Hoàng thượng không nghĩ đến, nàng lại có cảm giác bất an như vậy.
Nàng cảm thấy mình không còn lại gì, chỉ còn mỗi mình hắn....
Hoàng thượng đau lòng vuốt ve mặt nàng, mở miệng nói: "Trẫm vẫn luôn ở đây, có trẫm ở đây, cái gì cũng có."
Những nô tài hầu hạ làm việc cực nhanh, rất nhanh đã đem chăn đến.
Như Ý thay y phục, hoàng thượng tắt đèn nằm cạnh nàng, nhìn nàng không nói một câu, không biết đang suy nghĩ chuyện gì. Như Ý lập tức vùi đầu vào lòng hay, hai tay gắt gao ôm chặt eo hắn, dường như tìm kiếm sự ấm áp thoải mái, đồng thời cũng là sự an toàn.
"Phu quân......"Như Ý chậm rãi mở miệng, thanh âm kia cực kỳ nhu hòa, lại xen lẫn rất nhiều ủy khuất.
"Ta ở đây." Hoàng thượng vuốt ve khuôn mặt nàng hỏi: "Làm sao vậy?"
"Thần thiếp đang suy nghĩ, thần thiếp có nên vào cung hay không, không vào cung, có lẽ là điều tốt nhất."
Hoàng thượng nghe nàng nói, hắn biết, nàng chịu rất nhiều ủy khuất, nàng không thích hoàn cảnh như vậy, lúc trước, là hắn dùng mọi cách ép buộc nàng vào cung, rằng như thế hắn có thể bảo vệ nàng chu toàn, bọn họ còn có thể quay lại, còn có thể ở bên nhau cả đời.
Như Ý nói tiếp: "Hoặc là, người cho thần thiếp ra khỏi cung, chúng ta đều sống trong lòng nhau, không tốt sao? Chưa chắc mỗi ngày đều gặp nhau, mới là lưỡng tình tương duyệt."
Nàng nói rằng mình không thích sống trong hoàn cảnh như vậy, còn có một lý do khác, nàng sợ tương lai của nàng và hắn sẽ lặp lại nỗi đau đó một lần nữa.
Khi chia tay nhau vẫn còn yêu thương nhau, trong lòng nhau cả đời sẽ là bộ dáng tốt đẹp nhất.
Hắn dừng lại vài giây, nói: "Nàng nói gì vậy?" Mặc dù hắn cố gắng kiềm chế sự run rẩy của mình, cao giọng, nhưng vẫn không che giấu được sự bất an của hắn.
Làm sao hắn có thể nguyện ý để nàng rời xa hắn.
Như Ý chậm rãi nói: "Thần thiếp thật sự rất sợ. Thần thiếp sợ rằng chúng ta không có tương lai, cuối cùng, vẫn không có gì, chỉ có đầy vết thương."
Hắn ôm nàng an ủi: "Không sao, trẫm nhất định sẽ bảo vệ nàng."
Như Ý không nói gì.
Hoàng thượng ghé vào bên tai nàng, chậm rãi nói: "Cho trẫm một cơ hội. Nàng là mạng sống của trẫm, trẫm không thể làm được nếu không có nàng."
Lời nói của hắn, thật giống như một liều thuốc ngấm thẳng vào trong lòng nàng, Như Ý nghe lời hắn, khóe mắt chảy xuống hai hàng nước mắt, cả người không kiềm chế được trở nên run rẩy.
"Hoàng thượng có yêu thần thiếp không?"
"Thật sự rất yêu nàng."
"Sẽ luôn luôn yêu thần thiếp?"
"Luôn luôn yêu."
Nàng nở một nụ cười nhàn nhạt: "Thần thiếp sợ, nhất là vào ban đêm như thế này, thực sự rất sợ...." Nàng càng nói về sau càng nhỏ giọng, giống như một đứa trẻ bất lực, tìm kiếm cánh tay dựa vào.
Hoàng thượng ôm nàng, lặng lẽ nói: "Không sao đâu, trẫm ôm nàng, sẽ ôm nàng... Đừng sợ. Tất cả mọi việc sẽ trôi qua."
Giọng nói của hắn vô cùng ôn nhu nhẹ nhàng trong bóng đêm yên tĩnh, khiến mọi người cảm thấy được chữa lành. Hắn vuốt ve lưng nàng, dịu dàng an ủi.
