Như Ý Truyện Trọng Sinh Văn Chi Thanh Anh Hoằng Lịch

Chương 27: Châm biếm (Hạ)



Lang Hoa cười nói: "Muội có thể nghĩ như vậy bổn cung rất vui mừng. Hiện giờ phi vị chỉ có muội và Tuệ phi, bổn cung có lễ vật muốn tặng cho hai người." Nói xong nàng ta vẫy tay, Liên Tâm đem hai chiếc vòng đến, Liên Tâm đi đến nơm nớp lo sợ, thần sắc trên mặt cũng không tốt, Lang Hoa không hề hỏi nàng một câu, liền nói với Thanh Anh và Hi Nguyệt: "Liên Tâm, ngươi thay bổn cung tặng cặp vòng này cho hai vị muội muội."

Liên Tâm nghe vậy liền đưa cho Thanh Anh cùng Hi nguyệt mỗi người một chiếc vòng, lúc Liên Tâm đi tới trước mắt mình, Thanh Anh thấy sắc mặt nàng cực kỳ kém, trên mặt có dấu hiệu sắp khóc, có một chiếc vòng tay cố ý giấu ở trong tay áo bị Thanh Anh nhìn thấy hết. Màu sắc của vòng ngọc kia cũng không tệ.

Thanh Anh quay mặt nhìn Lang Hoa, sau đó lập tức tươi cười cùng Hi Nguyệt đứng dậy: "Thần thiếp đa tạ hoàng hậu nương nương."

"Không cần khách khí, đều đứng lên đi, vòng tay xích kim liên hoa phỉ thúy châu này vốn là lễ vật năm đó bổn cung đại hôn cùng hoàng thượng, tiên đế đã ban tặng, nghe nói là cống phẩm từ An Nam, mấy năm nay vẫn giữ lại cũng không có cơ hội tặng ai, hiện giờ hai muội đang ở phi vị, bổn cung tặng cho các muội cũng rất hợp lý."

Thanh Anh và Hi Nguyệt đứng lên, Hi Nguyệt mừng rỡ lập tức đeo trên cổ tay mình: "Thần thiếp vô cùng cảm kích hoàng hậu nương nương, vòng ngọc này thật sự rất đẹp mắt."

Thanh Anh nhìn cô ta như thế, cũng đeo trên tay mình.

"Hiện giờ hoàng thượng mới đăng cơ không lâu, trong cung cũng chỉ là mấy muội muội, dưới gối hoàng thượng không nhiều hoàng tử lắm, các muội vẫn phải vì hoàng thượng sinh hoàng tử nối dõi mới tốt. Có hài tử mới là chỗ dựa vững chắc, bằng không sẽ giống như bèo trôi không có rễ, gió lớn thổi qua liền ngã xuống."

"Nương nói rất đúng, nhưng thần thiếp lại không cho rằng là như vậy."

"Vậy Nhàn phi muội muội nghĩ thế nào?"

"Con nối dõi tất nhiên quan trọng, nhưng sủng ái của hoàng thượng cũng quan trọng không kém, chỉ cần có thánh ân, sợ gì không có con nối dõi chứ?"

"Nhàn phi muội muội nói đúng, các muội muội nên tận tâm hầu hạ hoàng thượng, cứ như vậy, sẽ dễ dàng có con nối dõi." Lang Hoa giấu được nụ cười có chút xấu hổ, đây là Thanh Anh đang nói bóng nói gió nàng ta, mình không bằng cô ta không được hoàng thượng sủng ái, cho dù nàng ta có là hoàng hậu thì sao chứ, năm đó nàng ta gả vào vương phủ như thế nào, đây vẫn là một tâm bệnh lớn của nàng ta, cho dù hiện giờ dưới một người trên vạn người, nhưng đáy lòng vẫn không ngừng cô độc cùng bất an.



Thanh Anh tiếp lời: "Ý tốt của hoàng hậu nương nương thần thiếp rất cảm kích, đúng lúc thần thiếp cũng mang lễ vật cho hoàng hậu nương nương."

"Nhàn phi muội muội muốn tặng gì cho bổn cung?"

"Vốn không phải vật trân quý gì, thần thiếp làm điểm tâm, mang đến cho hoàng hậu nương nương cùng các vị muội muội ăn thử."

Lang Hoa nghe xong mỉm cười, nhìn Tố Luyện một cái ý bảo ả đem đến, khi Tố Luyện đem điểm tâm đến trước mặt Lang Hoa, suýt chút nữa làm rơi điểm tâm trên đĩa, ngay cả chính mình cũng suýt nữa ngã xuống đất.

Cách Thanh Anh rất gần, chính là cố tình làm cho nàng xem. Tố Luyện vội vàng quỳ trên mặt đất, dập đầu bồi tội: "Nô tỳ đáng chết, phụ ý tốt của Nhàn phi nương nương, thật sự là ngàn lần khó chuộc tội."

"Tố luyện, ngươi làm việc không cẩn thận như thế, lại suýt chút nữa đánh đổ tâm ý của Nhàn phi, tụe mình đến Thận Hình Ti lĩnh 50 trượng."

Lang Hoa trách phạt Tố Luyện, Tố Luỵen sợ hãi lui xuống. Lúc này Thanh Anh mới chậm rãi mở miệng: "Không sao, trong cung của thần thiếp còn rất nhiều, rảnh rỗi phái người đưa tới cho nương nương một chút là được. Thần thiếp không có việc gì làm ở trong cung, đúng lúc hoàng thượng ban thưởng rất nhiều, thần thiếp rảnh rỗi sai người đưa tới cho nương nương cùng các vị tỷ muội, hy vọng mọi người sẽ thích."

"Bổn cung đa tạ Nhàn phi." Sau khi Lang Hoa nói xong, mọi người cũng nói một câu cảm ơn.

"Hoàng hậu nương nương, thần thiếp còn phải đến An Hoa điện, không sẽ trễ giờ tốt, thần thiếp cáo lui trước."

"Nếu không có việc gì, các muội muội cũng lui xuống đi." Lang Hoa nói một câu, mọi người lần lượt rời đi.