Như Ý Truyện Trọng Sinh Văn Chi Thanh Anh Hoằng Lịch

Chương 3: Bất chấp tương lai



Hoằng Lịch thấy ngày tuyển chọn phúc tấn đang đến gần, hắn lại ngày càng bối rối, hắn hy vọng Thanh Anh có thể đến tham gia tuyển tú của hắn, cho dù từ giọng điệu ngày đó, hắn biết, nàng cự tuyệt hắn. Ngoài cửa sổ mưa tí tách tí tách dưới đất, một đêm khó ngủ.

"Hoàng a mã, nhi thần muốn cầu xin người một chuyện." Trước cửa Dưỡng Tâm điện, hắn mặc một bộ y phục màu xanh, búi tóc gọn gàng, thân hình cao lớn tuấn tú, đứng thẳng, lộ ra phong thái nhẹ nhàng của hắn. Nhìn thấy Ung Chính ngẩng đầu nhìn hắn, mắt hắn trầm xuống, lại khôi phục vẻ ban đầu, tay chân luống cuống.

Ung Đang dừng lại chuyện trong tay, đặt bút lông ở một bên liền hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

"Nhi thần muốn cầu xin hoàng a mã để Thanh Anh cách cách trở thành đích phúc tấn của nhi thần."

Ung Chính ngẩng đầu nhìn Hoằng Lịch một cái, nói: "Qua mấy ngày nữa sẽ tuyển tú, đến lúc đó quyết định cũng không muộn."

"Nhưng nhi thần muốn định trước, tránh được lúc khó xử."

"Tình thế lúc này, lúc này lúc khác. Trẫm là hoàng thượng, không có cách nào đồng ý yêu cầu này của con, nếu các con thật sự yêu nhau, sống trong bình an, trẫm sẽ không phản đối."

"Hoàng a mã......" Hoằng Lịch còn chưa nói xong, Ung Chính đã quay người rời đi, chỉ nói một câu: "Phụ tử thiên gia thiếu thân gần."

Yêu nhau sao? Hoằng Lịch suy nghĩ kĩ lời này, nếu nói ở kiếp trước, từ này rất hợp lý, nhưng hiện tại, hắn không có tự tin, thái độ của Thanh Anh đối với hắn mấy ngày nay khiến hắn đã sớm nhìn ra, nàng cũng không nguyện ý muốn ở cùng một chỗ với hắn. Nhất là mỗi lần gặp mặt lại kéo xa khoảng cách của hai người hơn.

Trong nháy mắt đã đến ngày hắn chọn phúc tấn, một giọng nói vang lên: "Thời gian đã đến, các tú nữ hãy vào điện." Từng thiếu nữ xinh như hoa như ngọc bước vào, cung kính hành lễ: "Thỉnh an Hi quý phi nương nương, Tứ a ca cát tường." Quả nhiên, trong đoàn người kia không có Thanh Anh.

"Hoằng Lịch, sao con không mau chọn đi?" Đối mặt với sự thúc giục của Hi quý phi, hắn không có chút ý định rời đi.

"Ngạch nương, hãy đợi thêm chút nữa."

"Con chờ gì vậy?"

"Thanh Anh, Thanh Anh cách cách còn chưa đến."

Hi quý phi nhiều lần thúc giục, Hoằng Lịch lại bất động, nhìn một đám nữ tử trước mặt khó hiểu nhưng không dám nói, hắn lại không thèm để ý chút nào, hắn chỉ nhìn chằm chằm vào Giáng Tuyết Hiên kia, nàng sẽ đến sao? Nàng đến đi, sau đó sẽ giống như kiếp trước, hắn đem ngọc Như Ý giao vào tay nàng, sau đó khiến người khác đố kỵ.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, lòng ban tay của Hoằng Lịch đổ mồ hôi ướt đẫm quần áo: "Hoằng Lịch, con đang làm gì vậy?" Vẻ mặt của Hi quý phi nghiêm túc, không cho hắn chờ đợi thêm nữa.