"Ngày đó gặp nhau ở Hàng Châu, toàn thân thần thiếp rất nóng, có phải hoàng thượng cũng ôm thần thiếp như vậy không?"
Hoàng thượng nàng nói như vậy, nghĩ đến mình chưa từng nói chuyện này với nàng, không khỏi tò mò: "Làm sao nàng biết?"
"Hoàng thượng không nói, thần thiếp cũng sẽ biết. Ngày đó hoàng thượng nhiễm phong hàn, Lý Ngọc đến Dực Khôn cung mời thần thiếp đã nói cho thần thiếp biết chuyện này."
"Không nghĩ đến vẫn để nàng biết."
"Tại sao không cho thần thiếp biết?" Như Ý dựa vào lòng hắn: "Hoàng thượng cũng không quý trọng thân thể của mình, lại nằm trong băng tuyết lạnh lẽo làm lạnh cơ thể của mình hạ nhiệt cho thần thiếp."
"Không có gì quan trọng. Có thể gặp lại nàng, trẫm cảm thấy đây là phần thưởng lớn nhất, những thứ khác không thể so sánh. Nàng..." Hoàng thượng nâng mặt nàng lên: "Không phải nàng cũng dùng nước nóng tắm rửa, làm ấm thân thể vì trẫm sao? Sau này không được làm khổ bản thân mình như vậy, trẫm rất đau lòng."
"So với những gì hoàng thượng đã làm, thần thiếp không làm gì cả. Cũng may bây giờ có thể ở cùng một chỗ với hoàng thượng, dù sao cũng tốt hơn. Chỉ là... thần thiếp sợ chúng ta không thể có hài tử nữa."
Hoàng thượng quay người nhìn vào ánh mắt nàng, nghiêm túc nói từng câu từng chữ: "Như Ý, trẫm muốn nàng biết, cho dù sau này này chúng ta có hài tử hay không, trẫm cũng sẽ đối xử tốt với nàng trước sau như một, hài tử không quan trọng, quan trọng là nàng."
"Hoàng thượng đến ở bên cạnh thần thiếp nhiều hơn được không? Thần thiếp luôn cảm thấy trái tim thần thiếp rất cô đơn, cảm thấy rất mất mát. Chúng ta ôm nhau, có thể sưởi ấm lẫn nhau, một khoảnh khắc yên tĩnh như vậy cũng tốt hơn."
"Trẫm hứa với nàng, sẽ luôn ở bên cạnh nàng như vậy, được không?"
"Hoàng thượng có biết, điều quan trọng nhất đối với thần thiếp, không phải là quyền thế, hậu vị, càng không phải những thứ xa hoa kia, chính là trong tuyệt vọng, hoàng thượng sẽ không buông tay thần thiếp."
"Trẫm biết. Nàng yên tâm, những chuyện các phi tần khác đã làm với nàng, trẫm đều sẽ xử trí từng người một, sẽ không để nàng chịu bất công. Trẫm sẽ cho các nàng ta biết, khi dễnafng sẽ có hậu quả gì. Nữ nhân trẫm yêu thương nhất, không để cho người khác tùy tiện khi dễ. Nàng cũng phải tĩnh dưỡng thân thể thật tốt, đối tốt với mình một chút."
Lời nói của hắn giống như một chậu lửa trong mùa đông giá rét, đột nhiên sưởi ấm trái tim nàng, khiến nàng vốn cô đơn lạnh lẽo được an ủi cùng ấm áp.
Hơi ấm từ cơ thể hắn dần dần lan tỏa vào cơ thể của nàng, nàng tham lam tình yêu ấm áp giống như vậy, giống như sẽ mãi mãi chỉ thuộc về một mình nàng.
"Hoàng thượng hôn thần thiếp đi." Như Ý nằm trong lòng hắn nói.
Hoàng thượng đưa tay vuốt mái tóc của nàng, hôn lên môi nàng. Một lúc sau hoàng thượng dừng nụ hôn lại, chậm rãi dừng động tác của mình lại, biết hiện giờ thân thể nàng không tốt, nếu tiếp tục sẽ không kiềm chế được bản thân, hắn đè nén dục vọng trong lòng, vuốt ve mặt nàng, ôm nàng vào trong lòng: "Ngoan, đừng suy nghĩ nhiều, mau ngủ đi."