Như Ý Truyện Trọng Sinh Văn Chi Thanh Anh Hoằng Lịch

Chương 15: Tìm ra chân tướng



Trong Diên Hi cung, Hải Lan đóng cửa cung gọi Diệp Tâm đến: "Diệp Tâm, ta muốn phân phó ngươi một chuyện, ngươi hầu hạ ta từ lúc còn ở tiềm để, là người ta tin tưởng nhất."

"Nô tỳ đa tạ chủ tử tín nhiệm, không biết chủ tử muốn phân phó nô tỳ làm gì?"

"Yến tiệc tất niên hôm đó, tỷ tỷ bất hạnh từ trên cao rơi xuống, đúng lúc ta cũng có mặt ở đó, lúc ta vừa muốn quay đầu lại nhìn tỷ tỷ, chỉ thấy tỷ tỷ đứng không vững liền ngã xuống, nhưng ta luôn cảm thấy sự tình cũng không đơn giản như vậy. Hôm nay ta chính là muốn phân phó ngươi cùng với Nhị Tâm trong cung của tỷ tỷ âm thầm đi điều tra việc này." Hải Lan nhỏ giọng nói: "Việc này chỉ có ta Nhị Tâm và ngươi biết, tuyệt đối không được để lộ ra ngoài."

"Nô tỳ đã hiểu, nô tỳ nhất định sẽ cùng với Nhị Tâm điều tra rõ việc này." Nói xong, Hải Lan lại theo bản năng nhìn về phía cửa, sau khi xác nhận không có ai, Diệp Tâm mới ra khỏi cửa.

Trong Dưỡng Tâm điện, Dục Hồ đứng cách hoàng thượng mấy bước cẩn thận báo cáo: "Ngày đó sau khi xảy ra việc này, nô tỳ liền cảm thấy có gì đó không đúng, vì thế dựa theo phân phó của hoàng thượng điều tra hoạt động chuyển các cung nhân gần đây. Cung nhán các cung không có gì thay đổi, chỉ là hôm qua Nội Vụ Phủ kiểm lại nhân số, thiếu mất một cung nữ. Nhưng cũng không đáng kể, tháng trước vừa mới vào cung hiện tại đã không còn ở trong cung nữa, nô tỳ cho rằng, cung nữ này có thể liên quan đến chuyện này."

"Tra! Điều tra cho trẫm! Nhưng nhất định phải âm thầm tiến hành điều tra, đừng để người bên ngoài biết."

"Nô tỳ đã biết, nô tỳ cáo lui." Nói xong, Dục Hồ rời khỏi Dưỡng Tâm điện, hoàng thượng nhíu mày, nghe thấy bên ngoài bẩm báo, thái y đi vào bẩm báo tình hình ở Dực Khôn cung, sau đó lặng lẽ lui ra.

Hoàng thượng vẫn như cũ mỗi đêm sẽ đến Dực Khôn cung, cẩn thận bôi thuốc lên vết thương cho nàng, thuốc này có hiệu quả rất tốt, vết thương của nàng cũng dần dần lành lại, chỉ là nàng vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại. Bởi vì Thanh Anh bị bệnh, nên cung nhân trong Dực Khôn cung được miễn hành lễ, sợ quấy nhiễu nàng nghỉ ngơi, sau khi bôi thuốc cho nàng, hắn lên giường nằm cạnh nàng, cảm thấy rất đau lòng. Hắn cũng không dám ngủ say, sợ không cẩn thận động vào vết thương của nàng. Đôi khi ngồi bên mép giường nhìn nàng đến khi bình minh. Trong phòng im lặng không có động tĩnh, mỗi lần hoàng thượng đến đều sẽ phân phó.

Từng ngày từng ngày trôi qua, ngày xuân ngày càng ấm áp, mỗi ngày tiéng đọc sách của các a ca công chúa ở Hiệt Phương điện đều vang lên, hòa hợp với những bông hoa trong Ngự Hoa Viên hết sức sống động. Chuyện kia đang trong quá trình điều tra, cũng dần dần sáng tỏ.