"Ngạch nương, con có chuyện phải đi trước, chuyện tuyển phúc tấn để ngày khác rồi nói." Không đợi Hi quý phi đáp lại, Hoằng Lịch đã hai ba bước chạy ra khỏi Giáng Tuyết Hiên, để lại mọi ngươi thất thần nhìn nhau, Hi quý phi vô cùng tức giận: "Tứ a ca thật sự là càng ngày càng có bản lĩnh!"

Hoằng Lịch chạy đến cửa Cảnh Nhân cung: "Hoàng ngạch nương, nhi thần Hoằng Lịch cầu kiến."

Nghi Tu đang nói chuyện với Tú Hạ, lúc nghe được thanh âm bên ngoài, có chút khiếp sợ, hôm nay sao Tứ a ca lại đến Cảnh Nhân cung? Hắn là con nuôi của Hi quý phi, mà từ trước đến giờ hoàng hậu cùng Hi quý phi không hòa thuận, ngày thường, ngay cả một câu nói chuyện với Nghi Tu hắn cũng không nói.



"Tú Hạ, đi xem có chuyện gì xảy ra." Hoàng hậu đứng dậy từ trên ghế quý phi, nhìn qua rèm trúc thấy Hoằng Lịch đang quỳ gối ngoài cửa Cảnh Nhân cung.

"Tứ a ca không sao chứ?" Sau khi Tú Hạ ra cửa thấy Hoằng Lịch quỳ trên mặt đất, vội vàng quỳ xuống, liền hỏi.

"Nhi thần muốn cầu kiến hoàng ngạch nương." Tú Hạ không đáp lại, hắn tự mình nói.

Hoàng hậu từ cửa đi ra, nói một câu: "Hoằng Lịch con đứng dậy đi, con tìm bổn cung có việc gì sao?" Đợi hai giây, dường như Nghi Tu bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, nói: "Hôm nay không phải con chọn đích phúc tấn ở Giáng Tuyết Hiên sao? Sao lại đến chỗ bổn cung?"

"Hôm nay nhi thần chọn đích phúc tấn, nhưng.... Vẫn chưa thấy Thanh Anh đến tham gia tuyển chọn, cho nên nhi thần muốn hỏi hoàng ngạch nương có biết Thanh Anh bị làm sao không?"

"Thanh Anh vẫn chưa đến sao?"

"Hồi hoàng ngạch nương, không có. Hoàng ngạch nương, nhi thần cũng không biết, gần đây thái độ của nàng ấy đối với nhi thần lạnh như băng, nhi thần còn muốn cầu xin hoàng ngạch nương ban Thanh Anh làm đích phúc tấn của nhi thần." Khi Hoằng Lịch nói lời này, Nghi Tu nhìn thấy rõ ràng trên trán của hắn có tỏa ra một lớp mồ hôi.

Nàng sừng sỡ hai giây, bỗng nhiên hiểu được, đó là tình cảm khi còn trẻ.

"Đích phúc tấn?"

"Đúng vậy."

"Vì sao?"

"Nhi thần từ nhỏ cùng Thanh Anh quen biết, biết tính tình nhau, nàng ấy chính là người mà nhi thần muốn."

"Con thật sự có tình cảm với Thanh Anh sao?"

"Vâng. Ngoại trừ nàng ấy, nhi thần không muốn ai. Nếu không có nàng, nhi thần nạp nhiều thê thiếp để làm gì chứ?"

"Việc này bổn cung sẽ thương lượng cùng hoàng thượng, chỉ là hôn nhân là chuyện đại sự, còn phải do phụ mẫu định đoạt, không được hấp tấp, con trở về trước đi."

"Nhi thần đa tạ hoàng ngạch nương, nhi thần cáo lui."

Nhìn bóng lưng của Hoằng Lịch rời khỏi Cảnh Nhân cung, trong lòng Nghi Tu nhất thời cảm động, tình ý niên thiếu khi đó, có lẽ nàng cũng đã từng trải qua.

Tú Hạ đỡ nàng trở về chính điện, vừa đi vừa hỏi: "Nương nương, Tứ a ca cùng Thanh Anh cách cách, thật sự có tình ý sâu đậm sao?"



