyệt, ta cũng từng nói qua, ở trên hay ở dưới ta cũng không so đo chấp nhất.”

Chuyện lão nhân gia đã muốn làm, đều đã tính dài ngắn nông sâu, ví như trước mắt, nếu nói kỳ thực ta muốn đè ngươi, vạn nhất cái đầu bị ngâm hỏng của Thanh Tịch tỉnh táo lại, vậy liền hối không kịp, cái gọi là không ngại thiệt trước mắt, ngày tháng còn dài, lùi một bước trời cao biển rộng. (Phong: dạ, nguyên tắc công thụ, đã bị đè một lần liền có lần thứ hai….)

Đan Chu vừa nghĩ như vậy vừa không chút thẹn thùng đưa tay cởi mảnh vải còn lại trên người Thanh Tịch.

Bích Hoa Linh Quân hoàn toàn đè lên người Đan Chu, áp môi tới gặm môi y, bỗng nhiên lại buông ra, cúi đầu hỏi: “Đế tọa không thắc mắc thái độ của tiểu tiên có chút đột ngột sao? Không muốn hỏi, có duyên cớ gì hay không?”

Đan Chu thầm nghĩ, chỉ cầu khanh từ nay về sau cứ bị ngâm hỏng đầu như vậy mới tốt, treo lên mặt một nụ cười nói: “Nếu mọi việc đều truy nguyên, trái lại không thú vị, đột nhiên, ta cũng thích.”

Bích Hoa Linh Quân cũng cười cười, trong đôi mắt tựa hồ có sương mù di động, hai khối khăn vải trong nước quấn quanh chìm nổi, Đan Chu nghe thấy Bích Hoa Linh Quân ở bên tai mình thấp giọng nói: “Kỳ thực, ta luôn luôn thích Đế tọa.”

Đan Chu nhắm hai mắt lại: “Ừm~… Ta… Ư… Cũng luôn thích Thanh Tịch.”

Trong hoảng hốt, tựa hồ là Bích Hoa Linh Quân cười một tiếng nhẹ như sương khói: “Vậy sao?”

Đan Chu cảm thấy, đây là một câu hỏi rất dư thừa.

Y đương nhiên luôn luôn thích Bích Hoa Linh Quân, thiên chân vạn xác.

Từ lúc y quyết nhất định phải tìm một đối tượng có thể làm cho mình không còn tịch mịch nữa, đã cảm thấy Bích Hoa Linh Quân thập phần thích hợp, thì y vẫn rất nhiệt tình theo đuổi mà.

Bích Hoa Linh Quân là người mà trong ngàn năm triệu năm, lão nhân gia đã hao hết tâm lực đối đãi.

Hạ rất nhiều công phu.

Cho dù năm đó đối đãi Bạch Hoa, cũng chưa từng cố gắng nhiều thế này.

Đương nhiên, Bạch Hoa thì khác, cũng là bởi vì tính tình Bạch Hoa quá cường liệt, phản ứng chém đinh chặt sắt khiến y bỗng nhiên thấy không thú vị, liền như vậy bỏ qua.

Chuyện lão nhân gia thật sự tốn tâm tư để làm, thì không có chuyện nào làm không được.

Ví như hiện giờ.

Đan Chu híp mắt nghĩ, song tu, ừm, thật sự rất hài lòng. Tìm bạn lữ, chuyện này quả nhiên không quyết định sai. Hoặc nên nói là quyết định này quả thật tốt lắm. Dù sao, tương lai còn dài, có thể chậm rãi nghiệm chứng.

Bích Hoa Linh Quân thay y vuốt phẳng vạt áo, Đan Chu nhìn vào mắt Bích Hoa, tương lai rốt cuộc dài bao nhiêu, lão nhân gia tạm thời không muốn nghĩ tới.

