Yến Uyển vỗ vỗ cái bụng to mà suy tư, nếu một lát nữa gặp Hoàng thượng thì nên làm thế nào. Đúng lúc này, Tiến Trung đến, Xuân Thiền thấy hắn tới liền nhanh chóng ra ngoài.
Tiến Trung thỉnh an Yến Uyển, sau đó ngồi xổm xuống lột vỏ cam cho nàng.
"Sao ngươi lại đến đây?", Yến Uyển có chút kì quái, lúc này Hoàng Thượng đang rất tức giận không phải hắn nên ở bên hầu hạ sao?
Tiến Trung đem quả cam đến bên miệng Yến Uyển, nhẹ giọng nói, "Thập tam a ca bị Hoàng Hậu khắc chết, Hoàng Thượng vừa thương tâm vừa tức giận đem chúng nô tài tống ra ngoài, một mình ngồi trong phòng chỉ có sư phụ nô tài canh gác bên ngòai thế là nô tài rảnh rỗi chạy đến đây"
Yến Uyển hỏi, "Hoàng Thượng thương tâm như vậy, bổn cung có cần đi an ủi không?"
Tiến Trung lắc đầu, "Lệnh chủ tử, Hoàng Thượng tức giận là vì những lời nói của Khâm Thiêm giám, lúc này ngàn vạn lần không nên đi. Người cứ yên tâm dưỡng thai, sau đó bình an sinh đứa nhỏ ra đến lúc đó Hoàng Thượng nhất định sẽ rất vui"
Yến Uyển thật không hiểu vì sao thai của Hoàng Hậu lại như vậy, liền hỏi, "Chúng ta không có động tay chân lên thai Hoàng Hậu, như vậy nhất định là kẻ khác làm, không biết là ai làm, Tiến Trung ngươi có phải là..."
Tiến Trung nhẹ nhàng nắm tay Yến Uyển, vuốt từng cái rồi trả lời, "Nô tài suy đoán là Khánh quý nhân, bởi vì chuyện của Ngũ công chúa Hoàng Thượng giận chó đánh mèo lên Khánh quý nhân, đem nàng từ tần vị xuống quý nhân chắc chắn lòng nàng ta sẽ ghi hận Hoàng Hậu. Hơn nữa, khi nô tài đi Dực Khôn cung ban thưởng, có nhìn thấy Khánh quý nhân lén lút ở gần đó"
Yến Uyển nghe xong liền yên tâm, xem ra trong cung này không thiếu người chán ghét Hoàng Hậu.
Nhắc đến Hoàng Hậu, Yến Uyển lại nhớ đến Lăng Vân Triệt. Khi đó Ngũ công chúa vừa mới ra đi, Yến Uyển ở gần đó bắt gặp ánh mắt của hắn ta nhìn Hoàng Hậu, ánh mắt vừa quyến luyến, lại vừa thương tiếc. Một người nam nhân, chỉ khi yêu ai đó mới có một ánh mắt như vậy. Nàng là vì mạng sống mà thành nữ nhân Hoàng Thượng, Lăng Vân Triệt liền hận nàng phải bội, một đao chặt đứt tình nghĩa. Hiện tại thì sao, Hoàng Hậu là chính thê của Hoàng Thượng, hắn cũng dám mơ ước, so với nàng thì cao quý hơn sao?
Yến Uyển nói với Tiến Trung, "Trong lúc vồ tình ta phát hiện Lăng Vân Triệt có tình cảm với Hoàng Hậu, mà Hoàng Hậu cũng ít nhiều để ý hắn. Rõ ràng lần đó ở trại nuôi ngựa Lăng Vân Triệt phát hiện điều khác thường lại không có bẩm báo với Hoàng Thượng cũng là do sợ Hoàng Hậu bị liên lụy, tư tình như vậy, hắn cùng Hoàng Hậu như vậy. Chúng ta không nên giấu Hoàng Thượng"
Tiến Trung nghe nàng nhắc đến tên Lăng Vân Triệt liền có chút ghen tỵ, nghĩ nghĩ cuối cùng cũng nói, "Lệnh chủ tử vì Lăng Vân Triệt mà tức giận, bởi vì hắn thay lòng đổi dạ cho nên muốn hắn nhận giáo huấn, người có phải còn chưa quên được hắn hay không?"
