Nghe nàng nói như vậy, trong lòng hắn rất cảm động, kiếp trước nàng cũng nói với hắn những lời như vậy, giọng điệu cũng chắc chắn như nhau, nhưng chính hắn lại khiến nàng gặp nhiều sóng gió như vậy, cuối cùng là hắn có lỗi với nàng.
Bây giờ nàng lại muốn nói cho hắn biết một lần nữa, nữ tử trước mắt, yêu hắn đến nhường nào.
Hoàng thượng cười với nàng, vuốt ve gương mặt của Như Ý ôn nhu nói: "Có được một thê tử thế này, trẫm còn mong chờ gì."
Ít nhất, trong mắt hắn lúc này chỉ tràn đầy nàng. Trong lòng hắn, cũng chỉ muốn hòa làm một với nàng.
Nhồi nhét đầy đủ các loại.
"Hoàng thượng, như vậy không hợp quy củ. Nếu lời này truyền đến tai hoàng hậu, thần thiếp sẽ mang tội danh bất kính."
"Quy củ là chết, người lại sống, hơn nữa trẫm là hoàng thượng, trẫm nói cái gì thì chính là quy củ, không phải sao? Chỉ khi có trẫm và nàng, cách xưng hô như vậy, mặc dù không đúng quy tắc nhưng hợp ý trẫm. Trẫm muốn nói với nàng, trong trái tim trẫm chỉ có thê tử thật sự là nàng." Hắn nhìn vào mắt nàng, nàng chảy nước mắt, nhất thời không biết nên nói gì.
"Thê tử..." Nàng thầm nói từ này, một từ tốt đẹp cỡ nào, tựa như hoa anh đào rơi khắp nơi, pháo hoa nở rộ tuyệt vời như vậy, sẽ làm cho tất cả nữ tử khao khát.
Hoàng thượng nghe vậy, chỉ cảm thấy nội tâm bối rối, y phục của nàng bị hắn ném đầy trên đất, Như Ý bị hành động điên cuồng phát điên này của hắn làm cho bất lực, mặt đỏ lên. Cổ trắng nõn lộ ra xương quai xanh tinh xảo làm nàng càng thêm nổi bật, hoàng thượng vùi đầu vào cổ nàng, kịch liệt hôn môi, Như Ý nằm dưới hoàng thượng kéo màn che xuống, vòng tay qua cổ hắn, đáp trả lại nụ hôn của hắn, tim đập rất nhanh. Nàng để hắn dồn hết sức lực vào người mình, hắn không có chút muốn dừng lại, ngược lại càng ngày càng hưng phấn, mãi cho đến khi trời sáng, trên người nàng đầy vết đỏ, hắn mới ôm nàng ngủ thiếp đi.
Buổi sáng, Như Ý đứng trước gương hầu hạ hoàng thượng thay y phục, hoàng thượng nghiêng đầu đau lòng nhìn quầng thâm ở đáy mắt nàng: "Đêm qua không ngủ ngon, lát nữa từ Trường Xuân cung trở về có thể ngủ thêm một chút."
"Thần thiếp biết rồi." Như Ý vuốt ve bàn tay hắn đặt trên đầu nàng, xấu hổ cúi đầu: "Hoàng thượng mau thượng triều đi."
Hoàng thượng đang muốn đi ra ngoài, lúc này đám nô tỳ hầu hạ Nhị Tâm cùng A Nhược mang y phục cùng trang sức vào trang điểm cho Như Ý, Như Ý nhìn Nhị Tâm một cái, Nhị Tâm bất cẩn làm rơi vòng tay xích liên kim hoa phỉ thúy châu rơi xuống mặt đất, linh lăng hương trong vòng rơi ra, giờ phút này Dực Khôn cung rất yên lặng làm nổi bật tiếng kêu thanh thúy của vòng khi rơi xuống đất.
Nghe thấy tiếng, hoàng thượng quay đầu nhìn về phía vòng châu kia, hắn chưa kịp mở miệng Nhị Tâm sợ tới mức quỳ trên mặt đất: "Hoàng thượng chủ tử tha mạng, nô tỳ đáng chết, làm rơi vòng hoa trân quý này, vòng tay này là hôm qua hoàng hậu nương nương ban thưởng cho chủ tử, nô tỳ nghĩ hôm nay đi thỉnh an nương nương muốn đeo cho nên mang tới."
