Thanh Anh vừa vào Dực Khôn cung, tất cả nô tài hầu hạ trong Dực Khôn cung đều quỳ xuống: "Nô tài chúc mừng Nhàn phi nương nương."
Trên mặt nàng đều là ý cười: "Đứng lên đi."
Nàng đích thật là rất mệt mỏi, trở lại tẩm điện liền lên giường ngủ đến khi dùng bữa trưa mới dậy, Nhị Tâm và Tam Bảo bưng thức ăn để lên bàn, Thanh Anh bước xuống, giọng điệu giống như tiểu nữ nhi hỏi một câu: "Buổi trưa hôm nay ăn gì vậy?"
"Trưa hôm nay các nô tài phụng ý chỉ của hoàng thượng làm những món nương nương thích ăn, nương nương mau nếm thử đi ạ."
Thanh Anh nở nụ cười: "Được."
Nhị Tâm ngừng gắp thức ăn vào bát của nàng: "Hoàng thượng thật sự rất quan tâm đến người, hiện giờ phong người làm phi, lại sủng ái người, cuộc sống sau này của chúng ta sẽ tốt hơn."
"Nhị Tâm, cho dù là ở trong hoàn cảnh nào, cũng không nên quá phô trương, lúc đắc ý cũng không thể khiến người khác ghen tị, lúc thất sủng cũng không thể để cho người khác xem thường."
"Nô tỳ sẽ ghi nhớ kỹ." Nhị Tâm đáp lời nàng: "Nương nương mau ăn đi."
Sau bữa trưa và một giấc ngủ buổi sáng, nàng ngồi ở cửa sổ nhìn Dực Khôn cung sắp trở thành một hoa viên nhỏ, nhìn rất vui mắt. Một lúc sau Hải Lan đến gặp nàng.
"Thần thiếp thỉnh an Nhàn phi nương nương." Hải Lan cung kính hành lễ, Thanh Anh vội vàng đỡ lấy nàng: "Hải Lan, muội bị làm sao vậy, mọi ngày đều gọi tỷ hai tiếng tỷ tỷ, hiện giờ sao lại thành thần thiếp rồi?"
"Bây giờ tỷ tỷ đã là phi vị, lại được hoàng thượng sủng ái, muội muội nhìn cũng cảm thấy vui mừng."
Hải Lan nhìn nàng, tiếp tục nói.
"Cuộc sống của những người bình thường có thể sống an nhàn cả đời, nhưng cuộc sống của chúng ta, một khi đã bước vào Tử Cấm Thành, chỉ có thể sống những ngày hôm nay lặp lại hôm qua, lặp lại không bao giờ kết thúc."
"Hải Lan, muội không tranh đoạt, lại không được hoàng thượng sủng ái, tỷ nghe nói, trước khi tỷ chưa vào cung có đôi khi Gia quý nhân còn khi dễ muội."
"Muội xuất thân từ Kha Lý Diệp Đặc thị, không tính là gia thế cao. Cô ta tự xưng mình là quý nữ Ngọc thị từ xa đến, liền khi dễ muội. Nhưng nhiều năm như vậy muội đều như vậy, hiện giờ có tỷ tỷ, chính là rất khác."
Nụ cười của Hải Lan trong trẻo thuần khiết, Thanh Anh nhìn bộ dáng của nàng nói: "Muội cùng cô ta đều là quý nhân, sao có thể phân biệt cao thấp? Có đôi khi muội cũng cần tranh giành sủng ái của hoàng thượng, đừng để lúc nào cũng bị người khác khi dễ mới tốt."
"Tỷ tỷ, muội chỉ muốn một cuộc sống bình yên, cũng không mong muốn được hoàng thượng sủng ái."
"Mặc kệ như thế nào, cuộc sống vẫn phải trôi qua, sống như thế nào đi chăng nữa, cũng không thể để cho người khác khi dễ. Hải Lan, muội có biết nữ nhân trong cung này, quan trọng nhất là gì không?"
"Đương nhiên là ân sủng của hoàng thượng." Hải Lan kéo tay Thanh Anh: "Hiện giờ tỷ tỷ suy nghĩ thông suốt, muội cũng cảm thấy vui mừng."
"Đúng vậy, người trong cung này chính là nịnh cao đạp thấp, chỉ có được sủng ái của hoàng thượng, lại có con nối dõi mới có thể tự lo cho mình cùng người thân. Tỷ không muốn nhìn thấy muội bị khi dễ, sau này tỷ sẽ bảo vệ muội."
"Được, tỷ tỷ bảo vệ muội, muội cũng bảo vệ tỷ tỷ. Tỷ tỷ đừng quên, lần trước là ai hại tỷ tỷ. Hoàng hậu cùng Tuệ phi ỷ lại vào thế lực của Phú Sát thị cùng Cao thị khi dễ tỷ tỷ, nhưng tỷ tỷ cũng xuất thân từ Ô Lạp Na Lạp thị, hiện giờ lại cùng phi vị với cô ta, cũng không thể để cô ta khi dễ. Về phần hoàng hậu...." Hải Lan dừng một chút, kề sát vào nói với Thanh Anh: "Tuy rằng thời gian muội vào vương phủ tương đối muộn, nhưng cũng đã nghe nói qua, năm đó trong lòng hoàng thượng muốn chọn người khác làm đích phúc tấn, chính là tỷ tỷ. Về sau là bởi vì tiên đế ban hôn, Phú Sát thị mới thành đích phúc tấn, hiện giờ mới làm hoàng hậu. Cho nên tỷ tỷ chỉ cần giữ vững tình cảm với hoàng thượng, cái gì cũng sẽ có."
Thanh Anh cười: "Từ khi tỷ tiến cung tới nay, hoàng hậu cùng Tuệ phi trong tối ngoài sáng âm thầm muốn đẩy tỷ vào chỗ chết, sao tỷ có thể quên? Ý định thật sự sau chuyện này, những người được hưởng lợi, tỷ đều biết rõ. Những lời muội nói tỷ đều ghi nhớ, sau này thời gian còn dài, không vội lúc này, tạm thời giấu kín hào quang, sẽ có một ngày nở mặt."
"Tỷ tỷ anh minh." Hải Lan nắm tay Thanh Anh nói.
Hải Lan ngồi ở Dực Khôn cung một lát, biết tối nay hoàng thượng sẽ đến dùng bữa cùng Thanh Anh, liền rời khỏi tẩm cung.