"Nô tỳ ra khỏi cung tra được nhà của cung nữ kia, khi đến nơi dường như trong nhà không có người, nghĩ là chuyển đến chỗ ở mới, liền đi hỏi hàng xóm, chỉ nói hình như mẫu thân cung nữ kia bệnh nặng quanh năm, hiện giờ lại tìm đại phu chữa trị một lần nữa, trong biên bản lấy ngân phiếu, phát hiện biểu huynh của Tuệ phi có qua lại với cung nữ này."

"Tuệ phi?" Hoàng thượng ngẩng đầu nhìn Dục Hồ.

"Vâng, nô tỳ nghĩ, chuyện này không khỏi không liên quan đến Tuệ phi."

"Điều tra rõ ràng, còn ai bên ngoài nhúng tay vào không?"

"Sau đó nô tỳ tìm người nhà của cung nữ này, âm thầm thẩm vấn phát hiện, cung nữ này từng được triệu đến Trường Xuân cung, Triệu Nhất Thái bên cạnh hoàng hậu nương nương phân phó cô ta đến Trường Xuân cung đưa hoa."

"Hoàng hậu triệu kiến cô ta?"

"Cung nữ này được sắp xếp đến hoa phòng, đưa hoa đến Trường Xuân cung cũng không có gì lạ, hơn nữa việc này chưa đủ chứng cứ, có lẽ, không nên nghi ngờ hoàng hậu....".

||||| Truyện đề cử: Đau Đến Mấy Vẫn Yêu |||||

"Được rồi, trẫm biết rồi, ngươi lui ra đi." Sau khi Dục Hồ lui ra, hoàng thượng đỡ trán, nhớ tới kiếp trước khi Thanh Anh ở lãnh cung, hoàng hậu cùng Tuệ phi này làm rất nhiều chuyện độc ác, về phần Hoàng hậu, cho dù cuối cùng Tuệ phi nói có liên quan không ít đến hoàng hậu, nhưng cuối cùng hoàng hậu lại thề không liên quan đến nàng ta. Hoàng hậu thoạt nhìn hiền lành rộng lượng, nhưng dưới vẻ hiền lành này, không biết giấu tâm tư gì.



Hai ngày sau đó, Diệp Tâm vội vàng vàng đóng cửa tẩm điện báo cáo với Hải Lan: "Nô tỳ cùng Nhị tâm cẩn thận điều tra nhiều ngày, xuất cung tìm chứng cứ, phát hiện trước khi Nhàn quý nhân bị ngã từng có một vị cung nữ hoa phòng rất thân với Tuệ phi, sau đó được Tuệ phi chiếu cố, liền bị đuổi ra khỏi cung. Ngoài ra, cung nữ này cũng từng đến Trường Xuân cung."

"Trường Xuân cung?"

"Vâng. Triệu Nhất Thái bên cạnh Hoàng hậu từng triệu nàng ta đến, nhưng trừ chuyện đó ra, cũng không có qua lại với Trường Xuân cung."

"Mấy năm nay Tuệ phi không có con nối dõi, cho nên nhiều năm qua vẫn dựa vào hoàng hậu, vì hoàng hậu làm việc. Mà từ khi tỷ tỷ tiến cung, hoàng hậu bị hoàng thượng lạnh nhạt, hơn nữa hoàng hậu bị tâm bệnh từ lúc ở tiềm để, tuy rằng được tiên đế ban hôn, trở thành phúc tấn đích của hoàng thượng, hiện giờ lại ngồi lên ngôi vị hoàng hậu. Nhưng nội tâm của cô ta vẫn luôn nơm nớp lo sợ, mặt khâc, cô ta cũng không không thể không vì con cái của mình mà suy tính. Diệp Tâm, ngươi nói xem, một khi đặt Nhàn quý nhân vào tình cảnh vạn kiếp bất phục, sau lưng này, người hưởng lợi lớn nhất sẽ là ai?"

"Chính là hoàng hậu."

"Cps rất nhiều việc hoàng hậu không cần tự mình làm tránh lộ ra chân tướng, mà sẽ giao cho người khác đi làm, tự mình ngồi hưởng lợi. Nhiều năm qua Tuệ phi vẫn dựa vào hoàng hậu, đương nhiên trung thành và tận tâm vì cô ta sắp xếp tốt tất cả. Mượn tay Tuệ phi, mình đạt được lợi ích lớn nhất, một khi xảy ra chuyện gì, lấy thực lực của Phú Sát thị cùng Cao thị so sánh, Tuệ phi cũng không dám làm gì cô ta, cho dù như thế nào, hoàng hậu vẫn chiếm hết phần tốt. Đây chính là điểm cao minh của hoàng hậu."