"Không sao, mau nhặt nó lên."
Nhị Tâm vội vàng nhặt lên đi đến bên cạnh hoàng thượng và Như Ý: "Còn chưa nhặt xong đâu!" Nói xong trên mặt hắn có vẻ tức giận.
Nhị Tâm vội vàng nhặt những hạt nhỏ màu đen rơi trên đất, nhặt xong liền đứng lên, lúc nàng cúi người nhặt hoàng thượng phân phó Lý Ngọc đi gọi thái y tới.
"Mau xem những hạt nhỏ màu đen đó là gì." Sắc mặt hoàng thượng u ám nhìn Tề Nhữ, Như Ý nhìn bộ dáng của hắn liền cảm thấy buồn cười nhưng không dám cười, chỉ cẩn thận quan sát hắn.
Hắn biết rõ nhưng vẫn cố ý hỏi.
Nàng biết rõ điều này.
Nếu muốn diễn kịch thì nàng sẽ diễn cùng hắn.
"Hồi hoàng thượng, thứ này, thứ này...."
"Ngươi ấp úng gì vậy! Có gì mau nói thẳng!"
Nghe vậy, trên trán Tề Nhữ lấm tấm mồ hôi: "Thứ này là linh lăng hương, nữ tử nếu sử dụng lâu dài sẽ tổn thương huyết khí, không dễ có thai. Không biết..."
"Quản thật tốt miệng của ngươi, khoing nên hỏi nhiều!"
"Vâng, thần đã hiểu."
Đợi Tề Nhữ lui xuống, hoàng thượng cầm vòng tay kia trầm tư vài giây nói: "Như Ý, đến bên cạnh trẫm." Hắn phân phó những người khác lui xuống.
Như Ý từng bước đi tới bên cạnh hắn: "Hoàng thượng..."
Hắn ôm nàng vào lòng: "Sau này không được phép đeo vòng này nữa. Nàng tin trẫm, nhất định trẫm sẽ cho nàng một lời giải thích."
"Hoàng thượng, thần thiếp lại muốn đeo." Như Ý quay đầu nhìn về phía trước: "Đây là hoàng hậu nương nương ban thưởng, nếu thần thiếp không đeo sẽ khiến hoàng hậu nghi ngờ. Hôm nay thần thiếp tạm thời đeo, Đợi đến khi từ Trường Xuân cung trở về, thần thiếp gọi người loại bỏ sạch sẽ linh lăng hương bên trong, sau đó tiếp tục đeo."
"Như Ý của trẫm thật thông minh. Chỉ là nhất định phải tìm người đáng tin cậy loại bỏ sạch sẽ, có muốn trẫm sắp xếp cho nàng không?"
Như Ý nghe hắn nói xong, cười nói: "Hoàng thượng đang lo lắng cái gì?"
"Trẫm muốn chúng ta có hài tử." Hoàng thượng vuốt ve đầu nàng, cũng không lòng vòng liền nói thẳng.
Như Ý mỉm cười, nụ cười đó làm cho người ta cảm thấy thoải mái: "Hoàng thượng yên tâm, Giang Dữ Bân là một người đáng tin cậy. Còn Tuệ phi...."
"Nàng không cần lo lắng cho nàng ta, trẫm sẽ sắp xếp tốt."
"Vâng, thần thiếp biết rồi, hoàng thượng mau đi đi." Hoàng thượng đứng lên nâng mặt nàng hôn lên trán nàng một cái, Như Ý nhìn bóng lưng hắn rời đi liền cười nhạt một cái, lập tức gọi người hầu hạ thay y phục trang điểm cho mình, đến Trường Xuân cung.
Tối qua Lang Hoa sai người đến Dưỡng Tâm điện mời hoàng thượng tới Trường Xuân cung dùng bữa, từ miệng Vương Khâm biết được Dực Khôn cung đã phái người đến mời trước, sau khi trở về sắc mặt Lang Hoa không vui, nhưng không thể thể hiện ra ngoài, chỉ đành lẳng lặng chịu đựng.