Một trăm năm sau, Bắc Đẩu cung Thiên Xu Tinh Quân tiềm tu xong, lần đầu xuất quan. Lục tinh còn lại đều đến chúc mừng, Bắc Đẩu cung tiên quang càng thịnh, Ngọc đế ở Linh Tiêu điện ban thưởng, thân phong Thiên Xu Tinh Quân làm Thiên Xu Thiên Quân.

Thiên Xu lĩnh phong xong, theo thường lệ phải tới chỗ các vị tiên quân bái kiến.

Sau Ngọc đế dưới, người đầu tiên đi bái kiến là Đan Tiêu cung Tử Hư Tiên Đế Đan Chu.

Đan Chu là sau khi Thiên Xu tiềm tu mới hiện nguyên thân, bởi vậy dù y đã gặp qua Thiên Xu, nhưng Thiên Xu lần này đến bái kiến, lại xem như lần đầu gặp mặt. Thiên Xu tới trước cửa Đan Tiêu cung, lập tức có tiên sứ ra nghênh đón, Thiên Xu đi vào trong, một đường chỉ thấy đình đài lầu các, cực kỳ hoa lệ huy hoàng. Ở điện các cao nhất trong cung, Thiên Xu quỳ xuống bái, sau khi đứng dậy, thấy ở thượng vị là một vị tiên đế vô cùng chói mắt.

Nhất nhất bái yết xong, các tiên liêu tiên hữu cùng giai hoặc tiên giai thấp hơn mới sôi nổi đến thăm Thiên Xu, Bắc Đẩu cung mỗi ngày rất nhiều tiên quân lui tới, cực kỳ náo nhiệt.

Có một ngày, Đông Hoa Đế Quân tới, tùy tiện hàn huyên vài câu, nói tới việc bái kiến thượng tiên, Đông Hoa đế quân liền tùy miệng hỏi: “Ngươi lần này là lần đầu tiên nhìn thấy Tử Hư Tiên Đế phải không.” Thiên Xu đáp: “Phải, không nghĩ tới sau khi xuất quan liền nghe nói, Tử Hư Tiên Đế cùng Thần Tiêu Tiên Đế đều trở về thiên đình, thật sự quá mức kinh hỉ. Đáng tiếc Thần Tiêu Tiên Đế bởi vì đang tĩnh tu, chưa được bái kiến. Tử Hư Tiên Đế quả nhiên tiên nghi phi phàm, vả lại thập phần thân thiết, còn nói chuyện với ta vài câu, rất mực hiền hoà.”

Đông Hoa đế quân giơ chén trà: “Ừm, kỳ thực vị tiên đế này ngươi đã gặp qua, ngươi còn nhớ năm đó Bích Hoa ấp một quả trứng ra một con hổ, còn từng ôm nó đến gặp ngươi không, con hổ con đó, chính là Đan Chu Tiên Đế biến thành, cố ý lừa Bích Hoa nuôi ngài ấy.”

Thiên Xu nghi hoặc nhíu mày, Đông Hoa Đế Quân lắc đầu nói: “Ai, Bích Hoa a…”

Thiên Xu nói: “Ta sau khi xuất quan, nghe nói chuyện của Bích Hoa Linh Quân cũng thập phần kinh ngạc, hắn vì sao lại…”

Đông Hoa đế quân nói: “Chuyện này thật không dám loạn bàn, bất quá Bích Hoa không bị bắt lên Tru tiên đài, hiện giờ ở nơi hoang sơn dã lĩnh của thế gian, làm một chức thổ địa có tiếng không có miếng đã là Ngọc đế khai ân rồi. Chuyện hắn và Đan Chu Tiên Đế, làm sao có thể vọng luận đúng sai? Hắn nguyên bản nên hiểu được, Đan Chu Đế tọa đã là Tiên Đế, cùng tiểu tiên tầm thường há có thể giống nhau. Đế tọa nguyên bản chưa từng nhiễm phàm tình, ngay cả tiểu tiên tầm thường có thể có lòng tư phàm, Đế tọa như thế nào lại có. Vọng sinh phàm tình, vốn là sai lầm lớn phạm giới luật của thiên đình a.”