"Chủ tử anh minh." Diệp Tâm nói.

"Ta từ tiềm để cho đến bây giờ ở trong cung, tất cả mọi người đều tránh không nói chuyện với ta, chỉ có Nhàn tỷ tỷ thật lòng đối đãi với ta, thân thiết với ta. Bây giờ tỷ tỷ bị người ta hãm hại, đương nhiên ta sẽ không ngồi im không để ý."

"Chủ tử và Nhàn chủ tử tỷ muội tình thâm, nhất định sẽ vì Nhàn chủ tử làm tốt tất cả!"

Bây giờ đã là tháng hai, hoa ở Ngự Hoa Viên nở rộ tô điểm cho Tử Cấm Thành này trở thành thiên đường. Nhị Tâm và A Nhược vẫn xoa bóp cho Thanh Anh như cũ, bỗng nhiên thấy cánh tay nàng cử động vài cái, vàng gọi thái y tiến vào, thái y tiến lên kiểm tra, cảnh tượng vô cùng bận rộn. Thanh Anh chậm rãi mở mắt ra, nhẹ nhàng nói: "Nhị Tâm, ta ngủ bao lâu rồi?" Sau đó nàng nhìn về phía trước.

Nhị Tâm cảm động rơi nước mắt: "Chủ tử, cuối cùng người cũng tỉnh lại! Người hôn mê trên giường hai tháng rồi, nô tài lo lắng muốn chết."

Thanh Anh mở to hai mắt quan sát bốn phía, giống như đã ngủ một thế kỷ: "Ta đã ngủ lâu như vậy sao."

"Chủ tử tỉnh lại là tốt rồi, nô tỳ lập tức đi bẩm báo với hoàng thượng."

Nói xong, Nhị Tâm ra khỏi cửa, đi đến Dưỡng Tâm điện. đến cửa Dưỡng Tâm điện, liền thấy Lý Ngọc đứng ở ngoài cửa Dưỡng Tâm điện, nhìn nàng chạy đến, Lý Ngọc vội vàng hỏi: "Dực Khôn cung xảy ra chuyện gì sao?"

"Đó là một chuyện hạnh phúc, chủ tử tỉnh lại rồi!"

"Ta sẽ bẩm báo với hoàng thượng ngay."

Lý Ngọc vừa quay người, đã thấy hoàng thượng bước ra khỏi cửa Dưỡng Tâm điện: "Ngươi nói thật sao?"



"Nô tỳ không dám nói dối, hôm nay nô tỳ cùng A Nhược xoa bóp cho chủ tử, chủ tử cử động vài cái, nô tỳ vội vàng gọi thái y vào, thái y xem xong, chủ tử lập tức tỉnh lại!" Hoàng thượng chưa nghe Nhị Tâm nói xong, lập tức đến Dực Khôn cung.

Hắn vén rèm trong nội điện lên, nhìn nàng ngồi trên giường, lúc này nàng cũng quay người lại, hai người bốn mắt nhìn nhau, hoàng thượng cảm thấy rất vui vẻ.Hắn đi đến ngồi bên giường nắm tay nàng, nàng rút tay lại: "Không phải hoàng thượng đã nói về sau sẽ không bao giờ đến Dực Khôn cung nữa sao?"

"Ngày đó trẫm nói sai, trẫm xin lỗi nàng." Hắn cúi đầu giống như đã làm sai chuyện gì.

Sau đó không đợi nàng trả lời, liền tự mình nói: "Kiểm tra thân thể cho Nhàn quý nhân, thân thể nàng thế nào?"

Giang Dữ Bân ở một bên nghe hoàng thượng nói vội vàng trả lời: "Quý nhân đã tỉnh lại, chỉ là ngày đó ngã từ trên cao xuống, tay chân bị trọng thương, hiện tại mặc dù tỉnh lại, nhưng nằm trên giường quá lâu, vẫn chưa thể xuống giường đi lại."