"Đứa nhỏ Hoằng Lịch này, bổn cung vẫn biết một ít, lúc trước, bổn cung đã muốn hứa Thanh Anh cho Tam a ca, để kéo dài vinh quang cho Ô Lạp Na Lạp thị, nhưng đứa nhỏ này tính tình bướng bỉnh, đúng là trăm loại không muốn, ngược lại cùng Hoằng Lịch thường xuyên ở cùng một chỗ chơi đùa, bổn cung nhìn ra được, tình cảm giữa hai người bọn chúng, hiển nhiên không giống nhau."

"Nhưng vì sao hôm nay Thanh Anh cách cách không đi tham gia tuyển chọn đích phúc tấn của Tứ a ca?"

"Đứa nhỏ này, từ nhỏ tính tình rất kỳ lạ, chính mình quyết định chủ ý, mặc ai khuyên cũng không được, có lẽ là có chuyện phiền lòng gì. Nhưng bổn cung cũng không nghĩ đến, Hoằng Lịch lại thâm tình như vậy. Ngược lại làm cho bổn cung nhớ tới tuổi trẻ của mình......" Nói đến đây, Nghi Tu dừng một chút: "Năm đó hoàng thượng cũng từng đối xử như vậy với bổn cung."

"Tứ a ca siêng năng, nhưng Tứ a ca là con nuôi của Hi quý phi, nương nương..... từ trước đến giờ không hòa thuận với Hi quý phi, có lẽ Thanh Anh cách cách nghĩ nương nương sẽ không tán thành."

"Nói cho cùng cũng là một đứa nhỏ hiếu thuận, có lẽ con bé đang suy nghĩ thay cho bổn cung. Nhưng bây giờ, tâm ý của Hoằng Lịch không thể không khiến bổn cung động lòng, nếu Ô Lạp Na Lạp gia có thể dựa vào sự chăm sóc của nó, bổn cung cũng có thêm một chỗ dựa vào."

Chờ sau khi Hoằng Lịch trở về, đoàn người đều đã giải tán, tin tức truyền đến chỗ hoàng thượng càng khiến hoàng thượng tức giận, Hi quý phi cũng rất tức giận: "Ngạch nương, chuyện hôm nay, nhi thần xin lỗi người."

"Con đã đến cung của hoàng hậu."

"Đúng."

"Con vì một một nữ tử không để ý đến tiền đồ của bản thân, Hoằng Lịch, con như vậy, thật khiến bổn cung thất vọng."

"Ngạch nương, nhi thần biết có lỗi với người, càng có lỗi với hoàng a mã, Thanh Anh, nàng là do nhi thần cầu xin, nếu không thể cưới được nữ tử mình yêu quý, có nhiều người bầu bạn bên cạnh thì có lợi ích gì nữa?"

"Đây là một loại si tình." Chân Hoàn quay đầu nhìn Hoằng Lịch một cái, cầm lấy chén trà trên bàn mở nắp chậm rãi thổi nhẹ.

"Ngạch nương, chẳng lẽ người chưa từng đau lòng vì người mình yêu sao?"

"Cách cách, hôm nay Tứ a ca chọn phúc tấn, trong phủ cùng hoàng hậu nương nương vốn đều ngóng trông người đi, nhưng người lại ở trong phòng, tại sao vậy?"

"Đôi khi những gì nên được thực hiện không nhất thiết phải đúng."

"Nhưng không phải Tứ a ca cũng ngóng trông người đến sao?"

"A Nhược, ngươi ra ngoài đi, ta muốn ở một mình."

Hôm nay không đi tuyển phúc tấn của hắn, chính nàng và hắn thật sự trở thành người xa lạ đi, đương nhiên hắn sẽ có nhân duyên tốt, thê tử ở bên cạnh, sẽ con cái đầy đàn, mà nàng, chỉ cần an tâm sống một cuộc sống bình thản liền cảm thấy mãn nguyện.

"Hoằng Lịch!" Chân Hoàn dừng lại vài giây, tiếp tục nói: "Bổn cung sẽ cùng hoàng thượng thương lượng chuyện này."

Ngạch nương, chẳng lẽ người chưa từng đau lòng vì người mình yêu sao? Lời này của Hoằng Lịch, giống như một cây gai vô hình đâm thẳng vào trái tim nàng.