Yến Uyển nghe ra Tiến Trung không được vui, cũng không vui vẻ nói, "Bổn cung sớm đã không còn tình cảm với hắn, hiện giờ nhắc đến cũng chỉ muốn kéo Hoàng Hậu xuống thôi, nếu ngươi không tin bổn cung cũng không có biện pháp giải thích"
Tiến Trung lập tức phát hiện Yến Uyển không vui, ngay tức khắc dỗ dành, "Là do nô tài sai, cũng không có không tin Lệnh chủ tử chỉ là sợ người thấy hắn lại mềm lòng thôi. Lệnh chủ tử đánh nô tài xả giận đi, đừng tức giận hại thân thể"
"Là ngươi nói đấy, ta đánh thật đây", Yến Uyển vươn tay hướng về mặt Tiến Trung. Tiến Trung nhắm mắt chờ bị đánh, chỉ là không có đau đớn trong tưởng tượng truyền đến hắn mở mắt thấy Yến Uyển nhẹ nhàng dùng tay bóp mặt hắn, "Ngươi là ngự tiền thái giám hầu hạ, nếu để Hoàng Thượng thấy sẽ thấy bổn cung tùy tiện, ngay cả ngự tiền thái giám mà cũng dám đánh. Chỉ là bổn cung vẫn chưa hết giận, nhất định cắn ngươi một cái", nói là làm, Yến Uyển nhanh tay cởi bỏ cổ áo hắn ra, há mồm cắn một cái.
Tiến Trung bị Yến Uyển bất thình lình làm cho đơ người, Yến Uyển là nữ nhân đầu tiên cắn hắn, tuy rằng nàng cắn không hề nương tình, dấu răng vẫn còn thấy rõ nhưng hắn một chút cũng không thấy đau mà ngược lại còn ngóng trông nàng cắn hắn thêm vài cái nữa.
Thật sự Vệ Yến Uyển cũng không muốn đánh hắn, chỉ là nói chơi mà thôi. Ngay khi chạm vào mặt bóng loáng của Tiến Trung, tâm nàng liền động. Hoàng Thương lớn lên anh tuấn bất phàm nhưng cũng lớn hơn nàng 16 tuổi, trên mặt lại có chòm râu sờ vào mang lại cảm giác không dễ chịu. Tuy Tiến Trung không anh tuấn bằng Hoàng Thượng nhưng tuổi lại không cách biệt nàng quá nhiều, hắn còn trẻ làn da lại tinh tế bóng loáng. Hoàng Thượng có rất nhiều nữ nhân, Lăng Vân Triệt đã không còn yêu nàng mà yêu Hoàng Hậu, cũng chỉ có Tiến Trung một lòng một dạ với nàng. Ma xui quỷ khiến muốn ở trên người hắn vó một ấn ký, muốn cho hắn vĩnh viên ghi nhớ Vệ Yến Uyển nàng.
Tiến Trung nhìn gương mặt xinh đẹp của Yến Uyển thầm nghĩ hắn có nên chọc nàng tức giận thêm vài lần nữa để nàng cắn hắn nữa không? Hắn chậm rãi vén áo lên, nói với Yến Uyển, "Trong lòng nô tài duy nhất chỉ có mình Lệnh chủ tử, chỉ cần chủ tử vui thì đánh hay cắn nô tài đều cam tâm tình nguyện. Lệnh chủ tử vui, nô tài cũng vui lây"
Nghe xong những lời này Yến Uyển tất nhiên cảm động, kéo tay hắn đến cắn nhẹ, "Ta cũng không dám cắn chết ngươi, cắn chết ngươi thì ai sẽ quan tâm đến ta"
Tiến Trung nhìn bộ dáng hờn dỗi Yến Uyển, cảm thấy cực kì yêu thích, liền cúi đầy hôn một cái lên tay nàng. Yến Uyển sửng sốt một chút, cảm thấy quá ngượng ngùng nhưng không có tức giận chỉ cúi đầu thẹn thùng.
Biết nàng chỉ ngại ngùng không có tức giận, lại nghĩ đến thời gian không còn nhiều, nói, "Nô tài ngày mai lại đến thăm Lệnh chủ tử, nô tài phải về Dưỡng Tâm điện hầu hạ Hoàng Thượng"