"Vô dụng!" Hoàng thượng tức giận cảnh cáo: "Các ngươi phải điều trị thất tốt cho Nhàn quý nhân, không được lơ là!"

"Vi thần không dám, nhất định tận tâm tận lực chữa trị cho Nhàn quý nhân!"

"Các cung nữ phải thường xuyên xoa bóp, để nàng sớm khỏe lại!"

Mọi người trả lời một câu "Vâng", liền bị hoàng thượng ra lệnh lui ra ngoài, lúc này trong tẩm điện chỉ còn hai người: "Chuyện ngày đó, là trẫm nhất thời nói sai, trẫm xin lỗi nàng có được không?" Hoàng thượng cúi đầu, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn mặt nàng, bộ dạng Thanh Anh vẫn như trước. "Nàng hôn mê mấy ngày nay, không có ngày nào là trẫm không lo lắng, hiện giờ cuối cùng nàng cũng tỉnh lại, trẫm thật sự rất vui vẻ, trẫm phân phó bọn họ hầu hạ thật tốt, rất nhanh nàng có thể sẽ đi lại được."

"Thần thiếp không dám làm phiền hoàng thượng nhớ nhung. Chỉ là hoàng thượng đã nói không đến Dực Khôn cung, hoàng thượng vẫn nên nhanh chóng trở về Dưỡng Tâm điện hoặc là đi chỗ khác, cũng tránh thần thiếp lây bây cho hoàng thượng."

"Được rồi, nhưng nàng phải nghỉ ngơi thật tốt, rảnh rỗi trẫm sẽ đến thăm nàng." Hoàng thượng đỡ Thanh Anh nằm xuống giường, nàng cũng quay đầu đi không nhì hắn, hắn cảm thấy có chút mất mát. Nàng vừa tỉnh lại, tâm trạng chưa ổn định, mặc dù nàng không tiếp nhận lòng tốt của hắn, nhưng nàng bị người khác hãm hại khổ sở như vậy, hắn vẫn có thể chịu đựng lời nói của nàng, chỉ cần nàng khỏe mạnh, hắn sẽ không trách tội.

Khi trời còn chưa sáng, lúc hoàng thượng trở lại Dưỡng Tâm điện, liền nhìn thấy Tố Luyện bên cạnh hoàng hậu chờ ở cửa, thấy hắn trở về, tiến lên quỳ trên mặt đất: "Nô tỳ thỉnh an hoàng thượng."

Nhìn sắc mặt cô ta không tốt, hắn hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

"Hoàng thượng, là nhị a ca, nhị a ca nhiễm phong hàn, hoàng hậu nương nương đang triệu thái y ở Trường Xuân cung chẩn trị, thái y nói tình khômg tốt."

"Vĩnh Liễn?" Hoàng thượng nhớ lại kiếp trước Vĩnh Liễn bất hạnh nhiễm phong hàn, từ nhỏ cơ thể hắn đã yếu ớt, bây giờ dù đã là mùa xuân, nhưng vẫn phải đề phòng bệnh của Vĩnh Liễn. Hôm nay, thằng bé bị nhiễm phong hàn.

Đợi đến khi hắn đến Trường Xuân cung, nhìn thấy các cung nữ nô tài quỳ xuống đất, Lang Hoa ngồi bên mép giường, nước mắt không ngừng rơi xuống, trong mắt lộ ra vẻ lo lắng. "Hoàng thượng, thần thiếp biết Vĩnh Liễn từ nhỏ thân thể yếu ớt, liền bảo vệ nó rất tốt, nhưng hôm nay lại để cho nó bị phong hàn, đều là thần thiếp làm ngạch nương vô dụng."

Nhìn thấy nước mắt của Lang Hoa rơi xuống, hoàng thượng tiến lên vỗ bả vai nàng: "Không trách nàng, trẫm nhất định phái người chữa trị thật tốt cho Vĩnh Liễn, đừng lo lắng."

Sau khi Vĩnh Liễn uống thuốc,nhìn hắn ngủ, hoàng thượng trở về Dưỡng Tâm điện, trước khi đi tăng thêm người hầu hạ, phái thêm người bảo vệ an toàn cho Vĩnh Liễn.